Chương 513: Thương Lãng cùng Thương Hải

Thương Lãng cùng Thương Hải

– Trong lúc Thương Hải tông tu sĩ thẹn quá thành giận muốn hạ sát thủ, Thượng Hải tông lần nữa truyền tới tin tức khẩn cấp, là có người lần nữa đánh vào Thương Hải sơn trú địa của Thượng Hải tông. Hơn nữa người được phái tới thực lực cao cường, đối với chỗ ở của Thượng Hải tông tựa hồ rất tinh tường, các loại trận pháp cấm chế bị đối phương tiện tay mà phá, trực tiếp hướng tổ sư từ đường của Thượng Hải tông vọt tới.

– Thương Hải tâng bốn vị lão tổ cả kinh thất sắc, cũng không kịp nhớ vị khách khanh trước mắt nữa, toàn bộ hướng Thượng Lãng sơn phi độn mà quay về.

Nhưng đúng là vẫn chậm, sau khi bốn vị lão tổ trở về, hai vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ ở lại giữ Thương Lãng sơn đã bị người được phái đến đánh cho bị thương, ‘Tế Thủy kiếm’ để tại tổ sư từ đường cũng bị đối phương đoạt đi. Nhưng mà lần này người đến lại bị hai vị Thương Hải tông lão tổ nhận ra được. Chính là dư nghiệt của Phi Linh phái, trước một mực ấn núp Đông hải tu luyện giới là Trọng Huyền lão tổ.

– Chân tướng nhất thời rõ ràng, Thương Hải tông chư vị lão tổ chợt hiểu ra. Năm đó Thượng Hải tông vì tăng cường bổn phái hộ phái đại trận, lúc ấy đã từng mời tới thiên tài ưu tú nhất của Phi Linh phải lúc ấy chưa diệt phái, mới chỉ là đoán đan hậu kỳ tu vi, cũng đã là luyện khí cùng trận pháp tông sư Tiêu Ngọc Cường tới hoàn thiện bổn phái đại trận, mà Trọng Huyền lão tổ là lão sư của Tiêu Ngọc Cường. Năm đó Tiêu Ngọc Cường lúc hoàn thiện Thương Hải tông hộ phái đại trận, tất nhiên đồng thời thăm dò luôn hư thực của Thượng Hải tông hộ phái đại trận, hơn nữa còn báo lên Phi Linh phái. Do Trọng Huyên là lão sư của Tiêu Ngọc Cường, dĩ nhiên có tư cách biết chuyện cơ mật này. Vì vậy Trọng Huyền lão tổ hiển nhiên có thể tới lui tự nhiên tới trú địa của Thương Hải tông, cũng cướp đi ‘Tế Thủy Trường Lưu Kiếm’ rồi.

– Thương Hải tông chẳng những bị mất tổ sư di vật, còn đem khách khanh tu sĩ vốn là luyện đan tông sư pháp tướng kỳ tu sĩ có thể trở thành cường viện bồn phái đánh cho thành trọng thương, tuyệt con đường người ta lên cấp pháp tướng trùng kỳ. Hai bên có thể nói là hoàn toàn trở mặt thành thù. Trong lúc nhất thời Thương Hải tông thành chuyện cười của Bắc Hải tu luyện giới.

– Nhưng chuyện này chỉ là một mồi dẫn hỏa khiến Thương Hải tông hướng đi chia rẻ. Thương Hải tông nguyên bản có hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cùng bốn vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Thực lực bực này so với thực lực của Hải Diễm môn cùng Thủy Yên các còn mạnh hơn một bậc, là một trong hai mươi lăm trung đăng môn phái ở hải ngoại tu luyện giới. Nhưng Thượng Lãng tông hai vị pháp tướng trung kỳ lão tổ này cũng đã tương hỗ có mâu thuẫn với nhau từ rất sớm. Tựa hồ có lẽ là trước đó đã có cừu oán, bốn vị pháp tướng sơ kỳ lão tổ phía dưới cũng mỗi người chia ra đứng ở mỗi đội. Sau khi sự tình này xảy ra, hai nhà chỉ trích lẫn nhau, cuối cùng một nhà trong đó mang theo một bộ phận tu sĩ của Thượng Hải tông thoát ly ra ngoài, tự lập môn hộ là Thượng Lãng tông. Nguyên vốn sau Phi Linh phái, Bắc Hải còn sót lại Ngũ gia thực lực trung bình môn phái mạnh nhất, nhưng bởi vì Thượng Hải tông chia rẻ, cuối cùng chỉ còn lại có Tứ gia.

Mọi người sinh ra với Bắc Hải, mặc dù biết được Thượng Lãng tông cùng Thương Hải tông nguyên vốn là một nhà, lại cũng không biết hai nhà lúc chia rẻ còn có điên cố cặn kẽ bực này. Bây giờ nghe Thiên Cầm lão tổ đem nguyên nhân trong đó nói rõ ra, tất cả mọi người đều nghe có tư có vị.

Trong sàn đấu giá, giá cả của Tế Thủy kiếm sau khi đấu bồng lão giả kêu ra giá cao một ngàn linh thạch, thì yên lặng chốc lát, lầu các số bảy liền lại gọi ra giá đấu là một ngàn lẻ năm mươi.

Tu sĩ có thanh vụ che mặt nặng nề hừ lạnh một tiếng, chấn cho toàn bộ trong hội trường vang lên tiếng “ong ong”, hiên nhiên dám ở trong hội trường hành động như vậy, người này tất nhiên cũng là pháp tướng kỳ tu sĩ. Nhưng mà ông ta cũng không ra giá, mà tu sĩ đấu bông áo đen lại theo báo ra giá một ngàn một trăm thượng phẩm linh thạch.

Điều này cũng làm cho mọi người càng thêm khẳng định hai người này chỉ sợ sẽ là Thượng Hải, Thương Lãng hai phái tu sĩ đã liên thủ, hơn nữa còn là pháp tướng kỳ tu sĩ.

Huyền Hư chân nhân lúc này cũng nói bổ sung:

– Năm đó Bắc Hải tu sĩ liên thủ ở Đông hải phục giết Trọng Huyên lão tổ, sau đó cũng không ở trên người kẻ này tìm được ‘Tế Thủy Trường Lưu Kiếm. Sau đó Bắc Hải tu sĩ ở Đông hải lần nữa tìm mấy năm, ý đồ tìm được động phủ bí mật của Trọng Huyền lão tổ giấu ở Đông hải, cuối cùng cũng vô công mà về. Mà Thương Hải tông cùng Thượng Lãng tông sau khi các phái rút lui trở về, lại ở Đông hải minh xét ngầm hỏi mấy năm, vẫn là không thu hoạch được gì. Cho đến mấy năm trước khi Trọng Huyên động phủ ở bên trong phạm vi thế lực của Liệt Thiên Kiếm phái bị phát hiện, Đông hải tu sĩ nghe tiếng đều động, đến đem động phủ cướp sạch không còn gì. Có thể chính là khi đó, thanh ‘Tế Thủy kiếm’ này lại rơi vào trong tay của tu sĩ nào có vận tốt, lại cũng không biết lai lịch của ‘Tế Thủy kiếm. Lúc này mới đem lên trên buổi phách mại hội đấu giá. Bây giờ chẳng qua là không biết “Trường lưu kiếm kia lại đang ở trong tay của người nào.

Lúc này, Huyền Bối chân nhân một bên cũng hỏi:

– Sư thúc, năm đó vị Thương Hải tông khách khanh tu sĩ kia là người phương nào. Nếu đối phương là pháp tướng lão tổ, lại là luyện đan tông sư, xem ra cũng là tu sĩ có tên có hiệu ở Bắc Hải mới đúng.

Thiên Cầm lão tổ lần nữa báo ra một giá một ngàn hai trăm linh thạch, lúc này mới cười nói:

– Tên tu sĩ năm đó trên đường muốn tới bái phỏng Phi Linh phái, không ngờ lúc ấy Phi Linh phái đã bị diệt phái, sau có cơ duyên xảo hợp cũng cùng Thương Hải tông tu sĩ giao hảo. Người này ở Bắc Hải tu luyện giới được người ta gọi là Thanh Giản lão tổ!

Lục Bình trong lòng đột đột nhảy cẫng lên, ngẩng đầu lên không khỏi bật miệng hỏi:

– Thanh Giản lão tổ?

Thiên Cầm lão tổ thấy thần thái của Lục Bình như vậy, hỏi:

– Thế nào, chẳng lẽ Lục sư điệt cũng nghe qua người này hay sao?

Huyền Sâm chân nhân lúc này cười nói:

– Sư tỷ có chỗ không biết, động phủ của Thanh Giản lão tổ này mấy năm trước đã bị Lục sư điệt cùng mấy vị hậu bối tu sĩ của phái khác phát hiện. Lục sư điệt còn có được Thanh Giản lão tổ truyền thừa, hơn nữa đem nộp lên môn phái rồi.

– A!

Thiên Cầm lão tổ kỳ dị nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Lục sư điệt ngược lại vận khí tốt.

Lục Bình cười nói:

– Đích xác là vận khí!

Ngay vào lúc này, trong sản, tu sĩ đấu bông áo đen một mực ra giá đột nhiên giận dữ quát một tiếng, uy áp khổng lồ đột nhiên bộc phát ra. Một cổ thần niệm không thể chống đỡ lấy thế tôi khô lạp hủ chia ra hướng đầu các số bảy, số mười bảy, hai mươi số bốn, lầu các số ba mươi trong bầu trời đánh vào. Cấm chế bao trùm mặt ngoài của bốn tòa lầu các đua nhau nổ tung.

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset