Dọc theo lối đi vô hình do Kim Lân kiếm phá vỡ, Lục Bình cấp tốc vọt tới. Nhưng lúc này Lục Bình tuy là vô cùng nguy hiểm tránh thoát được Thủy Yên sa đeo bám và thắt trói, bất quá vẫn bị Thủy Yên sa hóa thành đầu rắn cũng hướng sau lưng của hắn chạm mạnh.
Vẻ mặt màu u lam của Lục Bình ở thời điểm Thủy Yên sa đánh tới, không ngờ đột nhiên biến thành tường màu tím. Nhưng Lục Bình còn thừa dịp Thủy Yên sa này chạm mạnh cung cấp lực, lấy tốc độ nhanh hơn hướng ra phía ngoài độn đi.
Đang lúc này, Kim Lân kiếm biến thành kiếm thuật tuyển qua rốt cục đã chém ở trên một tiết bên ngoài của băng hoàn.
Liên tiếp một chuỗi tiếng nổ giòn “Định định” nổi lên. Băng hoàn bị Kim Lân kiếm chém liên tục và dày đặc ở cùng một vị trí. Mặc dù Thủy Vô Hoàn chân nhân bởi vì tu vi cảnh giới mạnh hơn khiến cho uy lực tự thân đại thần thông pháp thuật vượt xa Lục Bình. Nhưng đòn công kích tại một điểm như vậy đã khiến cho cái băng hoàn bằng liệt ra.
Thủy Võ Hoàn chân nhân đuổi sát ở sau lưng Lục Bình, sắc mặt lạnh lẽo cơ hồ sánh kịp với ả vừa rồi mới phun ra một khẩu sương trắng kia. Chỉ thấy ở vừa truy đuổi Lục Bình, hai tay vừa bấm ra một đạo pháp quyết, hai cánh tay hướng ra phía ngoài chấn động một cái. Băng hoàn vốn là bị Lục Bình dung kiếm thuật đại thần thông chém sắp hỏng mất, nhất thời lóe lên từng đạo hàn quang. Vết nứt vỡ ra của băng hoàn tựa hồ cũng bắt đầu chậm rãi khép lại.
Lúc này Lục Bình đã vọt tới gần trước bàng hoàn, đã không còn kịp ngự sử Kim Lân kiếm nữa. Huống chi, lúc này Lục Bình chỉ sợ mình cũng đã không cách nào tiếp tục thi triển đại thần thông pháp thuật nữa.
Nhìn bằng hoàn gần trong gang tấc, tay trái Lục Bình vảy ra một đóa hỏa diễm màu trắng chói lọi.
Tay phải của Lục Bình ngay sau đó đem bảy viên thượng phẩm linh thạch ném vào trong hỏa diễm đang phồng lớn đó, rồi liên tiếp bắn ra bảy chỉ pháp.
Bảy viên thượng phẩm linh thạch ở trong hỏa diễm nổ lên, dưới sự trợ giúp của “Bạo linh quyết”, hỏa diễm vốn là uy lực phi phàm càng tăng mạnh thế lửa hơn. Hỏa diễm nổ mạnh, hướng vào nơi băng hoàn bị Kim Lân kiếm chém rách đánh tới.
– Đây là, thiên địa linh hỏa?
Thủy Võ Hoàn chân nhân không vui không buồn, độn quang dưới chân nhanh hơn một chút, tựa hồ đã nhận định hỏa diễm trong tay Lục Bình lúc này chung quy gì rồi cũng là vật trong tay của mình.
Hỏa diễm màu trắng sáng chói nổ mạnh phát ra trong tay Lục Bình chính là Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa. Bảy viên thượng phẩm linh thạch nổ tung cung cấp linh lực, dưới sự thúc giục của Lục Bình, Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa vốn đúng là cấp trung phẩm bộc phát ra uy lực không dưới địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa. Trong Băng hoàn lan tràn một tầng sương trắng vốn là muốn đem vết nứt vỡ của băng hoàn lần nữa khép đóng lại, thì lập tức tầng sương trắng này bị Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa đốt cháy nhanh chóng tiêu tán đi mất. Băng hoàn nứt ra rốt cục mất đi một tầng bảo vệ cuối cùng, hóa thành những mảnh bằng vỡ, hướng mặt đất của Hàn Băng đảo rơi xuống.
Đến một bước này, song phương đều đã đến mức không chết không thôi. Chỉ bất quá bất luận nhìn như thế nào, Lục Bình hắn đều phải chết mà thôi. Bởi vì lúc này ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Lục Bình thay đổi cực kém, hiển nhiên trong người đã mang trọng thương. Mà Thủy Vô Hoàn chân nhân mặc dù cũng mấy lần thi triển thần thông pháp thuật, nhưng lại không có vẻ bất ôn bao nhiêu.
Lục Bình mặc dù hao tốn cái giá cực kỳ to lớn để phá vỡ đại thần thông bằng hoàn cấm cố thuật của Thủy Vô Hoàn chân nhân, lúc này đã bị thương nặng.
Thủy Vô Hoàn chân nhân bằng vào “Băng Hành quyết” rất nhanh liền lần nữa kéo rút lại gần khoảng cách so với Lục Bình.
– Lần này người còn có thể chạy trốn nơi đâu?
Lục Bình không ngờ lại nghe được vẻ đắc ý từ trong lời nói của Thủy Vô Hoàn chân nhân.
Một đoán đan hậu kỳ lão bài tu sĩ phải mất nhiều công sức tổn hao như vậy mới làm bị thương nặng một trung kỳ tu sĩ tu luyện tổng cộng chưa tới một trăm năm! Có đáng để cao hứng như vậy không chứ!
Lục Bình cũng không biết ở trong mắt Thủy Vô Hoàn chân nhân lúc này Lục Bình liền giống như một tòa bảo khổ hình người. Không nói gì khác, chính là trong tay Lục Bình mới vừa xuất hiện đóa thiên địa linh hỏa kia, ít nhất cũng đúng là địa giai trung phẩm.
Đóa linh hỏa này nếu mang về Thủy Yên các, ít nhất có thể tạo ra một vị đoán đan hậu kỳ cao thủ.
Phải biết, Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn mặc dù được xưng là Bắc Hải đại phái kế dưới Huyền Linh phái cùng Chân Linh phái, nhưng toàn bộ Thủy Yên các tính tới đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng bất quá chính là mười mấy vị mà thôi. Có thể thấy một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ ở trong Thủy Yên các có tác dụng vượt xa như ở Chân Linh phải như thế nào.
Dĩ nhiên, Thủy Vô Hoàn chân nhân cũng có tâm tư riêng của mình. Thủy Vô Hoàn chân nhân hao tốn cái giá lớn như vậy mới đẩy Lục Bình vào tuyệt cảnh. Lúc này trong lòng ả đã ẩn ẩn có chút hối hận: địa vị của Lục Huyền Bình này ở Chân Linh phải tất nhiên có cao hơn so với bọn họ tưởng tượng. Điểm này từ Lục Huyền Bình mới vừa tiến cấp đoán đan trung kỳ tu sĩ không ngờ lại có thể chống lại cùng mình lâu như vậy cũng có thể suy ra được.
Như vậy nếu như mình chân chính đánh chết Lục Huyền Bình, tất nhiên giữa Thủy Yên các cùng Chân Linh phái sẽ đưa tới sóng cuồng dữ dội. Nếu mà lúc này mình đem một đóa địa cấp trung phẩm linh hỏa hiến tặng cho môn phái, tự thân áp lực mà mình chịu sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Dĩ nhiên, ả cũng có thể lựa chọn buông tha không đuổi giết Lục Bình trước mắt nữa. Nhưng lúc này sinh tử thù oán đã kết, thay vì buông tha, còn không bằng diệt sát cho xong việc.
Ngay tại lúc Thủy Vô Hoàn chân nhân đang muốn ngự sử Thủy Yên sa lần nữa hướng Lục Bình triển khai công kích, Hàn Băng đảo Truyền tống trận đột nhiên sáng lên ánh sáng ngất trời. Linh áp khổng lồ trong nháy mắt bao trùm cả hòn đảo.
Một, hai, ba…
Tổng cộng có mười hai đoàn linh áp khổng lồ, phảng phất mười hai đại nhật hoàng hoàng lấy Hàn Băng đảo Truyền tông trận làm trung tâm, hướng cả tòa Hàn Băng đảo phúc xạ đi. Ngay lập tức, cả tòa Hàn Băng đảo biến ảo phong vân.
Pháp tướng lão tổ đến!
Huyền Sâm chân nhân trong lòng vui mừng, trong lúc nhất thời cũng quên mất làm sao lại có mười hai vị lão tổ tới, mà không phải mười vị lão tổ?!
Quả nhiên, ngay sau đó một đạo cuồng bạo ý niệm khổng lồ không ngờ lại ở trên trời tạo thành một loại sóng nhỏ biển gầm màu tím, muốn đánh tới Thủy Vô Hoàn chân nhân đang hướng Lục Bình xuất thủ!
Thần niệm hóa hình! Không giống với thần niệm của Lục Bình trong lúc đoán dong cùng kim đan, ở mặt ngoài của kim đan dựng dục thành bốn con giao xà. Loại thần niệm hóa hình thuật này không ngờ lại đem thần niệm tác dụng trực tiếp với bên ngoài cơ thể!
Đúng là lão sư của mình!
Liễu Thiên Linh lão tổ đến!
Thủy Võ Hoàn chân nhân ở dưới một chiêu chẳng qua là thần niệm hóa hình của Liễu Thiên Linh lão tổ đánh vào, không ngờ lại bay ngược trở về!
Đây là thực lực bực nào !
Chẳng lẽ đoán đan hậu kỳ tu sĩ cùng pháp tướng lão tổ có cái hào rộng lớn chính là như vậy sao?
Tất cả đoán đan kỳ tu sĩ tại nơi đây, bao gồm cả Lục Bình ở trong đó, trong ánh mắt không khỏi khiếp sợ. Thủy Vô Hoàn chân nhân vẫn còn bay ngược ở giữa không trung, trực tiếp phun ra một vài máu tươi. Sắc mặt của Thủy Vô Hoàn chân nhân nhất thời biến thành màu vàng tím, lớp da phơi bày không ngờ lại ngưng tụ ra một tầng bằng tinh thật nhỏ.
– Liễu Thiên Linh, ngươi sao dám như thế?
Một tiếng giận dữ hô lên. Tiếng hô còn chưa dứt liền nghe được một chuỗi thanh âm ung dung không nhanh không chậm của Liễu Thiên Linh lão tổ truyền tới:
– Thế nào? Ngươi không phục?
Lục Bình vào giờ khắc này trợn mắt hốc mồm. Hắn không cách nào hình dung được một lão sư thần thái khí chất luôn luôn điển nhã sẽ phát ra một câu nói như vậy.
Mọi người tại chỗ người nào đều không chú ý tới Thủy Vô Hoàn chân nhân đang sắp té xuống đất đã bị một tên hạc phát động nhan tu sĩ đón nhận ở trong tay từ khi nào. Người này ngay sau đó đem một viên đan dược màu tím nhét vào trong miệng của Thủy Vô Hoàn chân nhân.
Yên các tu sĩ ở sau lưng đang chạy tới, âm thanh hướng tới chỗ Lục Bình, nói:
– Ngươi phá đại thần thông của nó?
Bên người Lục Bình đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. Ngay sau đó Liễu Thiên Linh lão tổ liền thong thả từ trong môn hộ chậm bước ra ngoài, ngay cả Thủy Yên các lão tổ trước mắt cũng không nhìn, thản nhiên nói:
– Phế chính là phế, chứ đâu có phế tu vi của ả, tu luyện lần nữa là được.
Lục Bình vội vàng khom người ra mắt lão sư, liền nghe lời nói ngoan độc của Thủy Yên các lão tổ ở sau lung:
– Cũng vì đoán đan trung kỳ tiểu tu này, ngươi liền đem bổn phái một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đánh cho thành trọng thương, không sợ khơi mào hai phái tranh đấu hay sao? Nhân yêu hai tộc đại chiến trước mắt, Chân Linh phái tu sĩ người có còn nhìn chút đại cục nào hay không?
– Vậy à, các hạ sẽ vì hai đoán đan kỳ tiểu tu tranh đấu mà khơi mào hai phái tranh đấu sao? Các hạ làm Thủy Yên các pháp tướng lão tổ mà có còn chút xíu quan niệm đại cục nào không?
– Ngươi …
Thủy Yên các lão tổ căm tức nhìn Liễu Thiên Linh lão tổ, nhất thời cứng họng.
Đoán đan trung kỳ tu sĩ ở trong mắt pháp tướng lão tổ là tiểu tu chẳng đáng kể gì, đoán đan hậu kỳ làm sao cũng không phải như vậy?
Liễu Thiên Linh lão tổ đưa tay hướng trên thân Lục Bình phất một cái. Một cổ chân nguyên có cùng nguồn gốc so với chân nguyên mà Lục Bình tu “Bắc Hải Thính Đào quyết” có được, nhưng lại tinh thuần hùng hậu vượt xa hắn chỉ mượn lực nhất của Liễu Thiên Linh lão tổ một cái là khiến cho thương thế bên trong cơ thể của hắn nhanh chóng khôi phục.
Liễu Thiên Linh lão tổ tu luyện chẳng qua là một bộ “Lâm hải Thính Đào quyết tạo thành “Bắc Hải Thính Đào quyết”, không ngờ chân nguyên thuần và hùng hậu vượt xa Lục Bình. Nhưng trong chân nguyên của nàng ta lại thiếu một tia bạo liệt, chỉ có Lục Bình khi đem hai thứ đồng thời tu luyện, mới có thể làm được chuyện kiêm cố của hai nhà.
Được lão sự trợ giúp, Lục Bình nhất thời khạc ra một hớp máu mang theo bằng tinh. Sắc mặt vốn là tím ngắt trở nên trắng bệch, nhưng tinh thần của hắn cũng chấn động cả lên. Trong cơ thể Lục Bình bởi vì trọng thương mà vận hành chân nguyên cực chậm, bây giờ chợt nhanh chóng vận chuyển, lần nữa gia tốc khôi phục thương thế trong cơ thể.
Liễu Thiên Linh lão tổ có chút kinh ngạc nhìn tên quan môn đệ tử của mình một cái, hiển nhiên thông qua một cái nhất mới vừa kia, phát hiện ra tu vi của Lục Bình có một số chỗ bất đồng so với người khác.
Lúc này, lại là một vị lão tố vượt không trung mà tới, nói:
– Lời không thể nói như vậy! Dù sao đây là chuyện giữa các đệ tử, pháp tướng kỳ tu sĩ bọn ta tham gia các đệ tử tranh đấu, chẳng phải là có chút ý lớn hiếp nhỏ chi hiêm. Điều này cũng không hợp với quy củ trước giờ trong tu luyện giới.
Lục Bình thấy người đến mặc thanh bố tu sĩ sam, theo kiểu ăn mặc của Hải Diễm môn. Khi người này đến, Hải Diễm môn tu sĩ cũng rối rít chạy tới hành lễ.
Liễu Thiên Linh lão tổ cười lạnh, nói:
– Nói xét ra thì thật đúng là xin lỗi Thủy Vô Hoàn sư muội. Thủy sư muội cũng chỉ là muốn thay ta đây làm lão sư dạy dỗ đệ tử bất thành khí một cái. Xem ra trong mắt Hải Diễm môn Thương Ly sư thúc, Thủy sư muội là vạn vạn không phải làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ rồi.
Hải Diễm môn Thương Ly lão tổ lúng túng cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Trong lúc nhất thời lão cũng quên vị Liễu Thiên Linh lão tổ trước mắt này lại nhỏ hơn so với mình một lứa, cũng không ngờ Lục Bình lại là đệ tử của Liễu Thiên Linh lão tổ vốn là cùng đồng lứa với Thủy Vô Hoàn. Thủy Vô Hoàn mới vừa rồi có hạ sát thủ đối với Lục Bình hay không, chư vị lão tổ mới vừa hàng lâm xuống Hàn Băng đảo liền nhìn thấy rất rõ ràng. Về mặt này thì Thương Ly lão tổ dĩ nhiên là sẽ không thèm nói láo.
Nhưng nếu thế, lời nói lúc trước của Thương Ly lão tổ chẳng khác nào là tự đánh vào mặt của mình rồi.
Chân Linh phái đệ tử đời thứ hai đã trước sau có hai người thành tựu pháp tướng. Nghe nói còn có ba người đã ngưng tụ thất phẩm kim đan. Thương Ly lão tổ thầm than một tiếng, cho dù Huyền Linh phái Nhị đại đệ tử cũng có một Phùng Hư Đạo chống đỡ ở tràng diện. Hải Diễm môn luôn luôn tự xưng là Bắc
Hải đại phái đứng hàng thứ ba kế dưới hai phái Huyền Linh, Chân Linh, nhưng trong đời thứ hai ngay cả một người thành tựu pháp tướng cũng không.
Có lão sự trợ giúp, rốt cục Lục Bình không việc gì. Hai tay của hắn lặng lẽ nắm chặc, bên trong có lá cờ nhỏ rách tan tành. Chớp mắt lá cờ biến mất không thấy đâu, trong tâm hạch không gian, Mười Hai Viên Nguyên Thần Châu đã súc thế chờ phân phó cấp tốc quanh quẩn vây quanh kim đan. Từng cổ chân nguyên tinh hoa từ Nguyên Thần châu tản mát ra, đều được Lục Bình dùng để tu bổ thương thế bên trong cơ thể.
Trong bầu trời lần nữa xuất hiện mấy đạo thân ảnh. Tu sĩ các phái rối rít hướng bổn phái lão tổ làm lễ ra mắt. Huyền Linh phải lần này phải tới pháp tướng lão tổ rõ ràng chính là Phùng Hư Đạo. Dù sao lúc này gương mặt Phùng Hư Đạo cũng nhìn rất âm trầm, không có vẻ huyênh hoang và bá đạo giống như Lục Bình đã từng thấy vào năm đó. Ngoài ra, còn có hai vị lão tổ khác cũng không thuộc mười đại môn phái.
Lão tổ các phái đơn giản nghe môn phái tu sĩ của mỗi người nói rõ tình huống Hàn Băng đảo. Liền nghe thấy thanh âm kinh nghi bất định của Thương Ly lão tổ nói:
– Đi! Tới chỗ Đức Hằng vẫn lạc xem một chút.
Dứt lời, đoàn người Hải Diễm môn liền đi trước hướng bằng sơn đáy vực đi tới. Cùng đi cùng còn có Thương Hải tông lão tổ cũng có một tên đoán đan kỳ tu sĩ bỏ mình. Các phái lão tổ sau khi nghe chuyện đã xảy ra, sắc mặt từng người một đầu nghiêm nghị như nhau, rồi sau đó cũng hướng đáy vực đi tới.
Lữ Hư Hằng chân nhân vốn là hướng Phùng Hư Đạo định kể khổ, mới vừa rồi sáu loại Thiên dưỡng chi vật kia Huyền Linh phái chỉ thu được một món. Thấy Phùng Hư Đạo đến, Lữ Hư Hằng chân nhân nhất thời cảm giác eo lưng thẳng lên không ít, hy vọng Phùng Hư Đạo có thể ra mặt đem sáu món bảo vật này lần nữa phân phối. Không ngờ Phùng Hư Đạo cũng hừ lạnh một tiếng, cùng pháp tướng lão tổ ba phái Thượng Hải, Phi Vũ, Lăng Cổ thẳng hướng băng sơn đáy vực mà đi thăng. Lữ Hư Hằng bất đắc dĩ vội vàng đi theo. Huyền Sâm chân nhân suy nghĩ một chút cũng theo sau lưng Liễu Thiên Linh hướng bằng sơn đáy vực mà tới.
Lúc này, trong bầu trời lần nữa xuống mấy đạo độn quang. Trong những độn quang này, tu sĩ nào cũng sáng ngời cường lực, toàn bộ đều là đoán đan hậu kỳ tu vi, làm cho tất cả tu sĩ tại chỗ đều sửng sốt. Lục Bình cũng đã sớm thấy rõ ràng trong những thứ độn quang này có một người chính là Huyền Hỏa chân nhân, là lão sư của Trần Luyện.
. Lúc này Lục Bình thương thế đã bị áp chế, tạm thời hành động vô ngại, vội vàng bước tới trước làm lễ ra mắt, sau đó hỏi:
– Sư thúc, lão gia người thế nào cũng đến đây? Vì sao lần này có tới mười hai vị lão tổ đến? Hai vị lão tô kia nhìn cũng không phải là người trong mười đại môn phái.
Huyền Hỏa chân nhân đáp:
– Đại hình linh quáng này ở Bắc Hải là lần đầu tiên xuất hiện. Các phái dĩ nhiên là coi trọng mười hai vạn phần. Bất quá nếu như nó là một tòa đại hình linh quáng mạch, lại là ở Hàn Băng đảo địa vực đặc thù như vậy, xem ra bọn ngươi cũng phát hiện không ít băng chức tính linh tài. Nói không chừng thậm chí còn có linh tài quáng mạch.
Huyền Lôi chân nhân tựa hồ cùng Huyền Hỏa chân nhân cũng quen biết, gật gật đầu nói:
– Đúng là như thế! Bằng sơn đáy vực đã phát hiện bạn sanh linh tài quáng mỏ. Chính là thời điểm môn phái phái sư thúc là một vị luyện khí đại sư tới như vậy rồi.
Huyền Hỏa chân nhân lại nói:
– Bắc Hải xuất hiện đại hình linh quáng. Chuyện này là không lừa gạt được. Bắc Hải tu luyện giới mặc dù lấy mười đại môn phái chiếm cứ địa vị chủ đạo, nhưng những môn phái khác gia tộc tự nhiên cũng không dễ dàng để mặc chỗ tốt cho mười đại môn phái độc thôn đi như vậy. Hai vị lão tổ này chính là đại biểu cho mười môn phái cùng gia tộc của Bắc Hải có pháp tướng lão tổ trấn giữ. Hai người tới là cùng các phái thương lượng chuyện linh quang phân ngạch phân phối.
Tất cả mọi người lúc này đều không cho là vậy. Lần này Hàn Băng đảo linh quáng là do mười đại môn phái phát hiện, cùng những thế lực khác ở Bắc Hải cũng không có liên quan gì. Nhưng mọi người tự nhiên cũng hiểu được mười đại môn phái mặc dù ở Bắc Hải nói một là một hai là hai, Bắc Hải cuối cùng vẫn không phải là chỉ có mười đại môn phái. Mười nhà có pháp tướng lão tổ trấn giữ môn phái cùng gia tộc, liên hiệp lực lượng kéo đến như vậy thì cho dù Huyền Linh phải có cùng Chân Linh phải liên thủ, cũng chưa chắc có thể nói tất thắng, tự nhiên không cho phép mười đại môn phái chậm trễ chút nào.