Ánh sáng quen thuộc tiêu tán đi, Lục Bình cùng Huyền Sâm chân nhân ở bên trong một nhóm tám người đã xuất hiện ở trên Truyền Tống trận của Kinh Chập đảo.
Trước Truyền tống trận, đã có ba người đang đợi Lục Bình cùng mọi người.
– Huyền Hư sư huynh!
Huyền Sâm chân nhân thần sắc vui mừng, đi xuống Truyền Tống trận, trong ba người nghênh đón mọi người đó có trung niên tu sĩ dẫn đầu khi thấy Huyền Sâm chân nhân, cũng cười nói:
– Huyền Sâm sư đệ đại giá quang lâm, tiểu huynh không tiếp đón từ xa thật lỗi quá!
Huyền Sâm chân nhân hơi có chút cảm khái nói:
– Mấy chục năm không gặp, Huyền Hư sư huynh hôm nay cũng đã đạt đoán đan chín tầng tu vi, nói vậy khoảng cách ngưng luyện cao cấp kim đan không xa lắm rồi?
Huyền Hư chân nhân đứng đầu chị Huyền Sâm chân nhân cười nói:
– Ngươi còn nói ta, nếu bàn về hậu sinh khả quý, trong đệ tử đời thứ hai ai có thể cùng so được với ngươi?
Huyền Sâm chân nhân khoát khoát tay, vội vàng nói:
– Đệ bất quá là nhân họa đắc phúc mà thôi, làm gì kịp được như sư huynh chuyên cần khổ luyện.
Huyền Hư chân nhân luôn miệng nói:
– Được rồi, được rồi. Ta và người cũng không nhất định thổi phồng lẫn nhau làm gì, chưa kể Thiên Lâm, Thiên Linh hai vị sư huynh, sư tỷ, ngay chính là so sánh cùng Huyền Phong sư huynh, Huyền Sơn sư huynh, Huyện Thành sư đệ ba người, chúng ta ở trước mặt mấy vị vãn bối này bây giờ quá cũng mất mặt, chẳng qua là đáng tiếc cho Huyền Âm sư đệ.
Nói đến Lý Huyền Âm, hai người đều có chút thoáng ưu tư. Huyền Hư chân nhận biết được bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, vội vàng chỉ bảy người sau lưng, nói:
– Mấy chục năm không gặp, trong mấy vị sư điệt này ta chỉ nhận được có Huyền Điền cùng Huyền Tuệ, à, đây là Huyền Phong sư huynh môn hạ Huyền Bối, mấy vị khác cũng không biết được rồi.
Huyền Sâm chân nhận lại đem Huyền Châu, Huyền Tố, Huyền Vũ ba vị đệ tử đời thứ ba giới thiệu cho Huyền Hư chân nhân. Đối với Huyền Vũ chân nhân, Huyền Hư chân nhân còn miễn cưỡng mấy câu, nói liên tục mấy tiếng “Không dễ dàng”.
Lúc Huyền Sâm chân nhân giới thiệu Lục Bình, sắc mặt của Huyền Hư chân nhân có chút kỳ dị, nhưng vẫn như cũ cười to nói:
– Ngươi chính là Huyền Bình sư điệt sao? Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Đáng tiếc năm đó lúc ngươi rời Đông hải, ta đang bế quan, cũng không gặp được thiếu niên anh kiệt của bốn phái bỗng nhiên nổi tiếng ở trên Bắc Minh đan hội, lại một mình ở trong Vẫn Lạc bí cảnh tự sáng nghiệp ra một phen cơ nghiệp tại Thính Đào phủ.
Những lời này nghe vào trong tại của Huyền Điền cùng sáu người, chính là sự chấn động liên tiếp. Khó trách người này sau khi trở về Bắc Hải, có thể dễ dàng ở trong Bắc Hải tu luyện giới khuấy động nên phong vẫn như thế. Thì ra là người ta trong lúc ở Đông hải cũng đã phong sinh thủy khởi rồi. Nếu là như lúc trước những điều này khiến cho trong lòng nhiều sư huynh sư tỷ tu luyện hơn trăm năm ít nhiều còn có chút không phục đối với Lục Bình, bây giờ cũng chỉ còn dư lại sự kính nể mà thôi.
Lục Bình trong lòng cũng chợt động, nói:
– Sư thúc quá khen, chẳng qua là đệ tử trong những năm này cũng không ở Đông hải, không biết sự thúc có tin tức gì về Thính Đào đảo hay không?
Lục Bình ở trong Vẫn Lạc bí cảnh sáng lập Thính Đào phủ nhất mạch, tuy nói có đám người Hồng Ưng thủ thành, nhưng trong ba người này trừ Diệp Bất Khí còn có hy vọng lên cấp đoán đạn trung kỳ ra, Hồng Ưng cùng Ngô Nham giỏi lắm cũng chính là đoán đan sơ kỳ là chấm dứt. Cũng may có Lạc Giang Thụy luyện đan đại sự tương trợ, cho dù ban đầu chỉ cùng Lục Bình ước định mười năm, nhưng có phần tình hương hỏa tồn tại, Lạc Giang Thụy cũng sẽ không đối với Thính Đào phủ khoanh tay đứng nhìn.
Dĩ nhiên, Lục Bình sở dĩ lúc đầu có thể yên tâm rời đi Đông hải, trọng yếu nhất là bởi vì Xích Luyện Anh đáp ứng gia nhập trấn giữ Thính Đào phủ. Xích Luyện Anh tu vi tích lũy tuy nói cùng Lục Bình không hơn, nhưng so với Ân Huyền Sở, đám người Cơ Huyền Hiên cũng mạnh hơn một chút. Chỉ có điều Ân Huyền Sở sau khi lấy được Băng Ly châu, thì không còn có thể đem ra bàn luận được nữa.
Điều trọng yếu hơn là, Xích Luyện Anh tâm tư bén nhạy, lại hiểu được như thế nào là kinh doanh. Thính Đào phủ ở trên tay nàng mới sẽ không bị tiêu diệt ở trong sự đấu đá của các thế lực lớn. Huống chi, sau lưng nàng còn có một “Khuê các” thần bí khó lường. Chẳng qua là không biết Ân Huyền Sở bây giờ là đã đến được Thính Đào đảo hay chưa.
Quả nhiên, sau khi nghe Lục Bình hỏi thăm, Huyền Hư chân nhân trên mặt hiển lộ ra về mặt kinh thán, nói:
– Huyện Bình sự điệt yên tâm. Đồng bạn của người trong Thính Đào phủ thật có mấy phần thủ đoạn. Tuy nói Thiên Tượng lão tổ phân phó xuống là đối với chúng cũng có chút quan tâm hỗ trợ, nhưng bất quá có thể ở dưới Thủy Tinh cung, Bắc Minh cùng ‘Khuê các’ ba phương đấu đá mà đứng vững vàng cho đến nay, thậm chí còn có chút phát triển, chính là lão phu cũng phải bội phục rồi.
Lục Bình nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá nghe Huyền Hư chân nhân nói đến ‘Khuê các’, hắn lập tức có nhiều một chút tâm tu, hỏi:
– Thế nào, ‘Khuê các’ bây giờ đã không ở Đông hải ẩn giấu tung tích của bọn họ nữa rồi sao?
Huyền Hư chân nhân nghe Lục Bình hỏi tới ‘Khuê các’, phảng phất nghĩ tới điều gì vậy, có chút cổ quái nhìn Lục Bình một chút, lúc này mới gật đầu nói:
– ‘Khuê các’ năm đó sau cuộc chiến ở Trọng Huyền động phủ, ở Đông hải tu luyện giới cũng đã không còn là bí mật gì nữa. Sau đó ‘Khuê các quyết định dựa vào đi ra trước đài của Đông hải tu luyện giới, cùng Thủy Tinh cung đối nghịch ở khắp nơi. Hiện nay, họ đã được công nhận là đại phái thứ sáu của Đông hải rồi.
– Đại phái?
Lục Bình hai mắt co rụt lại, nói:
– Khó trách có thể cùng đối địch với Thủy Tinh cung. Trong’ Khuê các’ có pháp tướng đại tu sĩ sao? Chẳng qua cho dù có đại tu sĩ trấn giữ, lấy địa vị cự hình môn phái của Thủy Tinh cung ở trong toàn bộ tu luyện giới, Khuê các cũng không có thực lực đối địch như thế mới đúng. Chẳng lẽ là do bốn đại phái khác sao?
Huyện Hư chân nhân thở dài nói:
– Huyện Bình sư điệt quả nhiên tài trí bén nhạy. ‘Khuê các’ cất giấu thế lực cực kỳ khổng lồ, lúc hiển lộ ra trước mặt mọi người, đã có hai vị pháp tướng đại tu sĩ, năm vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cùng sáu vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhất cử làm kinh hãi toàn bộ Đông hải tu luyện giới.
Huyền Hư chân nhân nhìn một chút những người khác, trừ Lục Bình ra, ngay cả Huyền Sâm chân nhân cũng khuôn mặt kinh ngạc, hiển nhiên bị thế lực lớn của Đông hải làm cho rung động. Toàn bộ Bắc Hải cũng bất quá chỉ có Đạo Thắng lão tổ là một pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ mà thôi. Đông hải người ta chỉ là một phái mới vừa tuyến cáo thành lập môn phái thì có mười ba vị pháp tướng lão tổ trấn giữ rồi.
Ở trong tu luyện giới có một quy định được thỏa thuận ngầm, đó là một nhà môn phái sáng lập hoặc là thế lực khai sáng, đầu tiên phải lấy được địa vị độc lập. Mà muốn muốn đạt được thứ địa vị này, được tu luyện giới thừa nhận, thì như vậy môn phái này hoặc là thế lực này phải có một vị pháp tướng lão tổ trấn giữ.
Mà xếp ở trên môn phái độc lập chính là trung hình môn phái. Môn phái muốn được công nhận là trung hình như vậy thì cần ít nhất một vị pháp tướng trung kỳ lão tổ cùng hai vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ mới có thể được tu luyện giới thừa nhận.
Nhưng từ trung hình môn phải tăng lên thành đại hình môn phái, đây cũng một khoảng cách vô cùng to lớn. Chẳng những cần hai vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, còn phải toàn bộ môn phái pháp tướng lão tổ đạt tới mười người trở lên. Lúc này mới tính là có tư cách được các cự môn đại phái của tu luyện giới công nhận.
Mà một khi một môn phái tăng lên thành đại hình môn phái, như vậy môn phái này chân chính có được tiếng nói trong toàn bộ tu luyện giới, mới có thể được cự môn đại phiệt ở Trung Thổ tu luyện giới công nhận, mới có tư cách xây dựng siêu viễn cự ly Truyền Tống trận tiếp nối với các khu vực cực khác trong tu luyện giới.
Năm đó Bắc Hải chỉ có Phi Linh phái một nhà là đại hình môn phái. Họ có ba vị đại tu sĩ, bảy vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, cùng tám vị sơ kỳ lão tổ. Vì vậy, Phi Linh phái mới được toàn bộ tu luyện giới công nhận, có Truyện Tống Trận duy nhất của toàn bộ Bắc Hải liên tiếp với Trung Thổ. Nhưng sau khi Phi Linh phái bị tiêu diệt, Trung Thổ liền cùng Bắc Hải đoạn tuyệt sự lui tới. Bắc Hải nguyên bản bần tích, lần này liền cơ hồ càng ngăn cách với thế giới bên ngoài hơn. Bắc Hải tu luyện giới nhanh chóng suy vong. Cũng may Đông hải tu luyện giới khoảng cách Bắc Hải cũng không xa xôi, Truyền Tổng trận cũng không bị đóng. Bắc Hải tu luyện giới cuối cùng còn lưu lại một chỗ lối đi để hỗ tương trao đổi.
Chỉ nghe Huyền Hư chân nhân tiếp tục nói:
– Khuê các ấy lập phái ở nơi này được mấy năm, chỗ trú địa của môn phái nghe nói là đặt trong một cái hải vực gần Đông hải yêu tộc. Nơi đó nguyên bản là phạm vi của Thủy Tinh cung, lại bị “Khuê các” thế lực xua đuổi ra ngoài, hơn nữa rất nhanh ở đó hội tụ một cái đại hình linh mạch. Thủy Tinh cung nguyên bản định đại cử chinh phạt, không ngờ bốn phái khác cùng nhau ngáng chân sau, bằng phương thức gì thì cũng không rõ lắm. Nhưng Thủy Tinh cung mặc dù ở Đông hải một nhà lớn mạnh độc quyền, nhưng cũng không chịu nổi năm phái này liên thủ. Thủy Tinh cung cuối cùng đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, buộc phải chấp nhận cái cục tức này trong cuống họng.
Lục Bình dĩ nhiên biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Tuy nhiên bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận điều này, chỉ nhìn một chút đám người Huyền Điền sau lưng thì biết, bọn họ đối với những chuyện này căn bản là không biết gì cả. Hắn cùng Huyền Hư chân nhân nói những thứ này, ngược lại thì muốn bỏ qua bọn họ rồi.
Lục Bình xoay người nhìn một chút hai người đi theo phía sau Huyền Hư chân nhân, cười nói:
– Huyền Hoàn sư huynh, Huyền Bằng sự huynh, hai vị mấy năm không gặp vẫn khỏe chứ?
Hai người này chính là Tô Tử Bằng cùng Vệ Tử Hoàn năm đó cùng Lục Bình ở Phi Linh đảo mạo hiểm. Hiện nay hai người cũng đã là đoán đan tầng ba tu vi, mắt thấy cũng muốn lên cấp đoán đan trung kỳ.
Hai người này nếu là trở về Thiên Linh sơn, lấy thời gian tu luyện của bọn họ, cũng kể là cùng một cấp bậc tinh anh đệ tử với Diêu Dũng, cùng Trần Luyện, Đỗ Phong. Chỉ là bởi vì một mực ở Đông hải tu luyện, nên họ mới ở trong bốn phái không có thanh danh hiển hách mà thôi.
Huyền Hư chân nhân hiển nhiên cũng ý thức được điều gì, cười giới thiệu:
– Lúc trước chỉ lo nói Đông hải tu luyện giới phát sinh một ít đại sự, cũng đem hai người này quên rồi, không ngờ tới Huyện Bình sư điệt lại có thể nhận biết hai người bọn họ.
Huyền Sâm chân nhân khẽ mỉm cười, nói:
– Rất may sư huynh còn vì bọn ta giải thích một phen cho hiểu nhiều hơn, ở Bắc Hải bọn ta quả thật là cô lậu quả văn chẳng có tin tức gì. Hai vị sư điệt này nhìn qua tu luyện năm tháng sợ cũng không dài, lại có tu vi như thế, chẳng lẽ là đệ tử của sư huynh?
Huyền Hư chân nhân khoát khoát tay, nói:
– Hai người này là cái đồ bất thành khí, cùng đám người của Huyền Bình sư điệt kém hơn nhiều.
Dứt lời, phất phất tay, đối với Tô Huyền Bằng cùng Vệ Huyền Hoàn nói:
– Còn không mau ra mắt Huyền Sâm sư thúc cùng chư vị sư huynh sư tỷ của ngươi!
Mọi người lại là một phen làm lễ ra mắt, lúc này từ đàng xa lại đi tới một người tu sĩ, cười nói:
– Huyền Sâm sư huynh, Huyần Hư sư huynh, hai vị sao lại còn ở chỗ này, sư bà lão nhân gia ông ta còn đang chờ kìa.
Huyền Hư chân nhân vỗ đầu một cái, nói:
– Xem trí nhớ ta này, chỉ lo cùng chư vị nói chuyện, cũng quên lão sư còn đang đợi. Huyền Sâm sư đệ, bọn ta đi trước gặp qua lão sư rồi sẽ lại đi nói chuyện cũ.
Huyền Sâm chân nhân cười gật đầu đáp ứng, lúc lúc này mới chỉ người đến nói:
– Đây là Huyền Thông sư thúc của các ngươi, cùng Huyền Hư sư huynh một mực theo Thiên Tượng sư bá ở Đông hải, bọn ngươi mau đến ra mắt.
Huyền Thông chân nhân chính là một đoán đan tầng bảy tu sĩ, nghe vậy khoát khoát tay, cười nói:
– Đều là người nhà mình, không cần nhiều hư lễ như vậy. Bọn ta hay là đi qua trước, một hồi sẽ còn có bốn phái đại nhân vật đến đây, đến lúc đó bọn ta còn phải ra đón.
Lục Bình trong lòng chợt động, xoay người hướng Huyền Hư chân nhân thấp giọng hỏi:
– Sư thúc, có đúng là người nọ sẽ về trở về với môn phái rồi phải không?
Thanh âm của Lục Bình tuy thấp, nhưng tất cả mọi người vẫn đều nghe lọt vào trong tai. Huyền Thông, Huyền Sâm, Huyền Điền, Huyền Tuệ đều biết được trong miệng hắn “người nọ” là ai. Bọn bốn người Huyền Bối thì đều là đầu óc mơ hồ.
Huyền Hư chân nhân ngẩn người, lúc này mới ý thức được thân phận của Lục Bình là Trùng Hoa phủ đệ tử chân truyền, nghĩ tới hơn ân oán sáu mươi năm trước trong môn phái của ba người kia. Đối với môn phái lần này đem Lục Bình phái đến Đông Hải cũng có mấy phần hiểu ra, suy nghĩ một chút, rất trinh trọng thấp giọng nói:
– Lần này sư điệt sợ là phải chịu chút ủy khuất rồi.
Lục Bình bình tĩnh gật đầu một cái, thần sắc không ra ngoài dự liệu, ngược lại khiến cho Huyền Hư chân nhân kinh ngạc vạn phần.
Huyền Hư chân nhận thấy vẻ mặt của Lục Bình bình tĩnh như thế, thầm nghĩ Lục Bình ắt là đã được người khác ngầm cho cái gì đó, nguyên vốn muốn mở miệng định hỏi thăm, nhưng khi nghĩ đến đây là đấu pháp giữa ba người Thiên Linh, Thiên Lâm, Thiên Cầm. Huyền Hư chân nhân theo bản năng rùng mình một cái, phảng phất khai mở trí nhớ đã phong kín lưu giữ lâu năm vậy, thấy được điều gì ở trong đó vậy. Cho nên, Huyền Hư chân nhân sáng suốt lựa chọn: tốt nhất là câm miệng.
Bất quá Huyền Hư chân nhân mặc dù thu liễm lòng hiếu kỳ của mình, Lục Bình cũng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lần nữa hướng Huyền Hư chân nhân dò hỏi:
– Sư thúc, ba vị sư tỷ Huyền Như, Huyền Cơ, Huyền Tĩnh của con có quay trở về Kinh Chập đảo trước rồi hay không?
Huyền Hư chân nhân chưa trả lời, một bên Huyền Thông chân nhân quay đầu lại, cười nói:
– Ba vị sư điệt này thì ta biết. Năm đó các nàng đi tới Kinh Chập đảo, nói là phụng mệnh Thiên Linh sư tỷ đi Đông hải du lịch, sau khi ra mắt Thiên Tượng sư bá liền rời đi. Sau mỗi lần qua hai ba năm, ba người các nàng đều phải trở về Kinh Chập đảo một lần, tựa hồ là muốn hướng Bắc Hải truyền lại tin tức gì.
Trước đó truyền âm pháp kiếm thông báo các nàng trở về Kinh Chập đảo cũng do ta phát ra, cũng không xuất hiện điều gì không ổn, xem ra trở về Kinh Chập đảo cũng ở trong một hai ngày này mà thôi.
Lục Bình lúc này mới yên lòng lại, theo mọi người cùng nhau đi tới trong một tòa động phủ của Kinh Chập đảo.