Chương 410: Lục Bình nghi hoặc

Lục Bình nghi hoặc

Thính Đào động phủ trên Thiên Linh sơn cũng không khai mở hộ phủ đại trận, bất quá bên trong động phủ lại bị Lục Bình tạm thời bày ra rất nhiều cấm chế. Trong phòng tu luyện ở động phủ, ngồi bên cạnh Lục Bình chính là Hồ Lệ Lệ. Nàng có chút cục xúc bất an. Đứng trước mặt họ là ba đồng từ khoảng 8-9 tuổi, vẻ mặt làm ra vẻ vô tội.

Nhìn Tam linh đã lên cấp đoán đan kỳ thành công hóa hình, trong lòng Lục Bình không chút vui sướng chút nào. Sắc mặt âm trầm của hắn khiến cho ba cái đầu nhỏ của Tam linh cúi xuống, không dám ngẩng đầu nhìn.

– Nói đi! Người nào cho các ngươi lá gan như vậy, dám ở nội hải giết người, còn là giết sư tỷ cùng phái của phụ thân các ngươi. Các ngươi thấy người đó cũng phải gọi một tiếng ‘Sư cô’, sau khi hóa hình bản lãnh đã mạnh lắm rồi phải không?

Hồ Lệ Lệ ở bên cạnh thấy Lục Bình tức giận như thế, sắc mặt chính là trắng nhợt, vội vàng nói:

– Chuyện này lỗi toàn ở trên người của ta. Bởi vì ta trước nghe nói Huyền Dĩnh sư tỷ âm thầm tính kế đối với Lục Cầm nhi, còn liên hiệp Huyền U cùng Huyền Tượng chân nhân hướng huynh khiêu chiến. Ta đối với vị đại sư tà này dù gì vẫn còn có chút hiểu rõ, với bản lĩnh của tỷ ấy nhất định không đủ năng lực và can đảm tính kế đối với huynh, cho nên sau lưng nhất định có người. Vì lẽ đó, ta liền thừa cơ hội trên Thiên Linh sơn để thả ong, âm thầm giám thị Đại sư tỷ. Ta chỉ là muốn làm rõ ràng người đứng sau lưng Đại sư tỷ rốt cuộc là người nào mà thôi.

Hồ Lệ Lệ thấy Lục Bình mặc dù đang nghe, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hiển nhiên còn đang tức giận. Hồ Lệ Lệ bây giờ cũng hối hận đã tự ý chủ trương những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn là ủy khuất, dù sao nàng chỉ là muốn trợ giúp cho Lục Bình.

Hôm nay đã gây ra đại họa, Hồ Lệ Lệ không thể không giải thích rõ ràng mọi chuyện, nên tiếp tục nói:

– Đại sư tỷ sau khi huynh đi Hàn Băng đảo, liền cả ngày bế quan tu luyện, đừng nói tiếp xúc cùng người bên cạnh, chính là ngay cả động phủ của mình cũng rất ít khi đi ra. Nhưng hôm qua đột nhiên nhận được thiệp mời liền ra khỏi Thiên Linh sơn. Vì vậy ta phải bảo Tam linh đi theo giám thị hành tung, không ngờ chuyện lại trở thành như vậy.

– Hừ! Thiên Linh sơn thả ong cần gì phải mang theo ba người bọn chúng?

Lục Bình liếc Hồ Lệ Lệ một cái, sau đó chỉ ba đứa nhóc trước mắt, cười lạnh nói:

– Sợ là ba tên tiểu hỗn đản này sau khi hóa hình ở bên trong hoàng kim ốc sống được rồi, khẳng định còn cảm giác mình lên cấp Kim đan kỳ so với trước kia đã lợi hại không ít, trong lòng sớm muốn tìm một đối thủ thử thân thủ một lần.

Tam linh thấy Lục Bình thoáng một cái liền đoán được ý định của bọn chúng, không khỏi rúc cổ thật chặc, căm đụng vào trên ngực.

Lục Bình mạnh giọng nói mấy câu, lúc này mới át chế sự tức giận trong lòng xuống. Chuyện bây giờ đã như vậy, mấu chốt không phải là nổi giận, mà là đối phó chuyện quá khứ này như thế nào. Quách Huyền Sơn sư thúc ngoài mặt khiêm tốn, nhưng bên trong là một người tinh tế. Tam linh mặc dù lên cấp đoán đan kỳ, nhưng trên thực tế bây giờ bọn chúng thời gian tu luyện ngắn ngủi, tâm trí cũng giống như là một tiểu hài tử, không khác biệt gì lắm. Sau khi chuyện kết thúc làm gì có năng lực thu dọn manh mối, không ngừng đã để lại đầu mối gì đó, bị Quách sư thúc truy tung đến trên người của mình.

Lục Bình mặc dù không liên quan đến chuyện này, chuyện xảy ra trong lúc hắn vẫn còn ở trên Hàn Băng đảo. Nhưng chỉ sợ Hồ Lệ Lệ cũng khó tránh khỏi tội, cho dù giết người không phải là chủ ý của nàng. Nhưng Huyền Dĩnh là ai, là đồng môn Đại sư tỷ của nàng. Cho dù là sự tỷ muội bất hòa, nhưng chỉ cái tội giám thị Đại sư tỷ mình này, liền đủ để Hồ Lệ Lệ ở trong môn phái cả đời không ngốc đầu lên được. Huống chi Tam linh là do nàng phái đi, đến lúc đó làm gì có thể nói cho rõ ràng?

Lại có chính là Tam linh, Tam linh là mình nuôi từ nhỏ đến lớn. Ban đầu là Lục Bình dùng tự thân pháp lực dựng dục hơn năm mới đem ba viên trứng linh và cơ hồ sinh cơ hao hết lần nữa khôi phục lại. Lục Bình luôn luôn coi chúng như là hậu bối của mình. Một khi trải qua tra thực, hắn bị dính líu ngược lại chuyện nhỏ, kết quả đối với Tam linh nhất định là rất đáng lo. Huống chi bây giờ thân phận Tam linh Bích Hải linh xà vô cùng nhạy cảm, không chừng chuyện này lại làm nổi lên một cuộc phong ba ngất trời, thậm chí đại họa cho môn phái nói cũng không chừng. Lục Bình vẫn còn không quên chuyện Đông Hải Thượng Quan gia bị Bích Hải linh xà tàn sát và đồ diệt cả đảo.

– Thanh nhi, lúc đó tại sao các ngươi muốn giết Huyền Dĩnh?

Lục Bình mặc dù trong lòng đang suy tư xem ứng phó chuyện này như thế nào, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc, nhất định phải nghiêm gia quản giáo ba tiểu tử này. Những năm gần đây Lục Bình đối với bọn họ quá mức cưng chìu, cũng làm cho ba đứa trở nên vô pháp vô thiên. Lúc trước ở dung huyết kỳ thì thôi, bây giờ đã lên cấp đoán đan kỳ, lại là bộ dáng một đồng tử, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Hơn nữa loại này tính tình hoạt bát rộng rãi thế này, một khi xuất hiện ở trước con người, mười phần thì có đến bảy tám phần sẽ chọc cho nhân tộc cao cấp tu sĩ chèn ép.

Lục Thanh nhi là đại tỷ trong Tam linh nghe vậy nhỏ giọng nói:

– Chúng con nghe Hồ a di nói người này đã từng muốn làm hại Lục Cầm nhi tỷ tỷ, còn có thể bất lợi đối với phụ thân, phân phó đi theo người kia, xem ả đi tới những nơi nào, tiếp xúc cùng với ai. Con cùng Nhị đệ, Tam muội nghĩ người này nếu là người xấu thì chi bằng giết chết ả cho rồi. Như vậy ả sẽ không hại được người nào nữa.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, nói:

– Lá gan của các ngươi cũng quá lớn, không sợ giết không được người ta, ngược lại bị người ta giết?

Lục Thanh nhi nghe vậy, ngực hơi ưỡn lên, rất kiêu ngạo nói:

– Thanh nhi cùng Nhị đệ, Tam muội không là hóa hình còn có thể đánh thắng được đoán đan kỳ tu sĩ, bây giờ hóa hình, liền càng không sợ. Người xấu đó bất quá chẳng qua là đoán đan một tầng tu vi mà thôi, làm sao sẽ là đối thủ của chúng ta.

– Cuồng vọng!

Lục Bình đang giọng quát lên:

– Bất quá giết đoán đan kỳ tu sĩ bất nhập lưu, liền cảm thấy mình đã lợi hại như vậy rồi sao? Lại không nói tu luyện giới đầm rồng hang hổ, không ai dám nói mình chính là vô địch thiên hạ trong cùng cấp tu sĩ. Coi như các ngươi liên thủ ít có người địch lại đi, nhưng các ngươi đụng phải còn nhiều tu sĩ hơn so với các ngươi liên thủ thì sao đây? Đụng phải đoán đan trung kỳ tu sĩ thì sao, hậu kỳ thì sao, pháp tướng lão tổ thì sao? Đến lúc đó các ngươi chỉ có thể cho người ta gia dùng tới hàng yêu trừ ma! Suy nghĩ lại một chút, các ngươi là ở đâu mà giết người, lại là giết người nào, nơi này là môn phái của phụ thân các ngươi, cũng chính là môn phái của các ngươi. Theo đạo lý, phụ thân các ngươi phải gọi Huyền Dĩnh chân nhân một tiếng sư tỷ. Các ngươi phải gọi là sư cố. Các ngươi nói giết là liền giết như vậy sao?!

Tam linh chưa từng thấy Lục Bình khiển trách nghiêm nghị như vậy. Nước mắt ướt nhòe trong đôi con người lớn, làm cho người ta nhìn thấy hết sức trìu mến. Hồ Lệ Lệ càng thêm tự trách, ôm ba đứa bé vào trong ngực, vội nói:

– Đây đều do ta không giao phó rõ ràng trước, không thể trách bọn nhỏ. Nếu là môn phái truy xét xuống, chính là ta một mình gánh chịu.

– Hừ!

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa. Lần này hắn la mắng, trừ thật đúng là trong lòng tức giận ra, cũng muốn cấp cho Tam linh một bài học. Tam linh dù sao cũng là yêu tu, một thân dã tính chính là trời sanh, ở trong mắt bọn họ, trừ Lục Bình, hết thảy những người khác đều không quan tâm. Hơn nữa bọn họ thích đem tất cả uy hiếp đều tiêu trừ ở trong trạng thái manh nha mà không tính đến hậu quả.

Tam linh ngày sau tất nhiên là trợ thủ đắc lực để Lục Bình đặt chân ở tu luyện giới. Thậm chí tương lai ngay cả thân phận cũng có thể không còn là bí mật. Nếu vẫn như cũ giữ cái loại dã tính này, chẳng những sẽ rước lấy một bầy cừu gia cho mình, sợ rằng bản thân Tam linh không đợi lớn lên đã bị người khác giết chết từ trong trứng rồi.

Nhìn ba đứa bé đáng thương núp ở trong ngực Hồ Lệ Lệ đang nhìn mình, trong lòng Lục Bình mềm nhũn trở lại, nhưng ngoài miệng còn là cứng đanh nói:

– Bắt đầu từ hôm nay, không có lệnh của ta, ba người các ngươi ai cũng không được phép xuất hiện ở trước người.

Huyền Dĩnh chân nhân chết chẳng biết tại sao ở trong môn phái cũng không khơi gợi lên gợn sóng gì nhiều. Lục Bình suy đoán có thể là không muốn xuất hiện khủng hoảng ở trong bốn phái tu sĩ cùng với các gia thế lực phụ thuộc, và tán tu. Dù sao yêu tộc có thể xuất nhập nội hải Chân Linh phái chính là một chuyện không nhỏ. Tuy nhiên, Lục Bình cũng vì thế mà lại càng thêm cẩn thận.

Ba ngày sau, Hồ Lệ Lệ mang theo bầy Tử Tinh phong quay trở về Hoàng Ly đảo. Lục Bình thì đi một chuyên đến Trùng Hoa phủ. Liễu Thiên Linh lão tổ mặc dù không ở đây, nhưng Trùng Hoa phủ cũng không quan bế. Lục Bình là Thiên Linh lão tổ thân truyền nhập thất đệ tử, đương nhiên có quyền lực ra vào động phủ lão sư. Hắn ở trong động phủ tìm mấy cái ngọc giản mà năm xưa lão sư đã cất giấu. Sau đó Lục Bình nói với đồng nữ trông chừng động phủ một tiếng, liền quay trở về trong động phủ của mình. .

Ngày hôm sau, Thiên Linh sơn đột nhiên bộc phát ra linh lực chấn động kịch liệt. Lục Bình hơi cả kinh, vì đây là có người đang đấu pháp. Hơn nữa còn là sinh tử đánh giết.

Lục Bình nhanh chóng trừ động phủ cấm chế, theo phương hướng tranh đấu phi độn tới. Lúc này, đấu pháp đã kinh động cơ hồ tất cả Thiên Linh sơn đoán đan kỳ tu sĩ. Từng đạo độn quang một trong bầu trời hướng phương vị chỗ đậu pháp bay đi.

Lúc Lục Bình chạy đến, đấu pháp đã kết thúc. Trước động phủ của một vị gọi là Huyền Ba đoán đan sơ kỳ tu sĩ, Huyền Ba chân nhân đang bị Quách Huyền Sơn chân nhân mang theo mấy tên đoán đan kỳ tu sĩ đưa đi. Huyền Ba chân nhân đã sớm hôn mê, nhìn qua không phải là bị đánh ngất xỉu mà là bị cấm cố sau khi bắt sống.

Quách Huyền Sơn chân nhân xoay người lại, nhìn chung quanh trong bầu trời cùng với tu sĩ chạy tới, lạnh lùng nói:

– Tất cả giải tán đi!

Quách chân nhân cũng không hướng mọi người giải thích duyên cớ bắt Huyền Ba chân nhân. Lục Bình hướng đồng môn tu sĩ bốn phía hỏi thăm lại lịch về Huyền Ba chân nhân này. Nhưng bất quá cũng chỉ biết vị Huyền Ba chân nhân này trong ngày thường trầm mặc ít nói, phần nhiều là bế quan khổ tu mà thôi.

Trực giác của Lục Bình nhận biết chuyện này nhất định là bởi vì Huyện Dĩnh chân nhân, nhưng lại chẳng biết tại sao sẽ dính dấp đến vị Huyền Ba chân nhân này.

Lại qua hai ngày, Chân Linh phái truyền ra một tin tức càng khiến mọi người khủng khiếp: một vị môn phái đoán đan trung kỳ tu sĩ Huyền Vân chân nhân đã bỏ trốn.

Chân Linh phải lập tức tuyên bố Huyền Vân chân nhân vì phản nghịch, tiến hành truy nã ở toàn bộ Bắc Hải.

Vị Huyền Vân chân nhân này trước là thông qua Truyền tống trận trốn phương hướng Huyền Linh phái, sau liền không thấy bóng dáng. Chân Linh phái chỉ trích Huyền Linh phái đã chứa chấp phản đồ của Chân Linh phái. Hoặc giả căn bản là gian tế mà Huyền Linh phái tới.

Huyền Linh phải là phủ nhận chuyện đã giấu Huyền Vân chân nhân ở trong phái, hơn nữa phản bác Chân Linh phái vụ hãm. Khổ nỗi là Chân Linh phái không có chứng cớ, đành không giải quyết được gì. Huyền Vân chân nhân sống không gặp mặt, chết không thấy xác.

Ngược lại, Lục Bình có biết vị Huyền Vân chân nhân này, nhắc tới y Lục Bình không có cảm tình. Năm đó, Lục Bình từ Đông Hải trở về, đến Lý gia lập uy. Chính là vị Huyền Vân chân nhân này ở thời điểm Lục Bình sắp đánh bại Lý Huyền Lương, đã cùng với Viên, Lâm hai nhà đoán đan kỳ tu sĩ ra mặt ngăn hắn lại. Không ngờ vị Huyền Vân chân nhân này lại là gian tế do Huyền Linh phái phái tới. Lục Bình trong lòng cảm thấy bất khả tư nghị, cũng chỉ có thể thầm than thế sự vô thường, nhưng sự nghi ngờ trong lòng cũng sâu hơn.

Chuyện tựa hồ cũng không kết thúc ở đó. Thế lực bên trong phạm vi các trung hình đảo tự trong Chân Linh phải liên tiếp có ba vị đoán đan kỳ tán tu bị Chân Linh phái bắt. Còn có một vị bị Chân Linh phái tu sĩ đi tới tiêu trừ trực tiếp đánh gục. Khi tu sĩ phạm vi thế lực bên trong Chân Linh phái người người tự nguy, Quách Huyện Sơn chân nhận ra mặt hướng mọi người giải thích: ba người bị bắt cũng không phải là bình thường nhận tộc tu sĩ, mà là nhân sủng do yêu tộc hoạn dưỡng, trong đầu óc đều bị yêu tộc gạ cấm chế khống chế tâm trí, lại mời thế lực các phái cùng một ít đại biểu nổi danh của tán tụ đến tra xét, chứng minh theo như lời không lầm. Lúc này, đông đảo tu sĩ mới không còn nghi ngờ nữa.

Bổn phái đối với chuyện Huyền Dĩnh chân nhân chết một mực giữ bí mật không nói. Nhưng Quách Huyền Sơn chân nhân có hàng loạt thủ đoạn khiến trực giác của Lục Bình nhận thấy đối với chuyện Huyền Dĩnh chân nhân hắn đã thoát khỏi, không liên quan gì nữa. Bây giờ nhìn lại, Quách chân nhân phảng phất ngay từ đầu đã lựa chọn một phương hướng sai lầm, và sai lầm cứ theo đó mà nối tiếp.

Tào chân nhân nhìn Quách Huyện Sơn chân nhân trước mặt, có chút không hiểu hỏi:

– Sư huynh, phương hướng của chúng ta điều tra có phải nên điều chỉnh một chút hay không?

Quách Huyền Sơn chân nhân cười nhìn Tào chân nhân một cái, hơi có vẻ khảo giáo hỏi:

– Tào sư đệ có ý kiến gì?

Tào chân nhân suy nghĩ một chút, tựa hồ sắp xếp lại ngôn ngữ, sau đó nói:

– Nguyên nhân cái chết của Huyền Dĩnh sư điệt, chúng ta ngay từ đầu là đem mục tiêu đặt ở yêu sủng của kẻ giấu mặt ẩn sau lưng giựt giây Huyền Dĩnh sư điệt tính kế Lục Huyền Bình sư điệt. Cho rằng đây là cử động giết người diệt khẩu của hắc thủ sau lưng kia. Cũng lấy đây là đầu mối, tra ra Huyền Vân sự huynh, có thể tưởng tượng nếu lúc điều tra, lại không cẩn thận đánh có động rắn. Huyền Vân sư huynh nghe được phong thanh, lập tức phản bội xuất khỏi môn phái. Sau đó bọn ta lại đem mục tiêu đặt ở yêu tộc cùng gian tế của các phái, cũng quên Lục Huyền Bình sư điệt bị Huyền Dĩnh sư điệt tính kế cũng có thể là giết người trả thù đó.

Quách Huyền Sơn chân nhân hài lòng gật đầu một cái, nói:

– Tào sư đệ, còn có ý kiến gì không?

Tào chân nhân nói tiếp:

– Dĩ nhiên, lúc xảy ra chuyện, Lục sư điệt vẫn còn Hàn Băng đảo, tự nhiên không thể nào tự mình động thủ. Bất quá tiêu nữ hữu đó của hắn, cùng là Huyền Thần sư tỷ môn hạ Hồ Lệ Lệ lúc ấy cũng đang Thiên Linh sơn. Hơn nữa theo sự để biết, Huyền Thần sư tỷ môn hạ đệ tử luôn luôn bất hòa, đệ tử cũ coi thường đệ tử mới. Huyền Dĩnh sư điệt này cùng Hồ Lệ Lệ sư điệt chính là thủ lĩnh của đệ tử cũ và đệ tử mới, nói như vậy…

– Nói như vậy… Quách Huyền Sơn chân nhân nói tiếp:

– Hồ Lệ Lệ sư điệt này chính là người bị hiềm nghi đánh chết Huyền Dĩnh sư điệt lớn nhất, có phải thế không?

Tào chân nhân không nhìn ra Quách chân nhân trong lòng nghĩ cái gì, chần chờ một chút, nói:

– Sư đệ đúng là nghĩ như vậy. Hơn nữa sư đệ ở trước Thiên Linh điện âm thầm bố trí “Thiên khuy đại trận”, có thể nhận ra được một ít tình huống trong linh thú đại của tu sĩ.

– Ngươi ở Thiên Linh điện bố trí “Thiên khuy đại trận” sao? Bậy bạ, chuyện này một khi bị phát giác, tất nhiên ở trong môn phái lại đưa tới một cuộc phong ba không cần thiết, lập tức rút đi. Ừ, bất quá, “Thiên khuy đại trận” khảm ở trong các truyền tống trận tại các trung hình đảo tự thuộc hạ cũng không cần rút lui.

Quách Huyền Sơn chân nhân nghe đến “Thiên khuy đại trận” sắc mặt liền biến đổi, nói chuyện tuy không nghiêm lệ, nhưng cũng nghiêm túc dị thường. Tào chân nhận biết đây cũng là Quách chân nhân vì muốn tốt cho hắn, khuy trắc bí mật của người khác đây chính là kết thù, hơn nữa còn là đại thù. Một khi môn phái có người không thuận không buông tha, Tào chân nhân khó có thể thể phân biện gì được, cho nên lập tức liền đáp ứng.

Bất quá Quách chân nhân lại liếc Tào chân nhân một cái, trầm ngâm hỏi:

– Thời gian bố trí “Thiên khuy đại trận” là bao lâu, có phát hiện gì không?

Tào chân nhân lắc đầu một cái, có chút tiếc nuối nói:

– Chẳng qua là phát hiện Huyền Ba sư đệ dị thường, không ngờ tới hắn lại đầu nhập yêu tộc môn hạ làm nhân sủng.

Quách Huyền Sơn chân nhân không muốn phí nhiều lời ở trên người của Huyền Ba chân nhân, vì vậy cười nói:

– Hai ngày trước tiểu nữ hữu của Lục Huyền Bình sư điệt đó không phải là vừa rời Thiên Linh sơn sao, không phát hiện được gì sao?

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset