Lục Bình đang âm thầm lặng thầm trong bụng chân nhân này hiển nhiên cũng không phải hào sảng vô tư gì thì biến cố của Kinh lời tiên chẳng những khiến cho Tất chân nhân ứng phó không kịp, mà tất cả tu sĩ địa nguyệt trung cũng rối rít đứng dậy, mỗi người đều tự đề phòng.
Tất chân nhân không nghĩ tới mình nỗi lòng tham nhất thời, lại rơi vào kế độc của người khác. Món pháp bảo này hiển nhiên là một cái bẫy đặc biệt nhằm vào Tất chân nhân, quả thật ông ta đã tự nhảy vào.
Lúc này tu sĩ trong địa huyệt có ý thức có chuyện không ổn, mấy tên tu sĩ liền lớn tiếng hò hét:
– Người nào dám phá hư giao dịch hội của Tam gia đảo, không sợ Bắc Minh trách tội sao?
Đồng thời rối rít ngự sử pháp khí hướng lên trên đài, ý đồ giải cứu Tất chân nhân đang bị trói.
Lục Bình nhìn mấy người này rõ ràng là muốn thông qua loại thủ đoạn này hướng Bắc Minh lấy lòng, âm thầm lắc đầu. Đối phương nếu ngay cả đoán đan chân nhân cũng dám tính toán, hiển nhiên là đã chuẩn bị xong mọi thứ, còn nơi nào cho mấy tên dung huyết kỳ tu sĩ có thể nhiễu loạn chứ?
Quả nhiên, tu sĩ số 72 trên đài từ trong kẽ răng lạnh lùng nặn ra một chữ:
– Giết!
Trong số tu sĩ trong địa huyệt, đột nhiên có mấy người phát tác, phát khởi tập kích lên tu sĩ quanh người.
– Càn rỡ!
– Ngươi làm gì?
– Dùng tay, a…
– Cẩn thận, người nào?
Trong cùng một lúc có nhiều tiếng gầm cùng tiếng hét thảm thay nhau vang lên. Mấy tên tu sĩ có ý đồ cướp đài giải cứu Tất chân nhân tu sĩ cũng bị người không biết từ đầu tới công kích ngăn trở, không thể không dừng lại phòng thủ.
– Càn rỡ!
Sau khi Tất chân nhân bị Kinh lời tiên trói lại, gương mặt béo mập bị áp đến đỏ bừng. Ông ta hướng về phía tu sĩ số 72 lớn tiếng gầm hét lên:
– Ngươi dám động thủ vào Bắc Minh tu sĩ ta, là người nào cho ngươi lá gan đó?
Tu sĩ số 72 cũng không đáp lời, mà từ trong trữ đại vật lấy ra một cái ngọc phù. Dĩ nhiên Tất chân nhân nhận biết vật này, lớn tiếng nói:
– Kinh lôi tiên trong tay ngươi cũng có thể trói khốn được lão Tất này sao? Lão Tất sẽ cho ngươi biết pháp bảo tuy tốt, cũng phải xem người sử dụng là ai!
Tất chân nhân tiếng nói vừa dứt, một đạo ánh sáng màu trắng đã từ ngoài da hiện lên, đem Kinh lôi tiên trói lượn quanh người của ông ta căng phồng lên.
Ngọc phù trong tay Tu sĩ số 72 lóe lên quang hoa chầm chậm, chỉ thấy y mơ hồ đọc mấy đạo thần chú không rõ, tay trái đột nhiên chỉ một cái về hướng Tất chân nhân. Kinh lời tiên đã bị Tất chân nhân lúc này đẩy gần bật ra ngoài, đột nhiên bộc phát từng đạo điện quang màu xanh nhạt, xuyên thấu qua màn hảo quang do Tất chân nhân chống lên, trực tiếp đánh vào trên người của ông ta.
Toàn thân Tất chân nhân cứng đờ, thân thể béo mập chợt ngồi thẳng dậy, cái ngân quang tráo do ông ta căng ra cũng thu nhỏ lại. Rốt cục lúc này tu sĩ số 72 đã hoàn thành việc chuẩn bị của mình, ném ngọc phù trong tay xuống phía chân của Tất chân nhân. Ngọc phù phát tán rộng ra, hóa thành mấy chục đạo ngân tuyến rơi vào những chỗ khác nhau dưới chân Tất chân nhân.
Đạo trận pháp lúc trước đem Tất chân nhân truyền tống đến đột nhiên lần nữa hiện ra, ở trong tiếng gầm gừ của Tất chân nhân, tia sáng chói mắt thoáng qua, trên đài đã không thấy bóng ông ta đâu nữa. Trên mặt đất chỉ còn lại có một cái Kinh lôi tiên dài gần ba trượng.
Tu sĩ số 72 lúc này mới phảng phất tháo rớt bộ quần áo nặng nề xuống, thở hổn hển mấy hơi, đấu bồng màu đen theo nhịp y thở dốc cũng thân súc lay động không ngừng.
Lúc này trong địa huyệt đã thành một đoàn loạn đả. Bởi vì có đấu bông che lấp, các tu sĩ lúc nhảy trái tránh phải, chỉ chốc lát sau không cách nào phân biệt ra đâu là mấy tu sĩ từ đầu xuất thủ đánh lén. Lúc này ai ai cũng cảm thấy tự nguy. Mỗi tu sĩ phảng phất nhìn kẻ quanh mình đều có thể là địch nhân. Hơn nữa, được hữu tầm nhân thêm dầu vào lửa, trong chốc lát, gần trăm tu sĩ trong địa huyệt bộc phát hỗn chiến.
Ngay từ đầu, Lục Bình cũng bị một người tu sĩ đánh lén sau lưng. Tuy vậy hắn phát hiện Tất chân nhân bị trói trên đài nên cũng đề phòng cao độ, cảm giác được có người đánh lén sau lưng liền sớm đem hộ thân cương khí ra chống giữ.
Nhưng Lục Bình lại không nghĩ tới người đánh lén mình lại dùng phi châm pháp khí. Loại pháp khí này rất hữu hiệu khi đối phó với hộ thân cương khí. Phi châm trực tiếp xuyên qua hộ thân cương khí, tạo ra trên nội giáp của hắn một cái lổ nhỏ.
Lục Bình kinh xuất mồ hôi lạnh cả người, liền vội vàng đem “Âm thiên” chống giữ ra. May nhờ cái thượng cấp phi châm kia sau khi xuyên qua hộ thân cương khí, liền bị Vạn độc Vẫn nguyên cương hủ thực. Cuối cùng nó bị nội giáp cản lại, nếu không hẳn không chết cũng bị trọng thương.
Bị đánh lén, Lục Bình tức giận dị thường, người còn chưa kịp quay đầu lại, Thanh Hàm kiếm đã sớm hóa thành một đạo thất luyện, bay tới chỗ phi châm ném ra.
Một tiếng hét thảm truyền tới. Lúc Lục Bình quay đầu lại nhìn lại, một tu sĩ cao gây đang mặt đầy oán độc nhìn Lục Bình, đấu bông trên đầu và kể cả cánh tay trái đã bị Thanh Hàm kiếm chặt đứt.
Bởi vì có đấu bông màu đen che giấu, thật ra thì Lục Bình cũng không biết rốt cuộc là người nào dùng phi châm đánh lén mình. Tuy nhiên bây giờ hắn cũng không quan tâm gì nhiều nữa, đã không làm thì thôi còn làm thì làm cho tuyệt, trong một tích tắc thần thức dao động, Thanh Hàm kiếm lần nữa xoay người hướng tu sĩ cao gầy đâm phản lại.
Tu sĩ cao gầy sắc mặt kinh hoàng, bất chấp cánh tay cụt đang đau đớn vô cùng, miễn cưỡng tế lên một món pháp khí phòng thủ thượng cấp, lại bị Thanh Hàm kiếm một kiếm đánh bay, chém mất luôn cả thủ cấp.
Theo Lục Bình tu vi càng cao, cộng thêm tiến một bước tu luyện “Bắc Hải thính đào quyết”, thì khi đấu pháp đánh giết cùng những tu sĩ khác, hắn càng lúc càng sát phạt bá đạo và trực tiếp đến lạnh lùng.
Lục Bình thủ đoạn sét đánh, khiến cho mấy tu sĩ xung quanh hắn đều tránh ra, không muốn chọc vào vị sát thần này. Đây cũng là nguyên nhân Lục Bình muốn mượn cơ hội xuất thủ, bởi vì đây là cục diện kiến nhiều cắn chết voi, một khi hắn lọt vào thế bị vây công, nhất định kết quả rất tệ. Chỉ có hắn ngay từ đầu chấn nhiếp mấy tu sĩ này, mới có cơ hội thoát thân.
Vậy mà, đang khi Lục Bình đem trữ đại vật của tu sĩ cao gầy thu vào, một cái cự đỉnh ba chân đột nhiên từ địa huyệt trung ương thăng lên. Miệng cự định đột nhiên hé ra, một cổ hỏa lưu đột nhiên phún mạnh tới, tu sĩ bốn phía lập tức bị lửa quét trúng. Hai tên tu sĩ bị hỏa lựu đốt cháy thành hư vô, mấy tên tu sĩ kịp tránh né thì pháp khí cùng cương khí hộ thân phần nhiều đều bị hao tốn.
Đây tuyệt đối là hỏa diễm do thiên địa linh hảa mất đi linh tính mà thành!
Hỏa diễm màu vàng sáng càn quét khắp mọi nơi, Lục Bình nhìn tu sĩ số 72 dưới đứng cự định thầm nói như thế.
Đang lúc này, tu sĩ số 72 phảng phất phát hiện chỗ của Lục Bình, một cỗ lưu hóa màu vàng sáng lập tức chiếu thẳng về phía Lục Bình. Lục Bình không muốn để lộ quá nhiều thủ đoạn, tay trái mở ra, trong lòng bàn tay là một đóa hỏa diễm màu đỏ. Ngự hỏa thuật vừa thi triển, pháp lực dùng động, hỏa diễm đột nhiên tăng vọt, hóa thành một cái dù bằng lửa, đem hỏa lưu vọt tới chắn đứng trước mặt của Lục Bình.
Lục Bình thầm than một tiếng, dù sao“Bắc Hải thính đào quyết” là pháp quyết thuộc tính thủy, dùng để ngự sử cái hỏa chủng có được từ Xích Hoàn điểu này tuy nói cũng không phải không được, nhưng vì thuộc tính tương khắc, bây giờ pháp lực của hắn hao tốn không ít. Hơn nữa uy lực của hỏa chúng cũng khó phát huy toàn bộ.
Dĩ nhiên thủ đoạn của Lục Bình làm Tu sĩ số 72 chú ý. Đang khi y nhìn về phía Lục Bình, cũng là lúc y chuẩn bị xuất thủ toàn lực. Nhưng đột nhiên, y phảng phất nhận được tin tức gì đó, trong miệng cất một tiếng thét dài. Từ bốn phía đột nhiên bắn lên mấy người tu sĩ hướng y bay tới. Đồng thời trong tay y xuất hiện một món pháp khí hình toa, sau khi phồng lên, toàn bộ mấy tên tu sĩ này vào ngồi ở bên trong, trường toa nhanh chóng chạm vào một chỗ ở vách tường. Ngoài mặt của địa huyệt có nhiều trận pháp dùng để làm vững chắc địa huyệt một thời bị phi toa đụng nát bấy, trường toa lập lóe một cái rồi sau đó biến mất.
Trong khi đám tu sĩ địa huyệt đưa mắt nhìn nhau, truyền tống trận lúc mọi người tới đột nhiên “Tích lý ba lạp” vỡ nát ra. Lục Bình thầm nói một tiếng không ổn, liền đem Đại Bảo vội vàng xách chạy ra ngoài. Đang lúc này, bên ngoài địa huyệt đột nhiên có một tiếng nổ kinh thiên, tiếng cùng ùng vang lên không ngớt, địa huyệt bắt đầu đổ sụp.