Thanh Loan điểu Lục Cầm mặc dù không muốn dùng Hóa Hình đan, nhưng được mở miệng nói chuyện thì nó quả thật rất nguyện ý.
Dụng Cốt đan không giống Hóa Hình đan, Trú Nhan đan đều là bán bộ đoán đan kỳ đan dược dùng năm trăm năm linh thảo cùng ngàn năm linh thảo hỗn hợp luyện chế thành, mà là kỳ môn đan chỉ tương đương với dung huyết hậu kỳ đan dược.
Vì vậy, Lục Bình muốn đem đỉnh cấp luyện đan lô mình mới lấy được lấy ra luyện tay.
Cái tôn ba chân đỉnh cấp luyện đan lô pháp khí này cao chừng hơn nửa người thường, to như lu nước, có tên gọi là “Nạp Xuyên đỉnh”, lấy từ ý tứ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại”.
Toàn bộ luyện đan lô bao phủ một tầng ám hoàng sắc, chỉ có phần đáy là màu đỏ sậm, hiển nhiên cái luyện đan lô này bị nhiều lần sử dụng, khiến cho phân đáy bị đốt ra một tầng màu đỏ ám.
Lục Bình đem cái luyện đan lô này tế luyện, trong lúc khinh thường suýt nữa là chịu ám khuy (thiệt thòi). Cái luyện đan lô này tuy chưa thành tựu pháp bảo, nhưng bên trong pháp cấm sâm nghiêm phồn phục, so với trung cấp luyện đan lô trong tay Lục Bình không biết phức tạp hơn bao nhiêu lần. Lục Bình ước chừng hao phí hơn phân nửa pháp lực cùng thần thức, mới miễn cưỡng đem luyện đan lô tế luyện hoàn thành.
Lục Bình rốt cuộc biết tại sao đỉnh cấp luyện đan lô giá trị vượt xa với pháp bảo bình thường như vậy.
Chỉ một việc tế luyện, pháp lực cùng thần thức hao phí so với Lục Bình tế luyện Đảo dược xử kết thành hai đạo bảo cấm còn muốn nhiều hơn.
Lục Bình nơi nào còn dám dùng “Nạp Xuyên đỉnh” để luyện tay, vì coi như chỉ khu động cái luyện đan lô này chỉ sợ cũng phải hao phí của hắn một phần ba pháp lực. Luyện đan lô còn chưa gia nhiệt, thì Lục Bình đã là đèn cạn dầu trước rồi.
Khó trách Chân Linh phải có chừng ba cái đỉnh cấp luyện đan lô, mà chỉ để dành cho pháp tướng lão tổ cùng mấy vị luyện đan cao thủ đứng đầu của bổn phái sử dụng. Thực ra không phải là không để cho người khác dùng, mà là người khác căn bản không dùng được.
Lục Bình chỉ đành phải ngoan ngoãn đem trung cấp luyện đan lộ của mình lấy ra. Cũng may còn có Lam Linh hỏa, hắn nghỉ ngơi một ngày, khôi phục pháp lực xong lúc này mới bắt đầu luyện chế Dung Cốt đan.
Mới vừa ở Thất Tinh thiên có thu hoạch lớn, Lục Bình đào được ngàn năm linh thảo cũng không ít, năm trăm năm linh thảo tương đối mà nói thì không nhiều lắm, chủ yếu là bởi vì Lục Bình trừ chuyến đi Lạc Kim hạp cốc, thời gian còn lại cũng không tốn hao quá nhiều tinh lực đi thu tập năm trăm năm linh thảo.
Cũng may kiếm linh dược cho một lò Dung Cốt đan thì vừa đủ.
Luyện đan lô mở ra, ở trong mùi thuốc đầy trời, bảy viên Dung Cốt đan quay mòng mòng ở đáy lò. Lục Bình vui mừng nhìn thấy mình sau khi lên cấp dung huyết hậu kỳ, thuật luyện đan lại có tiến bộ. Trước kia hắn luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược, thành đan suất luôn ở giữa năm đến sáu tầng, lần này lập tức đạt tới tầng bảy.
Lục Cầm muốn luyện hóa hoành cốt trong cổ họng, thường chỉ cần dùng ba đến năm viên thì có thể thành công. Còn dư lại cũng có thể để lại cho Tam linh. Tam linh thiên phú cao, tu luyện mau, tuyệt đối sẽ vượt trước Đại Quý lên cấp dung huyết hậu kỳ.
Dung Cốt đan dù sao cũng là kỳ môn đan dược, cần năm trăm năm linh thảo tuy không có trân quý như ngàn năm linh thảo, nhưng cũng tương đối hiếm hoi. Cũng may là trong Thất Tinh thiên sản xuất chính là những linh thảo dị loại này, lúc này mới giúp cho Lục Bình miễn cưỡng quyên góp đủ một lò Dung Cốt đan này.
Thanh Loan điểu cao ngạo kể từ khi dùng Dung Cốt đan luyện hóa hoành cốt trong cổ họng, tức thời biến thành một cô gái “Kỷ kỷ tra tra” dài dòng văn tự, cả ngày không ngớt tìm lý do kiếm Lục Bình nói chuyện. Có một khoảng thời gian khiến cho Lục Bình ngay cả tu luyện bình thường cũng không thể tiến hành.
Một ngày đó, Lục Bình khi đang ở trong động phủ nghiên cứu Dung Tâm đan đan phương lấy được từ di hài của Liêu Đỉnh chân nhân, một giọng con nít tám chín tuổi trong trẻo và cao vút từ xa bên ngoài truyền vào động phủ.
– Lão gia, lão gia, người nọ đi rồi, người nọ đi rồi!
Lục Bình rất là bất đắc dĩ nhìn con chim nhỏ sau khi bay vào trong động phủ, đám lên trên vai của Lục Bình xong còn nhảy nhót tưng tưng liên tục. Hắn bảo:
– Cầm nhi, không phải là không cho phép người gọi ta là lão gia sao, thế nào còn gọi lão gia nữa a?
Yêu cầm từ mấy trượng lớn biến thành con chim nhỏ một thước cao, Lục Cầm không có chút không thích ứng nào, nói:
– Là Đại Bảo nói, chúng ta đều là linh sủng do lão gia chứa chấp, phải có giác ngộ làm trợ thủ cho lão gia. Đặc biệt là một cô gái giống như Cầm nhi cô nương đây, thì càng không thể đối với lão gia có những ý tưởng quá phần.
Lục Bình nghe mà sau ót chạy dài một đường hắc tuyến. Đại Bảo đang lim dim dưới chân Lục Bình, khi Lục Cầm mới vừa mới nói tới tên của nó, liền đột nhiên kinh tỉnh lại, sau đó lấy tốc độ tuyệt không tương xứng với hình thể của nó chạy ra ngoài động phủ. Đợi đến khi Lục Bình nghĩ đến Đại Bảo cái tên tội khối họa thủ này, thì Tâm Linh thử đã sớm ở dưới sào huyệt trong lòng đất đào thêm một cái sào huyệt nữa tránh né đâu mất rồi.
Lục Bình tằng hắng một cái, nói:
– Không được nghe Đại Bảo cái tên hỗn cầu này nói càn.
Suy nghĩ một chút, Lục Bình lại cảm thấy không đúng, vội vàng bổ sung:
– Nói gì cũng không có thể đối với chủ nhân có những ý tưởng quá phần.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng còn chưa ổn, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc là không ổn chỗ nào, liền nói:
– Tùy người gọi sao thì gọi, đúng rồi, tiểu Cầm nhi, ngươi mới vừa nói người nào đi?
Lục Bình bị Đại Bảo dạy đời đối với Thanh Loan điểu Lục Cầm khiến cho hắn căm tức dị thường, nửa ngày mới nhớ tới Lục Cầm là muốn hướng hắn báo cáo chuyện gì đó.
Lục Cầm cái miệng nhỏ nhắn nói thật nhanh:
– Chính là cái tên Cẩm Lỗ chân nhân đó, tiểu Cầm nhi từ nhỏ ở thế hệ này hải vực lớn lên, có không ít bằng hữu nga! Hôm nay tiểu Cầm nhi đi tìm bọn họ chơi đùa, bọn họ nói cho ta biết, Kim Lân phủ Cẩm Lễ Đại vương muốn đi chúc thọ cho một Đại vương lớn hơn, cái Đại vương lớn hơn đó chính là nghĩa phụ của Cẩm Lễ Đại vương đấy!
Lục Bình bị Lục Cầm liên tiếp nói tới từ “Đại vương” mà lắc đầu liên tục. Cũng may là hắn còn nghe rõ lời của cô nhó, bầm tay tính toán ngày tháng, hôm nay đã là cuối tháng sáu, Kim Giao đảo chủ đại thọ vào tháng bảy ngày hai mươi bảy, nếu Cẩm Lễ chân nhân thật sự là nghĩa tử của Kim Giao đảo chủ, như vậy lên đường sớm cũng là điều phải làm.
Lục Bình sau khi cùng Chân Linh phái chúng tu rời khỏi Thất Tinh thiên, trong lòng đã có ý đến viếng thăm” động phủ của Cẩm Lỗ chân nhân.
Ở thời điểm Thất Tinh điện mở ra, Lục Bình chính mắt thấy Cẩm công tử, cũng chính là Cẩm Lỗ chân nhân cùng con cá sấu Kim Giao đảo kia quan hệ quá mức thân mật. Vì vậy, Lục Bình đoán chừng Câm Lỗ chân nhân cũng muốn đi tham gia Kim Giao đảo chủ thọ yến. Tuy vậy, hắn không nghĩ tới Cẩm Lỗ chân nhân cùng Kim Giao đảo chủ lại còn có một tầng quan hệ này, ngược lại giúp cho hắn nhiều thêm mấy ngày để mưu tính.
Thứ mà Lục Bình tính toán chiếm hữu dĩ nhiên chính là sáu Viên linh châu còn dư lại trong tay Cẩm Lễ chân nhân kia. Tuy vậy, bản thân hắn cũng không dám cam đoan Cẩm Lỗ chân nhân có đem linh châu theo người hay để ở lại trong động phủ. Dù sao Lục Bình dò xét rõ ràng, trong Kim Lân phủ do Cẩm Lễ chân nhân mở ra, chỉ có y là một vị đoán đan kỳ chân nhân, những thứ yêu tướng khác phần nhiều là dung huyết hậu kỳ tu vi.
Hiển nhiên vị này Cẩm Lỗ chân nhân khai môn lập phủ thời gian còn chưa dài, để uẩn còn chưa đủ thâm hậu. Vào thời điểm Cẩm Lỗ chân nhân không có ở đây, thủ hạ của y nếu là đụng phải các chân nhân khác gây hấn, nhất định là không ngăn được. Vì vậy, Cẩm Lỗ chân nhân có lẽ sẽ giống như Lục Bình vậy, những trọng yếu vật phẩm đều tùy thân mang theo. Nói như vậy, hy vọng Lục Bình lấy được sáu viên linh châu còn lại càng ít đi.
Nhưng mà, nếu Cẩm Lỗ chân nhân động phủ kinh doanh rất tốt, thủ hạ để uẩn cũng tuyệt đối có thể ngăn trở những chân nhân khác tập kích khi y không có ở đây. Nếu vậy thì Lục Bình cũng sẽ không dám đi tính kế Kim Lân phủ nữa.
Bất kể như thế nào, Lục Bình cũng muốn đánh cuộc một phen!
Lục Bình hạ quyết tâm, quay đầu hướng trên bả vai nhìn, đã thấy Lục Cầm đang trên vai của hắn rất nghiêm túc cắt tỉa vũ mao, hiếm có dịp không có ở bên Lục Bình lỗ tai liếng thoắng nói chuyện.
Lục Cầm mặc dù miệng bể, nhưng cũng là kẻ có nhãn lực, biết vào thời điểm Lục Bình đang suy tính thì không thể quấy nhiễu.
Lục Bình nhìn cô nhó cắt tỉa đang rất hăng say, có lòng trêu chọc cô nàng chơi, hỏi:
– Tiểu Cầm nhi, lần trước ta nghe nói người đã mấy chục tuổi, thế nào bây giờ lại nói chuyện giống như hài tử tám chín tuổi thế?
Lục Cầm cất giọng non nớt như em bé nói:
– Thanh Loan điều chúng ta có tới năm trăm tuổi tuổi thọ đó. Tiểu Cầm nhi năm nay mới sáu mươi tuổi, dựa theo nhân tộc biện pháp mà tính, thì không phải mới có tám chín tuổi sao!?