Chương 478: Độc kiếm đấu Huyền Thuật

Độc kiếm đấu Huyền Thuật

Lục Bình thần sắc ngưng trọng, lắc đầu một cái, nói:

– Không lẽ nào, chỗ Truyền tống trận kia cực kỳ bí ẩn. Nhập khẩu cũng đã bị ta làm cho sụp đổ, nếu không phải cố ý tìm kiếm, tuyệt đối sẽ không phát hiện được nơi đó. Chẳng qua là nhiều yêu tộc tu sĩ như vậy nằm vùng ở nơi này, tất nhiên là có mưu đồ. Hiện nay mặc dù bị chúng ta phá vỡ được hành tung, nhưng chỗ Truyền tổng trận kia chúng ta cũng không thể đến được nữa, đáng chết!

Nghĩ tới đây, Lục Bình không khỏi lại mắng một trận. Lục Bình nguyên định thông qua chỗ Truyền tống trận kia đem Ấn Huyền Sở đưa đến Trung thổ.

Nhưng ai ngờ nơi đó không ngờ lại bí mật ẩn giấu hơn mười vị đoán đan kỳ yêu tu, không biết đang mưu đồ cái gì. Trong đó, thậm chí còn có một tên chính là người quen cũ của Lục Bình. Đó chính là Nguyên Thủy Cự Ngạc đoán đan hậu kỳ yêu tu Ngao Lực, kẻ có một lần đã từng đuổi giết Lục Bình ở trong Thâm hải yêu vực.

Chỉ có điều vị yêu tu này thực lực mạnh mẽ, phát hiện được hành tung của đám ba người Lục Bình, chẳng qua là ra tay đánh một kích, khiến cho Lục Bình lần nữa kiến thức được đoán đan hậu kỳ tu sĩ kinh khủng như thế nào. Và điều này cũng khiến cho hai người Ấn Huyền Sở cùng Cơ Huyền Hiên biết được mình có sự chênh lệch như thế nào so cùng với đoán đan hậu kỳ cao thủ chân chánh.

Thật ra thì Lục Bình đối với nguyên nhân yêu tộc ẩn giấu ở chỗ này cũng có suy đoán. Cơ Huyền Hiên thấy Lục Bình trầm tư, không khỏi hỏi:

– Lục sư huynh, người nghĩ tới điều gì?

Lục Bình ngưng giọng nói:

– Ta nghĩ ta nên biết bọn họ nằm vùng ở nơi này vì chuyện gì rồi.

Thấy ánh mắt hỏi thăm của Cơ Huyền Hiên, Lục Bình nói:

– Nguyên bản nơi này còn có một cái Truyền Tống Trận thông tới Thâm hải yêu vực, ..

Lục Bình mới vừa nói tới chỗ này, Ân Huyền Sở chợt ngẩng đầu nhìn hướng Lục Bình. Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Ta đã từng thấy Ngao Ngọc kia ở chỗ này gặp gỡ qua Huyền Âm sư thúc, sau đó liền thông qua Truyền tổng trận quay trở về Thâm hải yêu vực.

Ân Huyền Sở đột nhiên cắt đứt Lục Bình, nói:

– Ngươi làm sao biết được đó là truyền tống đi thông tới Thâm hải yêu vực?

Lục Bình chần chờ một chút, nói:

– Môn phái mấy ngày nay hạ lệnh sưu tầm tung tích của Ngao Ngọc ở Bắc Hải, vì Lý sư thúc báo thù, ta liền nghĩ đến nơi này, vì vậy liền mạo hiểm khai mở Truyền Tống Trận. Kết quả là đến Thâm hải yêu vực, sau đó bị yêu tộc đuổi giết, bất đắc dĩ liền hủy diệt Truyền Tống Trận, núp ở trong dãy núi dưới đáy biển. Cho đến khi Đại Quý lên cấp đoán đan kỳ, đem khiến dẫn trận bàn do ta thiết đặt ở dãy núi dưới đáy biển đó đưa về Hoàng Ly đảo để thiết lập Truyền tống trận, lúc này mới may mắn trở về kịp thời vào lúc yêu tộc đang công phá hộ đảo đại trận của Hoàng Ly đảo tiến vào trong đảo đánh giết.

Lục Bình nhìn Ân Huyền Sở có thần sắc hơi mang một chút kích động, tiếp tục nói:

– Ta hoài nghi yêu tộc đã thừa dịp Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái đối trì, lúc Thiên Tuyết lão tổ của bốn phái cùng Huyền Linh phái Đạo Diễn lão tổ đều không ở trên Hoàn Vũ đảo, nhân cơ hội này khôi phục Truyền Tống Trận ở nơi này. Nếu là như vậy, yêu tộc liền có nhiều một cái lối đi bí mật nhằm hướng Bắc Hải các phái phát động tập kích. Dù sao lúc trước chúng ta định thông qua Hoàn Vũ đảo truyền tống trận tiến vào Đông Hải, cơ sở chính cũng là bởi vì hai vị lão tổ này không ở trên đấy trấn giữ Hoàn Vũ đảo.

Lúc này, Lục Bình và Cơ Huyền Hiên liền nghe Ân Huyền Sở thấp giọng nói:

-Cái Truyền tống trận này nguyên bản là do mẫu thân muốn gặp phụ thân mà len lén kiến tạo. Phụ thân biết có một cái Truyền Tống Trận như vậy, nhưng mẫu thân lại không báo cho phụ thân biết. Mà phụ thân cũng chưa từng có chủ ý sử dụng qua hay biết gì cái Truyền tống trận này. Mẫu thân không vì cha mà phản bội yêu tộc. Phụ thân cũng chưa từng vì mẫu thân mà phản bội nhân tộc.

Cơ Huyền Hiên vỗ vỗ vào bả vai Ân Huyền Sở, không nói thêm gì. Trong lúc ba người nói chuyện, ở trên mặt biển đã lộ ra thân ảnh mông lung của Hoàn Vũ đảo. Lục Bình thở dài nhẹ nhõm, nói:

– Không ngờ tới là cuối cùng vẫn phải xông phá Hoàn Vũ đảo. Chỉ hy vọng lần này không mang lại cái chỗ sơ hở gì.

Cơ Huyền Hiên cùng Ân Huyền Sở đều biết bởi vì con đường đi tới chỗ bí mật Truyền tống trận do Lục Bình phát hiện vừa khéo bị một đám yêu tộc chiếm cứ. Truyền tống trận bí mật này mặc dù không bại lộ, nhưng Ân Huyền Sở cũng không thể thông qua Truyền tống trận đi Trung thổ được nữa, mà chỉ có thể theo dự tính xấu nhất, chính là đem tất cả hy vọng đặt ở Truyền tống trận đi thông tới Đông hải được đặt trên Hoàn Vũ đảo.

Ngay tại lúc ba người tâm sự vội vàng, mặt biển sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng thét dài xa xa.

Ba người sắc mặt đều biến, lúc xoay người nhìn lại, một đạo độn quang màu xanh đã xẹt ở trên trời. Khi tiếng rít gió chưa tiêu tán, độn quang đã đáp trước một bước trước thân hình của ba người.

Cơ Huyền Hiên cùng Ân Huyền Sở lộ vẻ mặt đề phòng. Lục Bình cũng bất động thần sắc, hành lễ trước nói:

– Đệ tử ra mắt Huyền Thuật sư thúc.

Cơ Huyền Hiên cũng khom người hành lễ. Ân Huyền Sở biến đổi sắc mặt, nhưng cuối cùng vẫn còn hướng Huyền Thuật chân nhân thi lễ một cái.

Huyền Thuật chân nhân nhàn nhạt nhìn Ân Huyền Sở một cái, lãnh đạm nói:

– Năm đó, lúc phụ thân người cùng mẹ ngươi kết hợp, ta đã đoán trước sẽ có kết quả này. Cũng không ngờ tới hôm nay ta sẽ phải tới để thi hành chuyện này. Ngươi cũng chỉ có oán hận gì đối với môn phái. Bồn phái đây cũng là vạn bất đắc dĩ.

Ân Huyền Sở nắm chặc hai quả đấm, cái đầu cúi thấp không thấy rõ biểu lộ ở trên mặt. Cơ Huyền Hiên chần chờ một chút, cũng hướng tới trước người Ân Huyền Sở bước một bước nhỏ, ngăn cản trước nửa người của Ân Huyền Sở, khom người làm một đại lễ, nói:

– Sư thúc, Huyền Sở sư đệ chính là hậu nhân duy nhất của Huyền Âm sư thúc. Ở đây không có người ngoài, kính xin sư thúc bỏ qua cho Huyền Sở sư đệ?

Huyền Thuật chân nhân thấy Cơ Huyền Hiên như vậy, mặc dù mặt biểu lộ vẻ lãnh đạm, trong ánh mắt cũng tản ra ánh sáng u thâm. Cuối cùng, Huyền Thuật chân nhân thở dài một cái, lại mở miệng nói:

– Không thể nào bỏ qua được. Huyền Thuật ta chấp chưởng bổn phái môn quy từ trước đến giờ chưa từng có chút tình cảm gì nói ở trong đó. Bất quá, ai, cũng được, hôm nay ta liền tự mình làm chủ một lần, chỉ cần để cho ta tự tay hóa đi kim đan của ngươi, đánh nát tâm hạch không gian của ngươi, thì sẽ lưu lại cho ngươi một mạng. Chẳng qua là sau này ngươi phải sống cuộc sống giam lỏng ở trên Thiên Linh sơn.

Nếu là như thế, những sư huynh đệ bị người liên lụy này cũng có thể giảm bớt hình thức xử phạt ở trong môn phái.

Cơ Huyền Hiên gấp giọng nói:

– Sư thúc, tại sao có thể như vậy?! Đánh nát tâm hạch không gian đối với các tu sĩ chúng ta mà nói chẳng khác nào sống không bằng chết?!

Huyền Thuật chân nhân đối với lời cầu khẩn của Cơ Huyền Hiên không có ý kiến gì, chẳng qua là đưa ánh mắt nhìn Ân Huyền Sở, hỏi:

– Như thế nào?!

Hai quả đấm của An Huyền Sở trong ống tay áo càng nắm càng chặc, ngón tay xương xẩu trắng nhợt mơ hồ lộ ra một tia màu xanh. Cuối cùng, dường như Ân Huyền Sở quyết định một điều gì, thân thể đang căng thẳng đột nhiên thư giãn xuống, khàn giọng nói:

– Ta nguyện …

– Huyền Thuật sư thúc!

Lục Bình đột nhiên bước một bước lên trước, cắt đứt lời của Ân Huyền Sở, nói:

– Mấy năm gần đây đệ tử tìm hiểu kiếm thuật, có mấy phần rất tâm đắc. Lần trước càng là may mắn chém chết một tên đoán đan hậu kỳ yêu tộc tu sĩ. Nghe nói sư thúc pháp lực vô biên, chính là đệ nhất nhân dưới “Tam Chân Tứ Linh” trong Đệ tử đời thứ hai của bổn phái. Đệ tử không biết tự lượng sức mình, hướng sư thúc lãnh giáo kiếm thuật một phen. Kính xin sư thúc có thể thành toàn.

Cơ Huyền Hiên trợn mắt hốc mồm nhìn bóng lưng Lục Bình. Ân Huyền Sở hoặc nhiên ngẩng đầu, há miệng, cũng không phát ra được bất kỳ tiếng nào. Huyền Thuật chân nhân phảng phất cũng bị lời nói càn rỡ của Lục Bình chọc cho tâm cảnh nhất mực bình thản trở nên rung động dữ dội. Lão nhìn Lục Bình có chút buồn cười, lại chen lẫn tò mò, hỏi:

– Ngươi nói gì? Đơn giản là làm gì có cái lý này chứ!

Ông!

Kim Lân kiếm bay ở đỉnh đầu Lục Bình, từ xa xa chỉ hướng về phía Huyền Thuật chân nhân. Lục Bình chào theo một kiếm lễ của vãn bối, dùng hành động thực tế lần nữa chứng thực lời của mình mới vừa nói.

Huyền Thuật chân nhân đột nhiên giận dữ, rồi sau đó lại cứng rắn đem hết lửa giận đè ép trở về, ngược lại sâm nhiên cười luôn miệng, nói:

– Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là đệ tử giỏi của Liễu Thiên Linh sư tỷ, vô pháp vô thiên giống nhau như đúc, đừng tưởng rằng chiến thắng một yêu tu mới vừa mới tiến cấp đoán đan hậu kỳ liền tự cao tự ngạo. Đoán đan hậu kỳ tu sĩ kia bất quá là thuộc hàng bét lót đường mà thôi. Ngươi không phải là muốn cùng lão phu so tài sao? Lão phu hôm nay sẽ làm cho ngươi thỏa mãn ý nguyện, khiến cho người xem một chút về sự khác biệt chân chính giữa đoán đan hậu kỳ tu sĩ cùng đoán đan trung kỳ. Cũng khiến cho người hiểu, tu sĩ ở đoán đan hậu kỳ bởi vì dung luyện loại thiên địa linh vật thứ hai có phẩm chất bất đồng, mà thực lực cao thấp chênh lệch sẽ trở nên lớn hơn.

Ân Huyền Sở đột nhiên mở miệng nói:

– Lục sư huynh, không ngờ huynh muốn cùng Huyền Thuật sư bá động thủ, ta theo ông ta trở về.

Trả lời Ân Huyền Sở chính là tiếng ngân kiếm rung trời của Kim Lân kiếm trên đỉnh đầu Lục Bình. Cơ Huyền Hiên thoắt cái kéo lấy Ấn Huyền Sở hướng Hoàn Vũ đảo toàn lực độn tới, đồng thời nói:

– Đi mau! Vạn không thể lãng phí cơ hội Lục sư huynh vì người kiếm ra được, không liều một phen làm thế nào có thể cam tâm?

Ân Huyền Sở mặc cho Cơ Huyền Hiên lôi kéo phi độn đi, lúc nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy đầy trời hiện quang hoa màu vàng. Những kim sắc kiếm quang này ở trên trời tạo thành một lốc xoáy to lớn.

Kiếm quang trong xoáy kiếm tuyền qua đó có trật tự kết hợp lại với nhau, tạo thành một tòa kiếm trận thật lớn, đem nửa bầu trời sau lưng Ân Huyền Sở che hắn lại, đồng thời cũng chặn lại con đường truy kích của Huyền Thuật chân nhân. Ân Huyền Sở phảng phất từ trong bóng lưng của Lục Bình nhìn thấy quyết tâm nghĩa vô phản cố của hắn.

Lục Bình vừa ra tay chính là cực hạn kiếm thuật trước mắt mình có thể đạt tới. Kiếm trận xoay tròn lấy Kim Lân kiếm trấn áp trận nhãn làm trung tâm, xoay lật lăn lộn giảo sát về hướng Huyền Thuật chân nhân.

Huyền Thuật chân nhân đứng chắp tay, nhìn Lục Bình nắm giữ kiếm thuật đại trận trật tự tỉnh nhiên từ bốn phương tám hướng về phía mình đè ép tới, trong ánh mắt đang cố đè nén sự giận dữ của Huyền Thuật chân nhân cũng không khỏi không mang theo một tia trịnh trọng.

Lục Bình – Chân Linh phái tam đại đệ tử mới vừa mới tiến cấp đoán đan tầng năm; Huyền Thuật chân nhân – Chân Linh phái lão bài toán đan hậu kỳ cao thủ, đoán đan tầng tám điên phong!

Nơi xa, chỗ trời biển đụng vào nhau đột nhiên xét qua một đạo bạch ngân. Bạch ngân nhanh chóng chạy tới về phía hai bên đại chiến. Khi bạch ngân tới gần, hiện ra kẻ lúc trước đòi bám theo Huyền Thuật chân nhân – chính là Huyền Linh phái Từ Duy Hoành chân nhân.

Nhìn kiếm quang đầu trời không ngờ lại đem mình cũng bao gồm vào trong đó, Từ Duy Hoành sợ hết hồn, ngay sau đó mặt lại lộ ra vẻ vui mừng: Lục Huyền Bình ở chỗ này. Như vậy Ân Huyền Sở cũng không xa! Tình thế này hiển nhiên là bởi vì chuyện của Ân Huyền Sở mà ra tay. Không ngờ Lục Huyền Bình này lại không tiếc phát ra lời khiêu chiến cùng tu sĩ hách hách nổi danh trong Đệ tử đời thứ hai của Chân Linh phái!

Từ Duy Hoành hét lớn một tiếng, nói:

– Lục Huyền Bình, người thật là to gan, lại dám hướng tiền bối nhà mình xuất thủ!

Từ Duy Hoành cố ý trong lúc nói chuyện hô to lên thanh âm của mình, đem từng lời hướng bốn phương tám hướng truyền bá đi, tựa hồ hận không khiến cho tất cả Bắc Hải đều biết được tin tức này.

Từ Duy Hoành đảo con ngươi một vòng, vội vàng nói tiếp:

– Huyền Thuật sư thúc, để ta tạm ngăn cản Lục Huyền Bình sư đệ của quý phái. Ngài đi trước đuổi theo nghiệt chủng An Huyền Sở kia, thanh lý môn hộ cho tốt đi.

– Cút!

– Cút!

Trả lời hắn là hai người Lục Bình cùng Huyền Thuật chân nhân cùng gầm lên, thần niệm khổng lồ mang theo uy áp to lớn đánh thẳng vào Từ Duy Hoành. Sắc mặt của Từ Duy Hoành nhất thời trắng bệch.

“Đặng đặng đặng”

Chân y đạp trên tiêu chu lui về phía sau mấy bước, còn tiểu chu màu bạc thì càng ở mặt biển phảng phất như gặp cự phong vậy, lập tức lui về sau hơn trăm trượng.

Từ Duy Hoành sắc mặt âm tình bất định, xoay người giá ngự phi chu định bay vòng qua đại thần thông kiếm trận của Lục Bình. Nhưng lúc này, Lục Bình phảng phất đối với kiếm trận khống chế đã đến cực hạn, kiếm thuật tuyên qua thật lớn đang gào thét dữ dội, cùng nhau cuốn ùa mà vào, kể cả Từ Duy Hoành ở bên trong đó.

– Lục Huyền Bình, ngươi sao to gan dám làm như thế !?

Từ Duy Hoành khóe mắt đột đột co giật liên tục, giơ tay vẫy ra một phiên hà quang, đem thân hình mình bảo vệ vững vàng. Hắn xoay người liền hướng sau lưng Huyền Thuật chân nhân tránh đi. Hắn không tin Lục Bình sẽ thật sự muốn giết hắn, nhưng chưa chắc sẽ không lấy lý do vì thu tay lại không kịp mà làm cho hắn bị thương nặng. Hắn cũng biết Huyền Thuật chân nhân sẽ không đối với hắn không thèm quản không thèm để ý. Có Huyền Thuật chân nhân chân nhân là vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ có danh được nghe thấy khắp Bắc Hải này, Từ Duy Hoành không cho là Lục Bình sẽ là đối thủ của lão ta.

Nhìn đánh giá kiếm trận do Lục Bình cuốn tới, Huyền Thuật chân nhân thân sắc càng lúc càng trở nên ngưng trọng. Theo tu vi của Lục Bình ngày càng tăng cường, sự lĩnh ngộ đối với đại thần thông kiếm trận càng lúc càng trở nên sâu sắc. Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết ở trong tay Lục Bình uy lực đã phát ra kinh thiên động địa. Không hổ là kẻ siêu quần bạt tụy trong đệ tử đời thứ ba của bốn phái. Ngay cả sự lĩnh ngộ đối với một bộ kiếm thuật này, đệ tử đời thứ ba trong bốn phái gồm những tu sĩ đã tu luyện mấy trăm năm, tu vi đã đạt tới đoán đan sáu tầng kia cũng chưa chắc có thể có được. Ít nhất là đệ tử của Huyền Thuật chân nhân là Huyền Tương còn xa xa không đạt tới điểm này!

Huyền Thuật chân nhân ánh mắt phức tạp liếc nhìn vị sư điệt đứng trước trước một cái. Trên người của lão, áo quần không gió mà tự động, từng tầng hộ thân cương khí căng phồng lên, liên tiếp trưởng khai ra bảy tầng. Mà bảy tầng hộ thân cương khí kích động lẫn nhau, ở trước mặt Huyện Thuật chân nhân tạo thành một đạo vách tường loáng thoáng có được từ vô số cự mộc hình thành

– Vạn mộc sâm la bích!

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset