Hơn hai trăm cây linh thảo chưa được Lục Bình nhận ra đều có ngàn năm dược linh. Thậm chí còn có năm cây linh thảo có dược linh đạt tới ba ngàn năm cấp bậc. Điều này khiến cho Lục Bình vô cùng áo não và tiếc nuối.
Đang lúc này thì không ngờ phong ấn bao quanh phía ngoài của hơn hai trăm cây linh thảo còn dư lại tự động giải trừ đi. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình, cái mặt bàn nhìn bình thường ở trên đó đột nhiên trở nên bóng loáng như một mặt kiếng. Phía trên thoáng hiện ra từng hình ảnh của linh thảo, phía dưới còn có tên của những loại linh thảo này, dược linh, giá trị của dược dụng… tuyệt đại đa số là ghi lại dược linh ở trên ngàn năm. Rất nhiều thứ đều là linh thảo quý trọng mà Lục Bình chưa hề nghe tới. Bảy trăm cây linh thảo dùng để khảo nghiệm lần này đều có ghi lại rõ ràng hình cảnh ở trên mặt bàn.
Lục Bình như nhặt được bảo vật. Điều này đối với thuật luyện đan của hắn chính là một phần tích lũy trọng yếu. Hắn liền vội vàng đem toàn bộ linh thảo ở trên bàn thu vào, rồi sau đó trận pháp giam cầm thần niệm của Lục Bình đột nhiên buông lỏng. Mặt đất của Linh được đường đột nhiên hiện ra một tòa tiểu hình Truyền tống trận. Chỉ cần Lục Bình kích hoạt trận pháp, thì có thể truyền tống tới một chỗ khảo nghiệm khác ở trong ngọn núi này.
Lục Bình cố nén cám dỗ, từ trong Linh được đường thối lui ra, vội vàng hướng ngọn núi thứ ba mà đi tới.
Lần này lại vô cùng thuận lợi, dọc theo đường đi, Lục Bình không gặp trở ngại gì. Nhưng mà mới đạt tới ngọn núi thứ ba, đi vào trong một tòa động phủ do trận pháp mở ra thì chạm mặt hắn là có hai người cầm trong tay một cái Đảo dược xử và một cái cây Hỏa diễm phiến, hướng Lục Bình phát động công kích.
Thần niệm của Lục Bình trước khi chuyện này xảy ra không ngờ lại không phát hiện được chút gì. Chỉ có đều hai người đang xông tới thực lực chỉ ở dung huyết hậu kỳ. Tuy nói là trong lúc không đề phòng nhưng Lục Bình lại không coi công kích của hai người này vào đâu.
Thủy Mạc Thiên Hoa nhanh chóng bị Lục Bình kích thích ở bên ngoài cơ thể hắn, tạo thành một màn nước màu vàng sáng. Đảo được sự đánh ở trên thủy mạc chỉ để lại hàng loạt gợn sóng chân động. Người cầm Đảo dược xử trong tay cũng bị hệ thân cương khí của Lục Bình trấn lui liên tiếp về phía sau.
Một người khác cầm Hỏa diễm phiến quạt một cái, một ngọn hỏa lãng từ trên Hỏa diễm phiến mãnh liệt tuôn ra, nhanh chóng bao phủ Lục Bình, chỉ nghe một loạt tiếng xì xì. Lưới lửa tới cũng nhanh mà diệt càng nhanh hơn. Thủy Mạc Thiên Hoa phồng ra rồi co rụt lại, hỏa lãng liền nhanh chóng tắt phụt.
Lúc này Lục Bình mới nhìn rõ, ở trước mắt không phải là hai người mà là hai con khôi lỗi.
Hai con khôi lỗi đánh một kích không trúng liền dừng tay không tấn công, lui qua một bên của động phủ không động đậy nữa.
Lục Bình hơi có chút kinh ngạc, nhìn hai con khôi lỗi này. Chẳng lẽ đây là Đảo dược đồng tử và Thiêu hoa đồng tử mà đan sư thường hay sử dụng hay sao?
Trong quá trình luyện đan thường rất tinh tế và có nhiều điều rắc rối, tổn hao thời gian lại dài, co dù là luyện đan sư cũng vô cùng phiền muộn. Có một ít bước, ví dụ như lựa chọn linh thảo, đảo chế làm nát thuốc, rồi coi sóc thế lửa của luyện đan lô … Là những chuyện không quá trọng đại thì đan sư sẽ giao cho những đồng tử này đi làm. Mà những đồng tử này phần nhiều cũng là luyện đan học đồ. Nếu muốn trở thành đan sư thì đây là một quá trình học và bổ túc mà bọn họ nhất định phải trải qua.
Bất quá đan sư có tính tình cô độc, không muốn tiếp xúc nhiều người, lại không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt này làm mất thời gian. Vì vậy nếu có những khối lỗi đồng tử là những thứ trợ giúp này thì phần nhiều những công việc đa dạng và nhỏ nhặt như thế này sẽ giao cho khôi lỗi làm. Những khôi lỗi này tuy có lực chiến đấu không cao, nhưng độ luyện chế lại cực kỳ khó khăn nên rất là khó có được.
Ngôi động phủ này cho thấy sự trần thiết của một tòa luyện đan thất. Nhưng mà luyện đan lô ở trong này đã không còn bóng dáng đâu nữa. Bốn phía đặt những tủ chứa linh thảo. Trong trường đan dược cũng trống trơn chẳng có gì. Ở chỗ để luyện đan lô có một cái bồ đoàn, bên trên có đặt cái ngọc giản.
Lục Bình đưa tay nhiếp ngọc giản tới xem xét, bên trong ghi lại chính là phương thức luyện chế chiến đan.
Lục Bình đem bồ đoàn này chấn vỡ, bên trong có để mấy chục cây linh thảo cùng một hộp ngọc bảo tồn rất tốt.
Lục Bình không dùng những linh thảo này để luyện chế chiến đan, mà là từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt. Rồi sau đó liền đem phong ấn ở ngoài hộp ngọc xé ra, mở cái hộp ngọc ra.
Một viên đan hoàn màu xanh bay lên trời, sau đó đột nhiên vỡ ra, một cái lưới đột nhiên xuất hiện ở phía trên đầu Lục Bình, đem Lục Bình chụp xuống phía dưới. Rồi sau đó, cái lưới càng thu càng chặt, tựa hồ như muốn giết chết Lục Bình vậy.
Lục Bình không hoảng hốt, vội đem đan dược màu vàng nhạt bóp vỡ. Một màn hào quang màu vàng sáng, đem Lục Bình vây lại ở bên trong, đẩy mạnh cái lưới áp súc ở bên ngoài ra. Rồi sau đó, màn hào quang càng chống đỡ càng lớn, rốt cục đem cái lưới dây nở phồng, nứt rớt xuống.
Lục Bình cười hắc hắc một tiếng, đem linh thảo trong bồ đoàn ở dưới chân thu vào. Sau đó dùng thần niệm liên thông với hai con khôi lỗi, rồi đưa tay bắn ra hai giọt máu tươi đến mắt của hai con khôi lỗi này.
Sau đó đặt vào trong người chúng mấy chục viên trung phẩm linh thạch. Hai con khôi lỗi sau khi đem linh thạch nhất nhất nuốt vào trong bụng, nguyên tử chi vốn là cứng ngắt nhất thời trở nên linh hoạt hẳn lên.
Lục Bình chỉ huy hai con khôi lỗi đồng tử để thích ứng trong chốc lát rồi đem Đảo dược xử cùng hỏa phiến lên quan sát. Đảo dược xừ (Chày đảo thuốc) chẳng qua là một món thượng cấp pháp khí, ở thời điểm đảo thuốc, mặc dù đối với linh thảo, linh được có tác dụng kích thích được tính nhất định, nhưng cũng không quá rõ ràng. Lục Bình trực tiếp đem cái thượng cấp pháp khí này ném vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó, hắn đem Đảo Dược xử pháp bảo lấy được từ Thất Tinh thiên ra đặt vào trong tay của con chuyên đảo thuốc. Món pháp bảo này trọng yếu nhất chính là nó đối với linh thảo có năng lực kích thích dược tính, chỉ là bởi vì Lục Bình trước đây không có thủ đoạn đại uy lực để ngăn địch nên tạm dùng. Bây giờ Lục Bình trong tay có Kim Lân kiếm, còn có bổn mạng nguyên thần đại trận, món pháp bảo này coi như đã trở lại nghiêm chỉnh chấp hành bổn phận trộn thuốc của nó.
Trong tay khôi lỗi đốt lửa là cây Hỏa diễm phiến. Nó cũng là một món đỉnh cấp pháp khí. Cái pháp khí này có công dụng lớn nhất chính là có thể đem hỏa chủng phong ấn ở trong đó, trong lúc luyện đan dùng để điều khiển thế lửa, lúc đối địch còn có thể trở thành thủ đoạn đấu pháp.
Lục Bình nhìn một chút về hỏa chúng phong ấn phía trên đó, thấy bất quá là một loại trung cấp hỏa chủng mà thôi. Hắn đem Xích Hoàn hỏa cùng mấy hỏa chủng trước đó ở động thiên thu nhặt được toàn bộ phong ấn vào trong món pháp khí này. Chỉ có điêu, Hắc Ngục độc hóa Lục Bình còn cần dùng vào công việc khác, nếu đem phong ấn ở món Hỏa Diễm phiến bình thường này quả thật là lãng phí.
Tổng cộng năm mai loại hóa chủng phong ấn vào trong quạt, mặt quạt nguyên bản có chút khô vàng nhất thời phá lên một tầng đỏ ngầu. Lục Bình đem Hỏa Diễm phiến tế luyện một phen. Có pháp lực của hắn uẩn dưỡng, cái Hỏa Diễm phiến này trở nên linh quang lập lòe, bất quá nó rốt cuộc so với công pháp mà Lục Bình tu luyện không hợp. Suy nghĩ một chút, Lục Bình đem Hỏa Diễm phiến nhét trở lại vào tay Thiệu Hỏa đồng tử.
Sau đó Lục Bình đem hai con khôi lỗi thu lại, rồi không quay đầu bước ra khỏi động phủ.
Đợi cho đến khi Lục Bình đi tới ngọn núi thứ tự thì quần áo trên người đã bị phá vỡ mấy chỗ. Nội giáp màu vàng kim ở trên người cũng có mấy chỗ hư hại. Trên người của hắn đã có mấy chỗ vài vết máu. Nếu không phải thân thể của Lục Bình mạnh mẽ khác xa tu sĩ bình thường thì trên người hắn dính vết thương không phải chỉ có mấy chỗ này thôi.
Hiển nhiên ở trên đường đi tới đây, Lục Bình đã gặp không ít không gian bằng tháp. Thời gian đã qua một ngày rưỡi, động thiên đã càng ngày càng không ổn định.
Ngọn núi thứ từ vùng đất khảo nghiệm bị một trận pháp quang tráo màu huỳnh quang bao vây. Lục Bình dò xét cả buổi vẫn không có được cách nào mà vào. Mắt thấy thời gian càng lúc càng dài, Lục Bình quyết định trong lòng tế Thủy u kiếm lên, một kiếm liền bổ lên màn hào quang đó.
Hào quang lung lay, thoáng một cái có vẻ ảm đạm đi. Lục Bình nhìn thấy có cửa liền thoát ra, hơn ba trăm đạo thông linh kiếm quang thi triển “Chân nguyên nhất khí kiếm quyết”. Một kiếm khí dài chín trượng hung hăng bổ vào trên màn hào quang. Màn hào quang lung lay mấy cái, rốt cục vỡ ra tan tành.
Một cái ngọc giản bay ra. Lục Bình cầm trong tay, sau đó tiến nhập vào chỗ màn hào quang bao phủ, lại thấy có một con đường nối thẳng lên đỉnh núi.
Như thế này là xong rồi à?
Lần khảo nghiệm này không ngờ lại đơn giản đến như vậy, thu hoạch chăng qua chỉ là cái ngọc giản này. Có chút buồn bực, Lục Bình thuận tay đem ngọc giản dò xét một phen, lúc này mới có chút hài lòng, lộ ra một nụ cười.