Lục Cầm nhi cũng không phải là kẻ chịu ngồi yên, thấy Lục Bình phát tác Đại Bảo, lập tức cười đùa đi tới muốn kéo râu cá trê của Đại Bảo. Đại Bảo bị dọa sợ đến liên tiếp lui về phía sau, một cái đầu hướng mặt đất muốn phát động độn thổ bỏ chạy.
Đây nguyên vốn Đại Bảo quán dụng kỹ lưỡng, nhưng hắn lại quên Doanh Thiên đạo tràng này làm Doanh Thiên phái cuối cùng truyền thừa chi địa, vô số đạo cấm chế cầu liên tung hoành, làm gì sẽ để cho hắn phát động thuật độn thổ?
Che cái trán Đại Bảo lần nữa từ dưới đất đứng lên, nhưng trên trán cũng sinh ra một cục u lớn đỏ bầm, cũng làm Lục Cầm nhi cười không nhỏ.
Lúc này Đại Bảo cũng không kịp nhớ đầu bị đụng làm đau, mà là hưng phấn hướng về phía Lục Bình nói:
– Lão đại, có phát hiện, trong thổ nhưỡng dưới đất này cũng lẫn vào Tức thổ.
Lục Bình liếc hắn một cái, nói:
– Điều này cần ngươi nói sao, nếu không, dưới tình huống mà nhìn, linh thảo nơi này làm sao lại có được dáng dấp tươi tốt như vậy? Chính là linh khí trong đạo tràng này sung túc cũng không thể nào xuất hiện tình huống như thế.
Đại Bảo cười “hắc hắc” một tiếng, hai tay đột nhiên ngưng tụ lại một đoàn chân nguyên màu vàng, rồi sau đó hai tay đảo một cái, chân nguyên phảng phất hạt mưa vậy đều đều rải vào phạm vi bên trong diện tích gần hai mươi trượng.
Rồi sau đó chỉ thấy thần sắc của Đại Bảo rất trang trọng đem một lòng bàn tay để trên mặt đất xuống phía dưới, tựa hồ cảm thụ điều gì. Chỉ có Lục Bình “Tam Thanh Chân Đồng” có thể thấy từ trong tay của Đại Bảo không ngừng có một đạo đạo chân nguyên phát tán đi bốn phía, cùng chân nguyên màu vàng lúc trước tát nhập trong thổ nhưỡng điều tương hỗ ứng.
Cứ như vậy ước chung qua nửa thời gian uống cạn chung trà, lại thấy Đại Bảo đột nhiên quát khẽ một tiếng, bàn tay áp ở trên mặt đất chậm rãi nâng lên, nhìn Đại Bảo cật lực biểu lộ, tựa hồ phía dưới cái tay mang lên là một khối thiên quân cự thạch vậy.
Từng đạo một chân nguyên màu vàng trong phạm vi diện tích gần hai mươi trượng không ngừng hội tụ về phía tay nâng lên của Đại Bảo, đồng thời theo chân nguyên hội tụ mà đến còn có một đạo bụi mù cực nhỏ nhìn không thể ra. Chỉ có Lục Bình mượn “Tam Thanh Chân Đồng” mới có thể mơ hồ thấy đạo bụi nhỏ thật nhỏ này.
Mấy trăm đạo bụi nhỏ dần dần hội tụ dưới tay của Đại Bảo. Đầu tiên là một viên trần cầu lớn chừng hạt đậu, rồi sau đó dần dần biến thành khoảng đầu ngón tay, rồi sau đó dần dần tăng trưởng đến cỡ trứng gà, cuối cùng tăng trưởng đến cỡ nửa quả đấm, lúc này Lục Bình đã không thấy bụi nhỏ trong chân nguyên hoàn trả về nữa rồi.
Đám bụi nhỏ lớn chừng nửa quả đấm từ từ ngưng tụ, lần nữa thu nhỏ lại đến một khối đất khoảng đầu ngón tay, rõ ràng chính là một khối Tức thổ nhỏ.
Đại Bảo dương dương đắc ý đem một miếng khối Tức thổ này giao cho Lục Bình, Lục Bình cầm Tức thổ nhìn chốc lát, nói:
– Rất tinh khiết, phẩm chất cực cao, không ngờ sau khi Đại Bảo người lên cấp đoán đan kỳ lại có bản lãnh như thế?
Đại Bảo lộ ra càng phát đắc ý, Lục Cầm nhi không mất thời cơ nói:
– Đại Bảo thật là giỏi! Ngươi xem mảnh linh thảo viên này cũng bất quá chính là hơn trăm trượng phương viên, người mau mau ngưng tụ ra mây viên Tức thổ khối nữa đi.
Đại Bảo nghe vậy sắc mặt nhất thời một nhảy qua, hạng thần thông thiên phú ngưng tụ Tức thổ này chính là hắn sau khi lên cấp đoán đan kỳ. Nhưng hạng thiên phú này mỗi một lần thi triển, cơ hồ sẽ phải đem chân nguyên toàn thân của Đại Bảo dùng đi mười chi, hiện làm gì còn có dư lực thi triển lần thứ hai.
Đại Bảo đem ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Lục Bình, lại thấy hắn lấy ra một cái ngọc tinh bình, nói:
– Trong này là Tử Tinh Dưỡng Nguyên đán, chính là ta lợi dụng Tử Tinh phong mật cải tiến một loại đan dược khôi phục chân nguyên. Ngươi mau sớm phục dụng khôi phục chân nguyên, nếu chúng ta không thể nào có quá nhiều thu hoạch, như vậy Tức thổ trong vườn linh thảo này nhất định phải toàn bộ đề luyện rồi.
Đại Bảo đáng thương từ trong tay Lục Bình nhận lấy ngọc tinh bình, thấy bộ dáng của hắn một bộ tâm địa sắt đá, chỉ đành phải thở dài, từ trong ngọc tinh bình đổ ra một viên Điềm Hương đan dược nuốt vào trong bụng bắt đầu luyện hóa.
Đảo mắt Lục Bình cùng mọi người đã dừng lại hai ngày trong Doanh Thiên đạo tràng. Trong hai ngày nay, Đại Bảo lại một lần nữa thi triển thần thông thiên phú của mình, ngưng tụ viên Tức thổ thứ hai lớn bằng đầu ngón tay giao cho Lục Bình.
Mà lúc này Lục Bình lại đang đứng trước một chỗ kiến trúc bị cấm chế ánh sáng che giấu. Trải qua ba ngày điều tra, Lục Bình rốt cuộc tìm được năm chỗ khu vực có lực cấm chế yếu kém nhất. Năm chỗ khu vực này có lẽ là bởi vì ẩn giấu bí ẩn, mà Thanh Giản lão tổ hiển nhiên đối với cấm chế phá giải cũng không qua được, vì vậy nó cũng không bị Thanh Giản lão tố tìm được cũng như phá giải.
Nhưng chính là cấm chế trong năm chỗ khu vực đơn giản nhất này, Lục Bình tự nhận là toàn lực xuất thủ cũng bất quá chỉ nắm chắc có hai tầng ba tầng mà thôi.
Đang lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ dồn thanh, Lục Bình đột nhiên xoay người lại, lại thấy Đại Bảo hào hứng chạy tới, kêu lớn:
– Lão đại, ngươi mau tới xem một chút, ta phát hiện cái gì!
Lục Bình trong lòng chợt động, xoay người theo Đại Bảo đi tới.
Lục Bình nhìn cái huyệt động trước mắt này, rất có chút kỳ quái hỏi:
– Ngươi sao lại phát hiện nơi này?
Thì ra là Đại Bảo đang lúc chuẩn bị lần thứ ba ngưng tụ Tức thổ trong linh tháo viên, cũng đột nhiên phát hiện linh khí trong một cái góc nhỏ có chút hơi yếu dị thường. Cái góc đó là khu vực sau khi tiến vào đạo tràng đã sớm bị Thanh Giản lão tổ khai ích ra ngoài. Lục Bình vốn suy nghĩ cho dù là có bảo vật cũng sớm bị Thanh Giản lão tổ lục soát đi rồi, nên cũng không cẩn thận điều tra, không ngờ Đại Bảo lại phát hiện đầu mối ở chỗ này.
Khi Lục Bình chạy tới, Tam linh cùng Lục Cầm nhi đã liên thủ phá vỡ cấm chế của động. Đạo cấm chế này kết cấu tương đối đơn giản nhất, cũng không cùng những cấm chế khác câu liên lẫn nhau, cũng giống như là tạm thời thiết đặt ở phía trên đó vậy, không ngờ lại dễ dàng lại bị kích phá như thế.
Một cổ linh khí ba động quen thuộc từ trong huyệt động xuyên lên, Lục Bình trong kinh ngạc mang theo vẻ thất vọng, nói:
– Linh thạch quáng mạch? Không ngờ trong Doanh Thiên đạo tràng này lại có thể thiên nhập một cái linh thạch quáng mạch, chẳng qua là quáng mạch này chúng ta lại mang không đi!
Đại Bảo yêu thích nhất là đối với các loại linh thạch ẩn chứa linh khí bảo vật. Sau khi Lục Bình khẳng định đây là một cái linh thạch quáng, đã sớm không kịp chờ đợi, luôn miệng nói:
– Lão đại, hãy đi xuống trước nhìn một chút đi?
Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:
– Cũng tốt!
Linh thạch quáng là có thể sống lại, chẳng qua là chu kỳ sống lại thật dài, bất quá ba bốn ngàn năm trôi qua, đủ cho cái linh thạch quáng này khôi phục nguyên trạng.
Lục Bình và sáu con linh sủng cùng nhau động thủ. Sau một canh giờ, nhìn một đống linh thạch nhỏ trước mắt, Lục Bình từ bên trong đó cầm đi chỉ có mấy khối thượng phẩm linh thạch, nói:
– Xem ra đây là một cái trung hình linh thạch quáng, tỷ lệ của thương phẩm phú quáng tuy nói so ra kém Hàn Băng đảo kia một cái, nhưng cũng coi là không tệ. Đáng tiếc, nếu là Quách Thiên Sơn lão tổ cũng đến Trung Thổ, lấy Di sơn đảo hải thần thông của ông ta bây giờ, đến lúc đó liên hiệp Khương Thiên Lâm lão tổ, hơn nữa Huyền Thần sư thúc trận pháp tổng sư tài nghệ, như vậy thì có thể đem cái trung hình linh quang mạch này di dời đi. Trước mắt chúng ta là không thể ra sức rồi.
Đại Bảo còn muốn trước tiên đào móc một phen trong quáng mạch rồi sau hãy nói, nhưng thời gian có hạn, lấy tài sản của Lục Bình bây giờ, cũng không đem mấy chục triệu linh thạch kia coi vào đâu. Vì vậy để cho Lục Cầm nhi cương quyết dắt râu của Đại Bảo, kéo hắn từ trong quáng mạch ra ngoài.
Sau khi Đại Bảo đem viên Tức thổ khối thứ ba giao cho Lục Bình, Lục Bình cũng đã đem yếu kém nhất của cấm chế ba động không chỗ nào không có đó lại một lần nữa khám xét qua, trong lòng đã có một phương án muốn thử. Vì vậy, hắn gọi toàn bộ sáu con linh sủng đến, sau đó trực tiếp đem một giọt đoán đan kỳ phong vương tương bắn vào trong miệng của Đại Bảo, khiến cho Đại Bảo bị một giọt phong vương tượng này kìm nén đến mặt mập đỏ bừng nhanh chóng hồi phục chân nguyên trong cơ thể. Lục Bình suy nghĩ một chút, cũng lại gọi Tử Tinh phong vương Tử Lam lên.
Lục Bình không cách nào đem cấm chỉ hóa giải với vô hình, cũng chỉ có thể chọn lựa phương thức phá giải cùng bạo lực kích phá song quản đủ hạ, cho nên Lục Bình chỉ có thể tụ tập lực lượng của tất cả mọi người, làm cho uy lực lúc phá giải bạo lực hết sức tăng cường.