Độn quang tản đi, ba tên dung huyết trung kỳ tu sĩ hiển lộ ra thân hình. Phục sức trên người của ba tên tu sĩ đều không giống nhau, hiển nhiên thuộc về bất đồng môn phái. Một người đầu tiên tựa hồ cùng Đỗ Gia Lạc có chút quen thuộc, xa xa mở miệng nói chuyện cùng hắn.
Đỗ Gia Lạc ở trên thuyền nhỏ vội vàng lảo đảo hành lễ ba người, nói:
– Ra mắt ba vị tiên nhân. Lần này tiểu tử bất quá là vận khí tốt, hai vị tiên nhân này thương sót, lúc này mới lên thuyền nhỏ của vãn bối. Nếu không lấy bản lãnh của chư vị tiên nhân, làm gì lãng phí nhiều thời gian như vậy mới đến nơi này.
Một người tu sĩ ở trước nhìn hai người Lục Bình cùng Đại Bảo, trong bụng cũng chợt trầm xuống, vội vàng tiến lên hành lễ nói:
– Doanh Hà phái đệ tử Thái Vân ra mắt hai vị tiền bối.
Dứt lời chỉ chỉ sau lưng hai tên tu sĩ cùng nhau đến, nói:
– Hai vị này là Anh Sơn phái cùng Đạo Vũ tông hai vị sư huynh.
Hai tên tu sĩ đến cùng Thái Vân kia lúc này cũng đã phát hiện trên người của Lục Bình cùng Đại Bảo không cách nào khám phá khí tức căn để sâm nghiêm, cũng vội vàng tiến lên hành lễ qua.
Đại Bảo tùy ý khoát tay áo một cái, nói:
– Ba người các ngươi cũng không cần như vậy. Bọn ta tới chẳng qua là vì muốn biết một phen Doanh Thiên di tích, chỉ bằng lý do năm đó nó là Bắc Băng nguyên đệ nhất nhất đại phái, chính là không biết ngày nay trong di tích trên Thiên Sơn độc phong kia vẫn còn dư lại cái gì?
Trên mặt của Thái Vân lộ ra chút về khổ sở, trước mắt tu vi của hai người đối với hắn mà nói rõ ràng chính là sâu không lường được. Trong dĩ vãng tu sĩ giống như Lục Bình sau khi đến như vậy, chuyện đầu tiên là trực tiếp tiến vào Thiên Sơn độc phong, làm gì sẽ để ý tới những thủ sơn đệ tử bọn hắn. Ba phái tu sĩ cũng vui vẻ không đắc tội với người, chẳng qua là khi một ít đoán đan kỳ tu sĩ vào núi trở xuống, mới bước ra quát bảo ngưng lại, thuận tiện thu chút lộ phí qua đường.
Nhưng mắt thấy hai vị này không những không thắng trốn vào Thiên Sơn độc phong, ngược lại còn mặt hòa khí hướng bọn họ hỏi tình huống của Doanh Thiên di tích. Điều này ngược lại thì khiến cho đám người Thái Vân có chút không biết làm sao.
Đại Bảo thấy Thái Vân trong lúc nhất thời kinh ngạc, có chút không vui nói:
– Nghe nói các ngươi nơi này lên núi nhìn Doanh Thiên di tích còn phải nộp linh thạch, chẳng lẽ là bọn ta không giao linh thạch, bọn ngươi cũng không trả lời vấn đề rồi? Thật là hẹp hòi. Một lần lên núi này cần nộp bao nhiêu linh thạch, người chỉ cần nói ra một con số, chỉ cần không phải cáo quá mức ngoại hạng, bọn ta cũng không đem những thứ tiền lẻ này không coi vào đâu. Chẳng qua là tình huống của Doanh Thiên di tích này ngươi hãy nói rõ cùng bọn ta.
Ba người Thái Vân không ngờ hai người trước mắt này lại dễ nói chuyện như vậy. Phía trước chúng bị lời của Đại Bảo nói thành “hẹp hòi” liền tự động cho qua, chỉ còn dư lại lời nói nửa đoạn thoại sau, nhất thời sắc mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Những “tiền lẻ” trong mắt đoán đan kỳ chân nhân này, những thứ này dung huyết kỳ tu sĩ bọn họ xem ra chính là một khoản tài phú không nhỏ, vì vậy Thái Vân ở trước liên nói:
– Doanh Thiên di tích này mấy ngàn năm qua đã sớm đổ nát không chịu nổi, nhưng Doanh Thiên phái năm đó dù sao cũng uy chấn Bắc Bằng Nguyên, trong phái truyền thừa điển tịch hạo như yên hải. Hai người lần này viếng thăm, có lẽ có ít người khác không được cơ duyên cũng nói không chừng.
Lục Bình nhìn phương hướng giữa sườn núi ba người mới vừa chui tới trong nháy mắt thần niệm liền bắt được tung tích ba tên đoán đan kỳ tu sĩ, hiển nhiên là tu sĩ đóng cao nhất ở chỗ này của ba phái.
Hơn nữa ba tên tu sĩ này hiển nhiên cũng đang nhìn chăm chú bọn người Lục Bình.
Hướng Đại Bảo nháy ra hiệu một cái ánh mắt. Đại Bảo lấy ra hai khối hạ phẩm linh thạch, đem một khối trong đó ném cho Đỗ Gia Lạc trên thuyền nhỏ mắt ba ba nhìn hai người Lục Bình cũng không dám nói chen vào, trong tay cân nhắc một khối linh thạch khác, nói:
– Tiểu tử, nếu là ngươi không ở chỗ này cho chúng ta, chờ hai người ta xuống núi xong còn ngồi thuyền nhỏ của ngươi trở về, đến lúc đó một khối linh thạch này cũng cho ngươi, như thế nào hả?
Trong thần sắc của Đỗ Gia Lạc tựa hồ có chút giây giụa, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản linh thạch cám dỗ, vì vậy gật đầu một cái, nói:
– Tiểu tử ở chỗ này chờ hai vị tiên nhân trở về.
Đại Bảo xoay người hỏi Thái Vân:
– Ngươi nơi này cần bao nhiêu tiền mãi lộ?
Thái Vân lúng túng cười cười, do dự một chút, cuối cùng tựa hồ quyết định vậy, nhưng trong giọng nói còn mang theo chút thử dò xét, nói:
– Tiền bối nói đùa. Ba phái của bọn ta ở chỗ này cũng vì làm hết sức bảo tồn Doanh Thiên phải di tích thôi, hai vị cùng tiến lên đi, ra hai mươi khối trung phẩm linh thạch đi?
Đại Bảo như cười như không nhìn hắn một cái, tựa hồ nhìn thông suốt về điểm tính toán này trong lòng hắn.
Trong lúc Thái Vân dưới ánh mắt của Đại Bảo kiên trì không xuống, lại thấy Đại Bảo tiện tay ném cho hắn hai mươi khối trung phẩm linh thạch, nói:
– Người mua bán ngược lại không tệ. Hôm nào Bảo gia ta cũng nhất định phải nếm thử một phen.
Không hiểu lời nói của Đại Bảo là có ý gì Thái Vân rất nhanh liền đem lực chú ý đặt ở trên hai mươi khối trung phẩm linh thạch trong tay. Đối với một tên dung huyết trung kỳ tu sĩ mà nói, dễ dàng lấy được hai mươi khối trung phẩm linh thạch như vậy cũng cũng coi là một khoản phát tài rồi. Chẳng qua là không biết cuối cùng có thể có mấy khối linh thạch rơi vào trong tay của ba người.
Trên Thiên Sơn độc phong, nhìn diện mạo đoạn bích tàn viên của nó, Đại Bảo nhịn không được há mồm muốn nói, lại thấy Lục Bình làm một động tác chớ có lên tiếng.
Đại Bảo là một người cơ trí ra sao, thấy Lục Bình như vậy liền biết có người đang âm thầm giám thị, liền đi theo Lục Bình ở trong phế tích cỏ dại mọc đầy bảy quẹo tám chuyển, chỉ chốc lát sau, không biết từ khi nào hai người đã chui vào trong một mảnh ngũ thải vận hà.
– Lão đại, căn bản này là phá chuyên lạn ngõa nha, cùng nhau đi tới ta thậm chí ngay cả một chỗ Tụ linh chi địa đều không phát hiện. Mấy ngàn năm qua tu sĩ ra vào Thiên Sơn độc phong không ngờ lại có thể lục soát chỗ di tích này sạch sẽ như vậy. Ngay cả ta đường đường là đoán đan kỳ tâm bảo thử đều không một chút phát hiện, điều này cũng cũng coi là kỳ ba rồi! Không biết lão đại người nơi đó không phải là có phát hiện gì không?
Lục Bình cười nói:
– Có thể có phát hiện gì, Doanh Thiên đạo tràng kia mất tích mấy ngàn năm. Mấy ngàn năm qua kỳ nhân dị sĩ ra vào nơi đây đếm không hết. Bọn họ đều không phát hiện, ngươi một con tâm linh thử lại coi là cái gì.
Đại Bảo rất bất mãn cải chính nói:
– Lão đại, là tầm bảo thủ, không phải là tâm linh thử! Bất quá cái gì Doanh Hà phái, Anh Sơn phái, Đạo Vũ tông, không ngờ lại đem di tích chỗ này chiếm vì kỷ hữu, lại còn nghĩ ra lấy mưu tài kỳ tưởng, vậy cũng làm khó được.
Ngũ thải vận hà bao quanh hai người tràn đầy khắp nơi phiêu đãng ở Thiên Sơn độc phong, nhưng ngoài trừ che chắn từng mảnh gạch vỡ ngói nứt phủ một màu xanh ra, chính là ngay cả một mảnh chữ viết điêu khắc có thể chứng minh nơi này là Doanh Thiên phái di tích năm đó đều không có.
Đại Bảo cùng Lục Bình dưới Vân Quang Ngũ Thải Y che giấu, tùy ý du đãng trên Thiên Sơn độc phong, ngẫm nghĩ đến nhà này ở mấy ngàn năm trước là Bắc Băng nguyên đại hình môn phái sất trá phong vân.
Mặc dù Doanh Thiên phái đã tiêu diệt mấy ngàn năm, nhưng trên Thiên Sơn độc phong như cũ có thể từ trong chút đoạn bích tàn viên này nhìn ra kiến trúc bố cục của Doanh Thiên phải tông môn năm đó. Lục Bình mặc dù cũng không tinh thông trận pháp bố trí, nếu mà có Hồ Lệ Lệ ở chỗ này, tất nhiên có thể thông qua phương vị những kiến trúc này mà đối với phương thức của Doanh Thiên phái hộ phái đại trận bày trận có điều suy đoán cùng tham khảo.
Tuy nhiên Lục Bình lại rất có tâm đắc nghiên cứu đối với tạo thành trận pháp đan cùng cấm chế phá giải, đáng tiếc cầm chế thi triển cũng rất ít khi mượn dùng tới phương vị đất thế vô cùng diệu dụng này.
Đại Bảo phụng bồi Lục Bình nhìn phế tích của Doanh Thiên phái này hồi lâu, rốt cục có chút không trầm được khi cất tiếng hỏi:
– Lão đại, những thứ phế tích này có cái gì tốt mà nhìn?
Lục Bình cười nói:
– Xem không hiểu không cần gấp gáp. Ta cũng chỉ có thể từ trong những kiến thức của Doanh Thiên phái nhìn ra chút đầu mối. Tuy nhiên bọn ta lại có thể đem những phương thức, phương vị của kiến thức này ghi chép xuống, tương lai Chân Linh phải lên cao làm đại hình môn phái, các loại kiến trúc bố cục trên Thiên Linh sơn nhất định phải đổi mới, xây rộng hơn.
Đến lúc đó bố cục của Doanh Thiên phái tông môn đối với bản phái lại có ý nghĩa tham khảo lớn. Phải biết, Doanh Thiên phải tông môn mặc dù đổ nát rồi, nhưng phế tích này vẫn còn bảo tồn hoàn hảo, trong tu luyện giới có thể lần nữa tìm được phế tích bảo tồn hoàn hảo như vậy, chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ.
Đại Bảo cái hiểu cái không gật đầu một cái, sau một lúc lâu, lại không nhịn được hỏi:
– Lão đại, tên gọi là Đỗ Gia Lạc tiểu tử đó người có thể phát hiện cái gì không ổn hay không?
Lục Bình cười nói:
– Một tiểu tử có vận khí tốt mà thôi, khó được có chút ít thông minh, nhưng không biết chút thông minh của hắn có lẽ rước lấy tai họa lớn cho hắn cũng nói không chừng.
Lục Bình nhìn Đại Bảo một chút, không khỏi tò mò lại hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi còn có những phát hiện khác sao?
Đại Bảo thấy mình không ngờ lại biết được một chuyện ngay cả lão đại cũng không biết, không khỏi rất hưng phấn nói:
– Lão đại ngươi thật không phát hiện gì khác lạ sao?
Thấy Lục Bình buồn cười gật đầu một cái. Thần sắc của Đại Bảo lộ ra càng thêm hưng phấn, một đôi râu cá trê run lên run lên kiều trứ, thấp giọng cười “hắc hắc” nói:
– Lão đại, trên người của tiểu tử này có yêu khí!
– Yêu khí?
Lục Bình sửng sốt một chút, điều này hắn cũng thật không phát hiện.
-Yêu khí?
Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi, hiển nhiên hắn thật không nhận ra được từ trên người của Đỗ Gia Lạc có yêu khí tồn tại.
– Chính là yêu khí!
Đại Bảo dương dương đắc ý chỉ cái mũi của mình nói:
– Mặc dù những thứ yêu khí kia rất nhạt, cho dù là những yêu tu khác cũng chưa chắc có thể phát giác yêu khí trên người của hắn, nhưng hắn lại không giấu giếm được ta điều này!
Trên mặt của Lục Bình rốt cục cũng lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú, hỏi:
– Ngươi có thể phân biệt ra loại yêu tu ra sao sao?
Sắc mặt của Đại Bảo một khoa, nói:
– Lão đại, ta có thể nhận ra được yêu khí trên người tiểu tử kia cũng đã rất tốt, làm gì vẫn có thể phân biệt ra được là khí tức yêu tu loại nào!
– Những tiểu tử này lại thật thật tại tại nhân tộc, cũng không phải là yêu vật!
– Đó là dĩ nhiên, nếu không cho dù có thể giấu giếm được tôi, nhưng mới vừa nghe hắn nói là huyết mạch trải qua bị Doanh Hà phái tu sĩ khai mở, thì làm gì có thể giấu giếm được Doanh Hà phái tu sĩ nghiệm máu làm phép từ trên người hắn chứ!
Lục Bình liếc Đại Bảo một cái, nói:
– Ngươi nói là bên cạnh hắn có yêu tu tồn tại sao?
– Chính là như vậy!
Thần sắc của Đại Bảo lộ ra ngày càng trở nên hưng phấn, trong thần sắc thậm chí có chút không thể chờ đợi.
– Vậy thì thế nào?
Đại Bảo mãn khang nhiệt tình lại bị Lục Bình không nhìn tưới một nước lạnh thông suốt!
– Lão đại, hảo lão đại của ta!
Đại Bảo khi Vân Quang Ngũ Thải Y biến thành đoàn đoàn loạn chuyển trong đám mây, nói:
– Tiểu tử kia rõ ràng chính là đang nói láo. Tu luyện giới cho tới bây giờ chỉ có bởi vì huyết mạch đạm bạc mà không thể thức tỉnh, nhưng cho tới bây giờ không nghe nói bởi vì trời sanh thần lực mà cầm giữ linh khí dung luyện huyết mạch. Tiểu tử kia rõ ràng là bởi vì phục dụng thiên tài địa bảo có thể tăng cường cường độ thân thể, lúc này mới khiến cho thân thể của hắn vượt xa người bên cạnh, từ đó không cách nào thức tỉnh tự thân huyết mạch.
Đại Bảo thấy Lục Bình vẫn như cũ không nhúc nhích, rốt cục không thể nhịn được nữa, lập tức nhảy đến trước mặt Lục Bình, nói:
– Thiên tài địa bảo tăng cường cường độ thân thể nha. Lão đại, nhìn tiểu tử kia lấy thân phận phàm nhân, không trui luyện linh lực, không ngờ lại có thể đem cường độ thân thể độ nhất cử đề thăng cấp thấp pháp khí cấp bậc. Chẳng lẽ ngươi không động tâm hắn ăn là thiên tài địa bảo gì hay sao? Món bảo vật đó sợ rằng không phân cao thấp cùng Thương Mộc Ngọc Thanh quả lúc ngươi rơi xuống trong một địa lấy được đó chứ?
Lục Bình thường đạm nói:
– Bảo vật như vậy trăm ngàn năm chỉ có thể sinh thành một món, thường thường sau khi thành thục liền tự điều lạc. Nếu hắn đã ăn, như vậy ta thông qua hắn tìm được nơi sinh trưởng ban đầu của bảo vật kia chỉ sợ cũng sẽ không được.
– Ai, đã như vậy, như thế này sau khi xuống núi, ta liền đem tiểu tử kia khu trục, nguyên vốn còn muốn có thể từ trên người của tiểu tử này lấy được một món bảo vật, bây giờ nhìn lại là không thể rồi.
– Cũng không hẳn là vậy!
Ngôn ngữ vòng vo của Lục Bình khiến cho Đại Bảo có chút choáng váng đầu, có chút không hiểu hỏi:
– Lão đại, vậy ý của ngươi là sao?
– Ngươi có biết hay không một tên phàm nhân dưới tình huống không trui luyện linh lực, cho dù là phục dụng bảo vật tăng cường thân thể, cũng không thể nào hoàn toàn đem hiệu dụng của bảo vật tác dụng với thân thể?
– Lúc đó tác dụng nơi nào?
Đại Bảo có chút không hiểu hỏi:
– Chẳng lẽ sẽ lãng phí hết sao?
– Hiệu dụng của bảo vật sẽ có một phần rất lớn tích chứa trong huyết mạch của phàm nhân. Đây mới là nguyên nhân căn bản đưa đến Đỗ Gia Lạc kia không cách nào thức tỉnh huyết mạch!
Đại Bảo bây giờ hoàn toàn hồ đồ, không biết Lục Bình muốn tính toán gì, chỉ đành phải nịnh hót nói:
– Tình huống như vậy chỉ sợ cũng chỉ có lão đại luyện đan tông sư mới có thể đã nhìn ra như vậy. Doanh Thiên phải kia phụ trách khai ích huyết mạch tu sĩ thiếu niên sợ rằng căn bản cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
– Không, hắn biết chuyện gì xảy ra!