Thì ra là đám ba người Lý Huyền Như tới Đông hải những năm gần đây, một mực phụng mệnh lão sư âm thầm truy xét chuyện của Phúc Hải bang cùng Thủy Tinh cung. Lần này ba người lần theo một đầu mối tìm được một chỗ doanh địa bí mật do Phúc Hải bang ở trong Vẫn Lạc bí cảnh kiến tạo. Ba người đang muốn giết tới cửa, lại đúng dịp thấy Ấn Huyền Sở cả người đẫm máu từ trong doanh địa bí mật ấy đánh giết mà ra.
Đám ba người Lý Huyền Như tự nhiên nghênh đón, hợp cùng Ân Huyền Sở đem truy kích Phúc Hải bang tu sĩ giết lui. Sau khi bốn người đánh lui Phúc Hải bang tu sĩ, Thiên Cầm lão tổ cùng đệ tử của nàng cũng “vừa vặn” đi ngang qua, cùng bọn họ vô tình gặp gỡ.
Ân oán của lứa trên truyền xuống, giữa mọi người tự nhiên cũng không có bao nhiêu lời hay có thể nói, vài ba lời liền nổi lên xung đột.
Năm nữ đệ tử của Thiên Cầm lão tổ đều ra trận. Chẳng qua là Chu Huyền Mộng cùng Huyền Yến mặc dù đều là đoán đan tầng năm tu sĩ, Huyền Thục cũng đoán đan bốn tầng tu vi, nhưng Sở Đình cùng Lý Tu Trúc chỉ là đoán đan tầng ba tu sĩ.
Xem xét lại bên này, Vương Huyền Tĩnh cùng Triệu Huyền Cơ mặc dù chỉ là mới vừa mới tiến cấp đoán đan trung kỳ tu sĩ, nhưng Lý Huyền Như cũng là đoán đan sáu tầng cao thủ, hơn nữa một Ân Huyền Sở hung hãn, bốn người liên thủ không ngờ lại đem năm tên đệ tử của Thiên Cầm lão tổ đánh cho bại lui liên tục.
Cũng may Lý Huyền Như cũng không mất lý trí, lần nữa ước thúc chư vị sư muội sư đệ không được hạ nặng tay. Nhưng Ân Huyền Sở kể từ sau khi đã trải qua cái chết của Lý Huyền Âm chân nhân, mỗi khi động thủ từng chiêu từng thức đều hướng trên chỗ hiểm của người mà giáng xuống.
Lần này đã chọc giận Thiên Cầm lão tổ, hơn nữa đệ tử môn hạ của mình không địch lại đệ tử của Thiên Linh lão tổ, cũng thực làm cho bà ta có chút thẹn quá thành giận, muốn xuất thủ đối phó Ân Huyền Sở.
Cũng may Lý Huyền Như tâm tự kín đáo, ở thời khắc tối hậu hồ lên Ân Huyền Sở là môn hạ đệ tử của Lý Huyền Âm Chân nhân. Vì vậy Thiên Cầm lão tổ loáng một cái đem bốn người nhất nhất giam cầm, giao cho mấy vị đệ tử mang theo về đến Kinh Chập đảo.
Lục Bình mặc dù trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng bây giờ lại không phải lúc hỏi, vì vậy nói:
– Sư tỷ, ta đi trước đem Ân sư đệ đưa đi, ba vị sư tỷ đi tới bái kiến Thiên Tượng sư thúc tổ, tiểu đệ sau đó liền đến.
Vương Huyền Tĩnh không hiểu hỏi:
– Vì sao phải đem Ân sư đệ đưa đi? Chẳng lẽ Ân sư đệ lần này tới Đông hải còn có gánh vác nhiệm vụ bí mật gì của bốn phái hay sao?
Lục Bình thế mới biết ba vị sư tỷ căn bản không biết chuyện Ân Huyền Sở đã bị đuổi, vì vậy nói:
– Cụ thể thế nào, chốc lát sau tiểu đệ sẽ giải thích rõ hơn nữa cho ba vị sư tỷ. Bây giờ sư tỷ hay là đi bái kiến sự thúc tổ lão nhân gia ông ta trước đi.
Lục Bình đã sớm nhìn ra Ấn Huyền Sở không muốn dừng lại lâu ở chỗ này. Một bên đám người Huyền Sâm chân nhân cũng hiểu được, luôn miệng chào hỏi:
– Thiên Cầm sư tỷ, Huyền Như sư điệt, hãy vào trong động phủ nói chuyện trước, Thiên Tượng sư bá chờ đã lâu rồi.
Lục Bình đem Ấn Huyền Sở đưa ra khỏi Kinh Chập đảo, lúc này mới cau mày hỏi:
– Không phải bàn kỹ là trước tiên đến Thính Đào đảo ẩn núp mấy năm sao, sao lại cùng Phúc Hải bang đối mặt? Chẳng lẽ người trong những năm này căn bản không đến Thính Đào đảo?
Thần sắc trên mặt Ân Huyền Sở ngược lại lộ ra một chút kinh ngạc, nói:
– Ta ở Thính Đào đảo bế quan đã ba năm, mới vừa trong Vẫn Lạc bí cảnh du lịch một năm mà thôi.
Lục Bình thấy buồn cười, nói:
– Cũng không ngờ tới cái này, nhưng ngươi sao lại cùng Phúc Hải bang đối địch, phải biết Phúc Hải bang bất quá là do Thủy Tinh cung khoác lên một tầng mặt nạ mà thôi, làm không khéo rước lấy phiền toái từ Thủy Tinh cung cũng không chừng.
Ân Huyền Sở lại hỏi:
– Ngươi lưu lại ả trên Thính Đào đảo làm đương gia (chủ) đó trước kia không phải là mất đi trí nhớ hay sao?
Lục Bình trong lòng cả kinh, nhưng miệng lại không chút nghĩ ngợi hỏi:
– Ngươi sao biết được?
Ân Huyền Sở nói:
– Mấy năm này nàng giống như mỗi thời mỗi khắc đều có thể nghĩ ra được chút gì. Những năm này nàng ấy đã âm thầm xuất thủ đánh chết không ít Phúc Hải bang tu sĩ, thậm chí Thủy Tinh cung tu sĩ đều bị nàng giết mấy tên, còn bao gồm hai đoán đan sơ kỳ Thủy Tinh cung đệ tử, làm mấy thủ hạ của người ở lại trên Thính Đào đảo kia tâm kinh đảm chiến hết rồi.
Lục Bình trong lòng giật mình, nói:
– Trên Thính Đào đảo không xảy ra chuyện gì chứ?
Ân Huyền Sở nói:
– Cái này thì không có, Xích Luyện Anh đó làm việc rất kín đáo. Tuy nói mấy năm này một mực âm thâm ám sát Phúc Hải bang tu sĩ, lại cũng không lộ hành tung của mình, chẳng qua là lần này cũng có chút khinh thường. Phúc Hải bang rõ ràng đã phát giác có người đang âm thầm theo dấu đối với bọn chúng, vì vậy liền thiết lập một cục diện như vậy. Cũng may lần này ta sau khi xuất quan tâm huyết lai triều, cũng muốn giết mấy tên Phúc Hải bang tu sĩ nhằm báo thù năm đó bọn chúng liên hiệp Âu Dương Duy Kiếm vây khốn giết ta. Xích Luyện Anh cũng biết hiểu thực lực của ta không ở dưới nàng, liền cũng đồng ý, cũng không ngờ gặp phải mai phục. Nếu không gặp gỡ ba vị sư tỷ, sợ là lần này không chết cũng trọng thương mấy năm rồi.
Lục Bình nói:
– Tạm thời thu tay lại trước đi, trở về đem ý của ta chuyến cáo cho Xích Luyện Anh. Ta bây giờ còn có chút chuyện phải xử lý, chờ sau khi chuyện xử lý xong, ta sẽ trở về Thính Đào đảo một chuyện, đến lúc đó lại cùng nàng bàn kỹ lại.
Ân Huyền Sở suy nghĩ một chút, hỏi:
– Ngươi có phải biết một ít chuyện liên quan tới Xích Luyện Anh hay không? Nàng nói người đã từng nói nàng có thể là đến từ Bắc Hải.
Lục Bình ngẩn ra, đáp:
– Ta cũng chỉ là suy đoán, cũng không phải chính xác. Những chuyện này tựa hồ cũng có chút liên quan đến nợ cũ của mấy chục năm trước. Có lẽ không đợi chúng ta tự mình đi biết rõ, thì có người không kịp chờ đợi sẽ tự mình nói rõ ràng cũng không chừng.
Ân Huyền Sở không biết trong lời nói của Lục Bình là ý gì, nhưng cũng nghe được hắn tựa hồ đối với những chuyện này có ý muốn giữ kín như bưng, liền cũng không tra cứu thêm nữa, mà chỉ nói:
– Lời của người ta sẽ đem nguyên vẹn nói lại, chẳng qua là những năm này người làm chưởng quỹ buông tay, trên đảo tựa hồ cũng có một ít chuyện để đó mà không giải quyết được. Xích Luyện Anh cũng không thay người đề ra chủ ý, ngươi mau chóng trở về một chuyến cũng là điều tốt.
Ân Huyền Sở suy nghĩ một chút, lại hỏi:
– Ngươi phải xử lý chuyện có phải liên quan tới buổi đấu giá của hải ngoại tu luyện giới tại Huyễn Linh đảo Huyễn Linh thành nằm ở trung tâm của Vẫn Lạc bí cảnh hay không?
Lục Bình lần này ngược lại sửng sốt, hỏi lại:
– Ngươi không ngờ cũng biết được rồi sao? Ân Huyền Sở xem đó là chuyện thường, nói:
– Sợ răng toàn bộ Vẫn Lạc bí cảnh đoán đan kỳ tu sĩ cũng đã biết được. Người cho rằng lần này vì sao Xích Luyện Anh cố ý muốn phá hủy doanh địa bí mật của Phúc Hải bang? Trừ cừu hận trong trí nhớ của nàng ra, chính là muốn đánh cướp một ít linh thạch, xong rồi đi Huyễn Linh thành ở trên giao dịch hội mở mang kiến thức một phen.