Nét mặt điềm nhiên của Lục Bình nhất thời biến mất, đột nhiên trở nên trắng bệch hơn so với lúc trước, miệng mũi và cả trong lỗ tai đều có vết máu rỉ ra. Quanh thân, kim sắc cường tráo cũng biến thành lúc sáng lúc tối, lung lay sắp đổ.
Thiên Cầm lão tổ thấy Lục Bình hầu như không cách nào khởi động vòng hộ tráo, chân mày không khỏi nhíu một cái, vươn ngón tay chỉ một cái, một đạo chân nguyên màu lửa đỏ từ đầu ngón tay tràn ra rót vào chân nguyên hộ tráo của Lục Bình.
Lục Bình tuy rằng bị một tiếng hừ lạnh của Đông Cực lão tổ lúc trước chấn động miệng mũi ứa đầy máu, nhưng thần trí lại cực kỳ rõ ràng, thấy rõ Thiên Cầm lão tổ xuất thủ muốn giúp hắn một tay, vội vàng nói:
– Sư thúc chậm đã!
Thiên Cầm lão tổ tuy rằng không giải thích được, nhưng vẫn đem chân nguyên tràn ra trong nháy mắt thu hồi lại, đối với chân nguyên chưởng khống thực đã đến mức lô hỏa thuận thanh.
Lục Bình thấy rõ Thiên Cầm lão tổ đem chân nguyên thu hồi rốt cục thở dài một hơi. Nhưng lúc này trong đầu hắn phảng phất như có mười hai cái chuông đồng đang đánh vang, toàn thân bủn rủn không gì sánh được, hiện tại vô lực để giải thích điều gì. Nhưng thật ra Thiên Cầm lão tổ cẩn thận nhìn cương khí màu vảng bên ngoài cơ thể của Lục Bình, lúc này mới có chút kinh ngạc nói:
– Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương, ta sớm đã nghĩ tới, nếu là không có loại cương khí này bảo hộ, với tu vi của ngươi là vạn lần không có khả năng thâm nhập đến đáy biển.
Lục Bình đưa tay lấy ra một cái ngọc tinh bình, từ bên trong đổ ra một viên đan hoàn màu cam, ngửa đầu một cái nuốt vào trong bụng, sau một lát trên mặt vừa mới tái nhợt thoáng lui đi một ít, miễn cưỡng hướng phía Thiên Cầm lão tố cười nói:
– Sư thúc có mắt tinh đời, đúng là Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương!
Thiên Cầm lão tổ bĩu môi, nói:
– Hừ, đó là Uẩn Thần đan sao, có người nói đây chính là một loại kỳ môn đan dược khôi phục và uẩn dưỡng thần niệm của Trung Thổ Lỗ gia, ở tu luyện giới ít có truyền lưu, không ngờ người lại có thể tìm được đan phương.
Lục Bình cố tình muốn điểm ra quan hệ của Bắc Hải Liêu gia và Trung Thổ Lỗ gia, vì vậy nói:
– Đây là đệ tử khi hộ tống Thiên Lô sư thúc tổ tham gia Bắc Hải đan sư tập hội, trong tay của Liêu gia gia chủ Liêu Nhuận Giáp đổi được một đạo đan phương.
Thiên Cầm lão tổ cười”hắc hắc”, nói:
– Liêu gia, cũng cùng Trung Thổ có quan hệ sao? Nhưng mà cũng đúng, Liêu gia năm đó nguyên vốn từ Trung Thổ mà đến, trong tay có một chút truyền thừa đến từ Trung Thổ cũng coi như bình thường.
Lục Bình thấy rõ Thiên Cầm lão tổ đưa tay lấy ra một cái ngọc tủy bình, từ bên trong đổ ra một viên đan dược giống như hạt châu thủy tinh vậy, đưa cho Lục Bình nói:
– Đây là Dục Thần đan, so với Uẩn Thần đan gì đó chẳng biết tốt hơn nhiều ít, ngươi hãy phục dụng trước, thần niệm sẽ lập tức khôi phục hơn phân nửa. Còn dư lại lấy thần niệm tu vi vượt xa người thường của ngươi, chỉ mười ngày nửa tháng là sẽ khôi phục lại.
Lục Bình đưa tay tiếp nhận Dục Thần đan, thấy rõ loại đan dược này là chứa đựng ở trong ngọc tinh bình, biết là nửa bước đoán đan kỳ đan dược, là có chút chần chờ nói:
– Sư thúc, đan dược này quý trọng, sợ là cực kỳ quý hiếm. Đệ tử thần niệm mặc dù đã sớm bị thương nặng, nhưng không tổn hại căn cơ, cho dù là không có Dục Thần đan, nhanh thì ba tháng chậm thì nửa năm cũng khôi phục lại.
Thiên Cầm lão tổ có chút kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái, thật không ngờ thần niệm tu vi của hắn lại có thể thâm hậu như vậy, sợ là đã đến đỉnh cao nhất mà đoán đan kỳ thần niệm của tu sĩ có khả năng đạt tới.
Chẳng trách có thể đón đồ thần niệm trùng kích của Đông Cực lão tổ.
Thiên Cầm lão tổ sắc mặt có chút không vui, nói:
– Bảo người phục dụng thì người hãy phục dụng, sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Ngươi học được một thân bản lĩnh của Liễu Thiên Linh rồi, thuận tiện đem bản lĩnh khách sáo của Khương Thiên Lâm tên ngụy quân tử kia học luôn hay sao? Linh đan này cũng không phải không công hay tiện nghi đưa cho ngươi, mà đợi người hồi phục chốc lát, còn phải cùng ta đi tới một nơi, có chuyện muốn ngươi làm.
Lục Bình nghe vậy cũng không khách khí nữa, đem Dục Thần đan nuốt vào trong bụng, nói:
– Nếu sư thúc có điều phân phó, đệ tử nhất định toàn lực ứng phó, chỉ là đệ tử tu vi nông cạn, không nên phá hủy đại sự của sư thúc mới phải.
Thiên Cầm lão tổ khẽ cười “khanh khách “, nói:
– Ngươi chỗ nào có tu vi nông cạn chứ, vừa rồi không phải là vừa đem một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ dọa lui sao?
Lục Bình biến sắc, có chút chần chờ hỏi: – Sư thúc, người không phải là để cho đệ tử lại… Thiên Cầm lão tổ liếc Lục Bình một cái, nói:
– Trên người ngươi có thạch khôi giáp đó thật không tệ, xem ra là bởi vì bộ khôi giáp này mới khiến cho Đông Cực không cách nào nhìn ra căn nguyên của ngươi.
Lục Bình cười “ha ha”, rốt cuộc thầm chấp nhận suy đoán của Thiên Cầm lão tổ.
Dục Thần đan quả nhiên không hổ là nửa bước pháp tướng kỳ đan dược, vào miệng tan đi ngay, một cổ mát mẻ từ trong bụng trực tiếp bay lên thấu nhập trong đầu, làm cho thần niệm trong đầu của Lục Bình tán loạn lung tung nhất thời khôi phục lại hơn phân nửa.
Lục Bình trong lòng vui vẻ, nếu là tiếp theo như vậy, sợ rằng không đến mười ngày, thần niệm của hắn lại có thể hoàn toàn khôi phục.
Thiên Cầm lão tổ mấy năm nay ở Đông Hải phiêu bạt, tuy nói đã từng gia nhập thêm vào “Khuê các” là tiền thân của “Tiêu Dao phái” hiện tại, nhưng tất nhiên có chút tự thân kỳ ngộ và thu hoạch. Dục Thần đan này xem ra chính như vậy, chí ít loại đan dược này Lục Bình không thấy qua ở Chân Linh phái Đan các. Mà Uẩn Thần đan của Liêu gia thì chú trọng uẩn dưỡng hơn đối với thần niệm, mà không phải là khôi phục.
Ở khu vực trung ương của Vẫn Lạc đại quần đảo, trên một tòa hoang đảo, hai mươi tám tu sĩ đang phân biệt rõ ràng đối trì nhau ở cùng một chỗ. Một bên tu sĩ lấy hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ làm chủ, ngoài ra còn có ba vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Một người trong đó chính là trung niên tu sĩ lúc trước tới cứu Vũ Văn Phi Tường. Phía sau còn có bảy tám vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đi theo. Một người trong đó không ngờ lại là Vũ Văn Phi Tường.
Một bên kia còn lại là dưới sự hướng dẫn của bốn vị pháp tướng kỳ nữ tu sĩ, phía sau cũng có vài tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ đi theo. Cầm đầu là hai gã pháp tướng kỳ nữ tu không ngờ cũng là hai pháp tướng trung kỳ tu sĩ.
– Sao Mai Huyền Cầm còn chưa tới?
– Không biết có phải là không nhận được truyền âm pháp kiếm của Ngọc Hoàn sư thúc hay không!
– Người này hiện tại đã không phải là người của Tiêu Dao phái chúng ta nữa, dựa vào cái gì còn vì chúng ta xuất lực!
– Có lẽ là có việc trì hoãn cũng nói không chừng .
Phía sau vài tên nữ tu sĩ xì xào bàn tán, làm cho một vị pháp tướng trung kỳ nữ tu có vóc người đầy đặn trong đó có chút không vui. Ngay vào lúc này, nữ tu sắc mặt vui vẻ, nhìn về phía người bên cạnh.
Nữ tu bên cạnh là một vị pháp tướng trung kỳ nữ tu khác cũng có điều cảnh giác, hướng về một phương hướng mà nhìn.