Mỗi lần thấy bộ dáng nhức nhối giống như cắt thịt của Đại Bảo khi đem từng món cấp thấp pháp khí hoặc linh tài hoặc là một hai cây năm trăm năm linh thảo gì đó cất giấu trên người giao ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn mà có một trận cười to hả hê. Mà Đại Bảo thì bực tức trốn trong động phủ của mình rất cố gắng tu luyện một phen, lập chí hướng phải có tu vi vượt qua mọi người một phen, đến lúc đó sẽ trở ngược lại bắt chẹt người khác hút gió thu.
Nhưng điều làm người ta cảm thấy bó tay chính là, chí hướng của Đại Bảo này thường thường chỉ có thể kiên trì đến khi hắn kết thúc tu luyện. Nhưng ít ra trước khi tu luyện kết thúc, chí hướng này của Đại Bảo ít nhiều còn tồn tại.
Khi Đại Bảo ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lục Đại Quý đang với nét mặt thật thà đứng ở trước người của Đại Bảo, thấy ánh mắt kinh ngạc tức giận của Đại Bảo, sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, ngậm cười nói:
– Hắc hắc, Đại Bảo ca, huynh thiếu chút nữa đụng vào người của chủ nhân rồi!
Đại Bảo bi phẫn kêu lên:
– Đại Quý, sao ngay cả ngươi cũng như thế?
Lục Đại Quý cười ha ha” một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Đại Bảo thấy mình lần này tránh không khỏi, trên thực tế hắn lại cũng không trốn đi được, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, các ngươi thắng, nhưng mà đừng tưởng rằng lần này ta cũng chưa có chuẩn bị.
Mọi người không biết Đại Bảo nói là có ý gì, lại thấy Đại Bảo đột nhiên “bánh” một tiếng hóa thành một đoàn bụi bậm màu vàng. Bụi bậm kịch liệt chúi thẳng xuống mặt đất, trong chớp mắt tiến vào trong đất biến mất không thấy đâu.
Lục Cầm nhi nháy mắt một cái, đáng tiếc nói:
– Thuật độn thổ của Bảo mập cũng càng ngày càng tinh tiến, lần này không ngờ lại để cho hắn chạy thoát rồi.
Lục Linh nhi cũng gật đầu một cái, nói:
– Trước kia độn thuật của Bảo ca tinh diệu, bản lĩnh trốn chạy là nhất, nhưng mấy người chúng ta hợp lực, cho dù Đại Quý ca không giúp một tay, hắn cũng không chạy thoát được. Lần này bản lĩnh khác của Đại Bảo ca không thấy tăng bao nhiêu, nhưng bản lĩnh trốn chạy này đã càng lúc càng trở nên lô hỏa thuận thanh rồi.
Chính là trong lúc đang nói chuyện, Lục Linh nhi nhướn mắt nhìn, một cổ khói vàng tiến vào trong đất lúc trước đột nhiên xông ra.
Khói vàng đột nhiên tiêu tán, Đại Bảo dưỡng dương đắc ý đứng ở chỗ cũ, đem tay nắm chặc ở phía sau lưng vươn tay, một viên châu ánh sáng lung linh trong suốt nhất thời xuất hiện ở trong tay của Đại Bảo.
Lục Cầm nhi đoạt lấy hạt châu, đặt ở trước mắt nhìn chốc lát, hạt châu như thế này cô nàng đã từng thấy qua trong tay của Lục Bình, vui mừng nói:
– Tiểu hình Tụ Linh châu? Bảo mập, lần này ngươi lại hào phóng rồi!
Cái mũi nhỏ của Lục Linh nhi vừa nhíu, nói:
– Hào phóng cái gì, còn không phải là thứ ngươi có thể hưởng!
Tụ Linh châu chậm rãi từ trong tay của Lục Cầm nhi bay lên rơi vào trong tay của Lục Bình. Mặc dù trong tay Lục Bình đã từng có mấy viên Tụ Linh châu, nhưng lần này sau khi nhìn thấy nó, trong lòng hắn vẫn có chút vui mừng. Tiểu hình linh mạch trên Hoàng Ly đảo đã bị Lục Bình kinh doanh đến hơn tám cái, bây giờ thêm một viên này, khoảng cách thành tựu một cái trung hình linh mạch đã không xa!
Lục Bình tiện tay đem Tụ Linh châu thu vào, hỏi:
– Đại Bảo, ngươi làm sao phát hiện dưới đất có một viên Tụ Linh châu? Nơi đây độ dày linh khí mặc dù đạt tới cấp bậc cự hình linh mạch, nhưng linh mạch lại cũng không ở chỗ này.
Đại Bảo lắc đầu mê hoặc nói:
– Điều này cũng không biết, chẳng qua là tôi ở trong quá trình tu vi đang đột phá, vào lúc thần thức chuyển hóa thành thần niệm, mơ hồ lại là có thể đem thần niệm thấu xuống dưới đất, liền thấy trên mặt đất linh khí hội tụ về phía chủ nhân đồng thời cũng đi hội tụ ở dưới đất. Một viên Tụ Linh châu đang chậm rãi tạo thành, mà sau khi chủ nhân tu vi đột phá thức tỉnh, bốn phía thiên địa linh khí tiêu tán ra, viên Tụ Linh châu này cũng thành hình.
Bên cạnh Lục Cầm nhi cười”hì hì”nói:
– Bảo mập, ca ca khi đột phá tu vi có thể ngưng tụ một viên Tụ Linh châu. Tu vi của ngươi cũng đột phá, sao lại chưa ngưng tụ một viên Tụ Linh châu, cho dù là vị hình Tụ Linh châu cũng được a?
Cái khuôn mặt nhỏ mập mạp của Đại Bảo đỏ bừng, nói:
– Hừ, tiểu Thanh loan, sao người biết được Đại Bảo ca ta chưa ngang luyện Tụ Linh châu, chỉ bất quá linh khí Bảo ca ta hấp dẫn mà đến cũng đều hội tụ đến Tụ Linh châu trong tay của chủ nhân rồi.
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
– Ừ, Đại Bảo nói không sai, viên tiểu hình Tụ Linh châu này tương lai có thể dựng dục ra linh mạch đúng là muốn vượt qua cả một cái tiểu hình linh mạch.
Đại Bảo nghe Lục Bình nói như thế, nhất thời cao hứng đắc ý nhìn Lục Cầm nhi một cái.
Nhưng ngay sau đó Lục Bình liền lại nói:
– Đáng tiếc, lần này bộ phận vượt qua đó ngay cả một cái vi hình linh mạch cũng không đủ!
Sắc mặt của Đại Bảo nhất thời iu xìu xuống. Hai đứa quỷ nghịch ngợm Lục Cầm nhi cùng Lục Linh nhi cũng phát ra tiếng cười như chuông bạc vậy.
Thấy Lục Cầm nhi cùng Lục Linh nhi cười không ngừng, Đại Bảo tức giận hừ hừ nói:
– Đừng cho là ta chỉ phát hiện được món bảo vật này mà thôi. Bảo ca ta sau khi lên cấp đoán đan kỳ, bản lĩnh tầm bảo lại tăng mạnh rồi. Nơi này linh khí nồng hậu như vậy, làm sao sẽ không có bảo vật, đến lúc đó, hừ hừ..
Lần này cũng Đại Bảo bắt đầu run lên.
Bất quá lời của Đại Bảo cũng khiến cho mọi người nhất thời trước mắt sáng lên. Lục Cẩm nhi nóng lòng nhất, nói:
– Bảo ca mập, ngươi còn phát hiện bảo vật gì rồi, dẫn chúng ta đi ra xem? Đại Bảo đem đầu ngân lên cao, rất phách lối nói:
– Gọi là Bảo ca, ta không thích người khác nói ta mập!
Lục Cầm nhỏ nhất thời chau mày nhướn mắt, hung hãn nói:
– Bảo mập, ngươi có đi hay là không?
Đại Bảo nhất thời đánh rùn mình một cái, lúc này Lục Bình lại ở bên cạnh nói:
– Đại Bảo, ngươi hãy đi trước đến nơi phát hiện bảo vật xem một chút, trong một địa này không phải là chỉ có nhóm mấy người chúng ta, đi chậm, có lẽ sẽ bị những người khác nhanh chân giành trước rồi.
Đại Bảo nhất thời mượn sườn núi hạ lư, nói:
– Hừ, tiểu Thanh loan, cũng không phải là mập ca sợ ngươi, đây là chủ nhân có phân phó. Tính tình ngươi dữ dằn như vậy, cẩn thận tương lai không ai thèm lấy.
Lục Cầm nhi nhìn Loan Ngọc bên cạnh, nhất thời sắc mặt đỏ lên, nhưng ngay sau đó lần nữa định hướng Đại Bảo phát tác, nhưng Đại Bảo là người thông minh đường nào, lúc vừa nói ra những lời này, đã sớm hóa thành một đoàn khói vàng tiến vào trong mặt đất.
Lục Bình cười ha ha” một tiếng, thần niệm vươn ra tìm tòi, liền đã phát hiện Đại Bảo chìm xuống đất cũng không sâu, ngay sau đó liền cất bước đi theo phương hướng độn thổ của Đại Bảo.
Thần niệm của tu sĩ dưới mặt đất cũng không thể đủ thấu vào rất xa, nhưng lấy tu vi của Lục Bình bày giờ cũng đủ làm chuyện dõi theo Đại Bảo.
Tam linh cùng Lục Đại Quý vội vàng đuổi theo, nhưng đi chưa được mấy bước mọi người chính là một trận bật cười.
Lục Cầm nhi nghe mọi người cười khuôn mặt vừa tức vừa vội, nhưng vừa khéo lại không biết nói gì cho phải. Lúc này Loan Ngọc tiến lên đang muốn nói gì đó, lại bị Lục Cầm nhi hung hăng liếc một cái, một cước giẫm xuống dưới đất. Một cổ lửa nóng chân nguyên rót vào trong đất dưới chân, đốt một mảnh đất này thành một khối đất chết…
Loan Ngọc nhìn Lục Cầm nhi giận đùng đùng đi trước, không thể làm gì khác hơn lắc đầu một cái, một trận khói xanh bốc lên, giày vải dưới chân của Loan Ngọc đã bị đốt thủng.