Lục Bình chờ đến khi tu sĩ của môn phái cử đến thế mình trú thủ trên đảo đến, vội vàng trở về Huyền Kỳ đảo, Tã giao nộp 400 cân linh cốc cho một vị dung huyết kỳ tiên trưởng, sau đó báo cáo về tình huống của Hoàng Ly đảo. Xong việc, chuyện công coi như đã hoàn thành.
Hắn sau đó bái phỏng Lưu tiên trưởng.
Lục Bình hướng Lưu tiên trưởng thỉnh giáo nan đề trên vấn đề tu luyện. Lưu tiên trưởng không giấu diếm bất kỳ điều gì, nhất nhất giải đáp cho Lục Bình, khiến Lục Bình vô cùng cảm kích.
Lưu tiên trưởng là một người rất chính phái. Đối với mỗi đệ tử của ông ta đều rất công đạo, chỉ cần ngươi nỗ lực có tiến bộ, ông ta sẽ cấp cho ngươi những tưởng lệ vượt qua ý liệu. Mặc dù những phần thưởng này nhỏ, nhưng có thể khiến cho ngươi vui mừng. Ông ta biết trong tình huống nào sẽ cấp cho người những sự trợ giúp tối cần thiết nhất.
Lục Bình có thể ở trong phương đội thứ bảy đạt được thực lực thứ ba, không khỏi là nhờ Lưu tiên trưởng ngầm che chở. Nếu không, Lục Bình xem như một đứa cô nhi bằng vào cái gì có thể đem Lý Thành là một tu sĩ xuất thân từ gia tộc, coi như là con ông cháu cha, chế trụ và đánh bại được như vậy?
Lục Bình sau đó cùng những người thuộc phân đội thứ bảy khác trở về hội họp, rồi tự kể cho nhau những tình huống trong 3 tháng vừa qua. Sau đó họ cùng lãnh bổ trợ của tông môn. Ví dụ như Lục Bình ngoài việc lĩnh thụ phần bổ trợ 180 linh thạch của 3 tháng qua, còn có 20 cân giống linh cốc. Đương nhiên Lục Bình sẽ không dùng giống linh cốc này nhưng cũng không thể để lãng phí. Đồ cho thì cứ nhận.
Cứ như thế kỳ nghỉ 3 ngày đã qua hết một phần ba. Ngày thứ hai, tất cả mọi người đều truyền tống đến Địa Khôn đảo là đảo trung bình gần đó nhất để mua sắm vật dụng dùng cho tu luyện. Còn Lục Bình thì dùng thêm linh thạch để truyền tống trở về Chân Linh biệt viện.
Hắn đến Thụ đan các mua đan dược. Rất may là còn có mấy người khác cũng cần trở về Chân Linh biệt viện để xử lý sự việc. Do đó, mọi người chia nhau ra cũng không tốn bao nhiên linh thạch.
Mua đan dược, mua linh tuyền thủy, phù chỉ, linh mạch. Bán các loại phụ lục rồi vội vội vàng vàng trở về Huyền Kỳ đảo nghỉ ngơi một đêm. Đến ngày thứ ba mọi người từ biệt nhau. Hết người này đến người khác vội vàng trở về đảo do mình trú thủ.
Vừa trở về Hoàng Ly đảo, tâm linh thử tên là Đại Bảo không biết từ ở đâu chui ra thuận theo chân bò lên trên tay của Lục Bình. Sau đó nó kêu “chi chi” loạn cả lên, như là lập được một chiến công trọng yếu gì đó.
Lục Bình sắc mặt vô cùng mừng rỡ, từ trong linh thú đại lấy ra một viên linh thú hoàn được làm từ linh cốc khen thưởng cho Đại Bảo. Sau đó nói:
– Đại Bảo! Có phải là tìm thấy được tụ linh chi địa rồi không? Mau dẫn ta tới đó xem thử.
Đại Bảo cắn nhai linh thú hoàn xong, cái đầu nhỏ gật lia lịa. Sau đó nó như một làn khói, từ trên tay Lục Bình nhảy xuống hướng chạy ra ngoài.
Lục Bình lập tức chạy theo sau Đại Bảo, đi về phía đông của Hoàng Ly đảo. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Linh điền trên đảo phần lớn là ở dưới đồi. Hơn nữa ở cánh rừng phía tây còn có 5 khối linh điền. Phía đông Ta được khai thác sớm, nếu là có linh điền thì đáng ra là phải sớm phát giác trước rồi.
Khi tới nơi, Lục Bình mới biết là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì ở vùng phía đông được khai phá sớm, nơi này phần nhiều là tưới tiêu tiện lợi, là những ruộng nước có sản lượng khá cao. Vì vậy nơi này hàng năm tích lũy lâu dài đã trở thành những vùng đất bùn lầy. Trước đây những trú đảo tiền trưởng vừa đến thì đã theo thói quen nhận định trước đó cho rằng nơi này khai khá sớm nhất, đã bị người khai phá qua hết rồi. Hơn nữa các tiện trưởng thật ra là không dám hay là ngại những thứ ruộng nước bùn lầy này. Do đó cũng không thường xuyên tới đây. Và khối tụ linh chi địa này coi như bị bỏ qua.
Lục Bình tử tế cẩn thận xem xét khu đất tụ linh, phát hiện nơi này có thể khai phá thành một mẫu linh điền. Dựa theo lệ thường, trong vòng 3 năm trước khi mãn nhiệm kỳ, khu linh điền này không cần phải báo lên trên. Nói cách khác trước khi hắn rời đi thì mẫu linh điển này chính là linh điền tư hữu của hắn.
Vô cùng mừng rỡ, Lục Bình từ trong trữ vật đại lấy ra một quả tăng huyết đan còn lại không biết từ bao giờ. Đây là một loại đan dược chỉ thích hợp cho tu sĩ luyện khí tầng 4 hoặc 5 sử dụng. Hắn ném viên đan dược cho Đại Bảo. Đại Bảo căn bản không linh trí gì, thấy chủ nhân thưởng cho, bắt được cắn nhai, chờ cho Lục Bình phản ứng trở lại, chỉ còn kịp từ trong miệng của Đại Bảo giằng lại nửa viên. Nửa viên kia đã trực tiếp chui vào trong bụng của Đại Bảo. Đại Bảo sau khi ăn nữa viên đan dược này lập tức nằm ngửa ra đất bùn, hôn mê đi luôn.
Không đề cập đến chuyện Đại Bảo gặp điều bị thảm đó. Lại nói Lục Bình tự nhiên cảm thấy trong cuộc sống rốt cuộc có một có một chút vui mừng. Và thế là hắn cao hứng đem một mẫu đất bùn sình này khai phá thành linh điền, rồi cùng với 5 mẫu linh điền trước đó đem gieo giống linh cốc lên. Cuộc sống phảng phất trở về nhịp điệu bình thường như ba tháng qua.
Vốn là trầm mê trong chuyện khổ tu, Lục Bình đột nhiên trở nên yên tĩnh quá rất muốn động. Hắn nhớ tới trên Hoàng Ngọc đảo còn có Lâm Thịnh. Lục Bình bị Lâm Thịnh tính kế đến Hoàng Ly đảo trồng linh cốc. Còn tên này ở Hoàng Ngọc đảo thuê người trồng linh thạch, không cần động tay chân. Mỗi tháng cũng có thể phân được 300 linh thạch.
Lục Bình có bản đồ tường tận của khu vực hải vực này. Hơn nữa tự bản thân hắn ở trên Hoàng Ngọc đảo đã từng giết người đoạt bảo, đối với nơi đó tự nhiên vô cùng rõ ràng. Lần này trở về Huyền Kỳ đảo hắn đã từ các sự huynh đệ không tiếc công sức dò hỏi về Hoàng Ngọc đảo, biết là linh thạch theo thông lệ trước kia của Huyền Linh phái là 10 ngày giao nộp một lần. Hiện giờ đến Chân Linh phái, thông lệ đó biến thành 1 tháng giao nộp một lần. Có lẽ là vì Huyền Linh phải cần bảo thủ linh thạch quán bí mật. Còn Chân Linh phái không cần giữ điều bí mật này. Hơn nữa lại có đoán đan kỳ cao nhân trấn giữ, tự nhiên thì yên tâm vô cùng.
Tính toán thấy cuối tháng đã sắp tới. Ngày này đúng lại ngày trời kéo mây mù. Lục Bình thâm kêu lên một tiếng: “trời cũng giúp ta”. Hắn từ trong trữ vật đại lấy ra một số đồ vật bất đồng. Có bình quán, có pháp khí, có phù lục, còn có một bộ y phục của ngoại môn đệ tử của Huyền Linh phái.
Lục Bình không ngờ còn lưu lại bộ y phục của Huyền Linh phái đệ tử trong lần đánh chiếm Huyền Kỳ đảo trước kia. Bộ y phụ này hắn đã sử dụng để đánh cướp Hoàng Ngọc đảo đoạt Hoàng Ly đảo.
Sắc trời dần dần tối hẳn, Lục Bình đã ở trên Hoàng Ngọc đảo ẩn nấp cả một ngày. Nếu chỉ riêng ẩn thân phù thì hắn đã sử dụng đến ba tờ. Nhưng mà Lâm Thịnh nhất mực ở trên đảo trong tu luyện thất, không hề đi ra. Xem ra Lâm Thịnh dụng công cũng không kém Lục Bình.
Tên Lâm Thịnh này so với Lục Bình còn nhỏ hơn mấy tháng, nhưng lại tiến nhập luyện huyết tầng chín trước hắn hai năm. Hiện giờ e rằng chuẩn bị dung huyết rồi.
Trong lúc Lục Bình suy nghĩ lung tung, thực phẩm giữ cảnh phù trên người chấn động. Thì ra là Lâm Thịnh đang hướng tới quáng động đi tới. Trên trời vẫn lặc rắc mưa phùn. Lục Bình thở dài một cái: “ngay cả ông trời cũng không giúp người rồi a”.
Thông qua phù lục, Lục Bình biết cự ly giữa Lâm Thịnh so với mình đã không còn quá 100 trượng. Lục Bình từ từ đem pháp thuật truyền vào trong ngọc bình. Ngọc bình từ từ tuôn ra một làn hơi nước. Làn hơi nước này càng lúc càng bay cao, càng lúc càng dày. Từ từ dung hợp với hạt mưa biến thành một bộ phận của mưa phùn, rồi theo sau một làn gió nhẹ hướng về phía Lâm Thịnh đang bước mà từ từ thổi tới.
Lâm Thịnh hướng về phía quáng động. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng. Chính là ngày các quáng công gom linh thạch giao nộp. Tuy nói ngày giao linh thạch biến thành mỗi tháng một lần, nhưng để phòng bị các quáng công tham lam và cũng là để cho an toàn, Lâm Thịnh thì cứ cách 5 ngày là đi thu linh thạch một lần.
Tu vi cách với đỉnh tầng chín còn một bước cuối cùng. Lâm Thịnh gần đây cảm thấy tâm tình không tệ. Một khi bản thân dung huyết thành công thì có thể trở thành nội môn đệ tử của Chân Linh phái. Trước đó bản thân Lâm Thịnh trong kỳ tỷ thí đã đạt được đãi ngộ của nội môn đệ tử, nhưng do chưa đạt được dung huyết kỳ nên thủy chung vẫn chưa phải là nội môn đệ tử chính thức.
Cách quáng động càng lúc càng gần. Trận mưa này có vẻ hơi có chút kỳ quái. Tại sao rơi trên thân người mình lại nhờn nhơn. Nếu là ở dung huyết kỳ thì tốt quá rồi. Những hạt mưa này căn bản chẳng thể nào rơi trúng người mình, bởi vì pháp lực hậu thể đã ngăn chặn nó ngay bên ngoài. Trận gió này cũng quả là kỳ. Ở xa xa cành cây đều ngã rạp về phía tây, hiển nhiên đây là gió đông. Lâm Thịnh thì đi về hướng đông bắc. Tại sao gió lại thôi từ chính diện thổi tới? Lúc này Lâm Thịnh đột nhiên rùng mình, bấy giờ mới phát giác không khí mà mình hô hấp mang theo vẻ ngòn ngọt. Bản thân hắn không ngờ trong thời gian lâu như vậy mà hắn không phát giác được là có người ám toán mình. Hắn quát lên:
– Người nào đó? Ra đi.
Lâm Thịnh vô cùng giận dữ.