Trong thế giới phương này, pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ nhiều nhất bất quá có một ngàn năm trăm năm thọ nguyên. Mà trên họ, còn có tu sĩ thành tựu Chân Linh, nhưng như vậy nếu không phải thoát khỏi phương thế giới này, cũng bất quá chỉ có hai ngàn năm thọ nguyên mà thôi.
Có thể sống đến bốn ngàn năm, trong ấn tượng của Lục Bình, thì chỉ có một ít linh thảo, linh thụ cùng với linh yêu giống như Long Hòe đại thụ vậy.
Cho nên, sau khi Lục Bình nghe được trong cung điện truyền tới một tiếng hừ lạnh kia, đều không khỏi nỗi lên từng trận ớn lạnh. Chẳng lẽ nói trong tòa cung điện này còn cất giấu một vị Doanh Thiên phải tu sĩ thọ nguyên đạt tới ngoài bốn ngàn năm hay sao?
Tuy nhiên xem ra Khương Thiên Lâm lão tố không cố kỵ chút nào bước nhanh đi vào trong cung điện, rồi sau đó hai vị lão tổ Đồng Kiếm cùng Tam Minh cũng trước sau tiến vào. Lục Bình cùng mọi người cũng không nghi ngờ, theo sau ba vị lão tổ, đi tới trong cung điện.
Nghe được một tiếng hừ lạnh kia không chỉ là người của Chân Linh phái, mà đám người Phùng Hư Đạo, Đông Quách lão tố nơi xa khác cũng đã nghe rõ ràng.
Phùng Hư Đạo sau khi chỉ nghe đến một tiếng hừ lạnh kia sắc mặt lập tức biến đổi. Lúc quay đầu nhìn, đúng dịp thấy thân ảnh của Khương Thiên Lâm vào trong cung điện. Khóe mắt của Phùng Hư Đạo co giật liên hồi, ngay sau đó hết sức đem thân sắc của mình hiện ra bình tĩnh, rồi sau đó lại tâm vô bàng vụ đem toàn bộ tinh lực đặt trên cấm chế quang mạc trước mặt.
Có lẽ sau khi đánh phá chỗ quang mạc này, bên trong cũng có một tiếng hừ lạnh cũng nói không chừng, chẳng qua là đến lúc đó mình nhất định phải trước Thương Hải tông Đông Quách tu sĩ cướp được mới được.
Nhưng đây hết thảy đều không tránh được ánh mắt của Đông Quách lão tổ. Đông Quách lão tổ trong lòng nghi ngờ một tiếng hừ lạnh kia rốt cuộc là vật gì, nhưng lão ta biết được một tiếng hừ lạnh kia tuyệt đối không phải là thật đúng là có Doanh Thiên phái tu sĩ sống sót trong cung điện. Tu luyện giới còn không nghe được có ai có thể đem tự thân thọ nguyên tăng trưởng đến bốn ngàn năm, cho dù là thành tựu Chân Linh tồn tại cũng không được.
Đông Quách lão tổ xoay người hướng Phùng Hư Đạo hỏi:
– Phùng sư chất, ngươi có biết một tiếng hừ lạnh kia là chuyện gì xảy ra không?
Phùng Hư Đạo giả cười nói:
– Điều này vãn bối làm sao biết được, xem ra không phải là còn có Doanh Thiên phải tu sĩ sống sót chứ!
Dứt lời, Phùng Hư Đạo lại cười khan hai tiếng. Đông Quách lão tổ trong lòng mắng to, nhưng cũng không thể làm gì, chẳng qua là hạ quyết tâm, sau khi quang mạc bị phá, nếu là bên trong cũng có một tiếng hừ lạnh, mình nhất định phải trước tiên hướng vào xem một chút rốt cuộc là vật gì.
Đông Quách lão tổ tiện tay đem một đạo thần thông hung hăng bổ vào trên quang mạc, lúc ánh mắt lơ đãng phiêu qua, lại phát hiện khóe miệng của Phùng Hư Đạo khẽ nhúc nhích, mà một bên kia Phi Vũ phái pháp tướng tu sĩ là vì không thể tra gật đầu một cái, hiển nhiên mới vừa hai người thương nghị cái gì, hơn nữa đã nhất trí đạt thành rồi.
Đông Quách lão tổ quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống. Lão ta có thể khẳng định mới vừa có thể hai người thương nghị tất nhiên là chuyện một tiếng hừ lạnh kia. Hơn nữa nhìn dáng vẻ, Phùng Hư Đạo hiển nhiên đối với chuyện của một tiếng hừ lạnh kia thấy chi quá mức tường, mà cùng Phi Vũ phái pháp tướng tu sĩ thương nghị hiển nhiên là đối phó với mình.
Lại nói Khương Thiên Lâm lão tổ sau khi xông vào cung điện trước, phát hiện một tòa tiểu hình cung điện này quả nhiên là một tòa không gian pháp khí. Chẳng qua là trong chỗ cung điện này cũng không phải là phảng phất một chỗ tiểu hình thế giới như Hoàng Kim ốc vậy, mà chính là một tòa cung điện bố trí. Chẳng qua là không gian trong chỗ cung điện này muốn vượt qua xa kích thước bên ngoài tòa cung điện này.
Khương Thiên Lâm lão tổ bước nhanh thông qua cung điện, đi thẳng tới chỗ sâu cung điện, dọc đường bảo vật quang hoa sắc thái riêng đang bay lượn trên không, nhưng Khương Thiên Lâm lão tổ cũng nhìn mà không thấy.
Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ khi tiến vào cung điện một sát na liền bị mấy chục đạo quang hoa bay múa trong không gian này đong đưa có chút ngất mắt. Tu vi đạt tới cấp bậc này của bọn họ, bảo vật có thể vào pháp nhãn bọn họ cũng không phải là quá nhiều, nhưng trong mấy chục đạo quang hoa này hiển nhiên có không ít đã vững vàng hấp dẫn tâm thần của bọn họ.
Chính là hai người này sửng sốt chút thời gian, Khương Thiên Lâm lão tổ đã vào chỗ sâu của cung điện không thấy. Hai vị lão tổ Đồng Kiếm cùng Tam Minh thật vất vả tránh thoát ra khỏi sự cám dỗ từ trong bảo vật, tương đối cười khổ một tiếng, rồi sau đó bước nhanh đuổi theo phương hướng của Khương Thiên Lâm lão tổ đi tới.
Hai vị lão tổ xem ra bảo quang bay múa dây trời trong cung điện này đều không thể tự cầm, chớ đừng nói chi là Huyền Hư, Huyền Sâm cùng những đoán đan hậu kỳ tu sĩ này.
Tương đối mà nói, Ngọc Kiếm phái cùng với Sùng Minh phái hai vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ lúc thấy những bảo vật quang hoa này, kiểu trợn mắt hốc mồm biểu lộ rung động đó muốn xa quá mức với mọi người Chân Linh phái. Điều này cũng nói Chân Linh phái để uẩn tương đối mà nói phải dầy cộm nặng nề xa xa so với hai phái này, khiến cho hai phái tu sĩ vô luận là tu vi còn là kiến thức đều có một ít chênh lệch cùng Chân Linh phái cùng cấp tu sĩ.
Lục Bình xem ra khi những quang hoa này bay múa đầy trời, trong hai mắt cũng không thể tránh khỏi xuất hiện một trận kinh ngạc như đờ đẫn. Mặc dù ánh mắt kiến thức của hắn thậm chí so với Huyền Sâm chân nhân những người này đều không thấp, nhưng bất kỳ một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, khi nhìn thấy trong cung điện không gian tùy tiện bay múa bảy tám món rõ ràng chính là Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo, xem ra cũng không hơn lắm bao nhiêu so với nét mặt của Lục Bình bây giờ..
Thanh quang lóe ra trong hai mắt của Lục Bình, nhìn một đạo ánh sáng màu đỏ thắm, bảo vật bên trong bị ánh sáng bao gồm hiên nhiên là một cái luyện đan lô như cự đỉnh vậy. Lục Bình có thể hết sức nắm chắc khẳng định, đó là một cái đỉnh cấp luyện đan lô.
Lục Bình thô sơ giản lược đem mấy chục đạo ánh sáng này tra xét một phen, trong này bảo vật có cấp bậc thấp nhất cũng là một món thông linh pháp bảo, còn có một chút những các loại các dạng bảo hạp khác, các loại ngọc bình. Mặc dù tạm thời không cách nào tra xét, nhưng từ tia sáng bao vây bên ngoài bảo vật mạnh yếu mà xem, đồ vật bên trong sợ là so với chút thông linh pháp bảo kia còn phải trân quý hơn.
Bởi vì ba vị lão tổ đã đi tới chỗ sâu cung điện, không có ba vị lão tổ thủ khẳng, những bảo vật này mặc dù nhìn thấy thèm, nhưng ba phái tu sĩ không người nào động thủ thu lấy những bảo vật này.
Đang lúc này, chỗ sâu cung điện lại một lần nữa truyền tới một tiếng hừ lạnh. Tiếng hừ lạnh này so với một tiếng lúc trước kia càng thêm vang dội, thậm chí đối với với thần niệm của mọi người đều tạo thành nhất định đánh vào. Hơn nữa một tiếng hừ lạnh này nghe vào tựa hồ mang theo một chút tâm tình tức giận, trên mặt của mọi người có biến hóa, tuy nhiên cũng không phải là lo lắng quá mức, dù sao ba vị lão tổ liên mệ đi, huống chi từ chỗ sâu cung điện cũng không truyền tới bất kỳ tiếng đánh nhau.
Mọi người chờ ở đây ước chừng thời khắc một chun trà, nhưng chỗ sâu cung điện còn không có tin tức gì truyền tới. Mọi người không kềm chế được tâm tư, liên thương nghị muốn đi nhìn một chút nơi mà ba vị lão tổ xâm nhập.
Ngay tại lúc sau khi mọi người đi về phía trước mười mấy trượng, một đạo vô hình bình chướng cũng lập tức chặn lại đường đi của mọi người.
Lục Bình chưởng khống Kim Lân kiếm đâm một cái về phía trước, vô hình bình chướng thăng bị Lục Bình đâm vào ba thước có thừa lúc này mới kiệt lực bắn ngược mà quay về.
Hai vị đoán đan hậu kỳ của Ngọc Kiếm phái cùng Sùng Minh phải là một bộ biểu lộ như gặp quỷ. Bởi vì mới vừa vị tu sĩ kia của Ngọc Kiếm phái đi trước tiếp xúc đến vô hình bình chướng, cũng từng dùng phi kiếm trong tay cố gắng phá vỡ đạo bình chướng này, nhưng phi kiếm lại chỉ đâm vào bảy tám tác liên không chỗ nào vào nữa.
Mà Huyền Sâm chân nhân cùng Huyền Hư chân nhân là tựa hồ sớm có biết vậy, vì không bị vãn bối đệ tử nhà mình đả kích, một bộ mới vừa cũng không thấy biểu lộ gì.
Lục Bình gãi gãi đầu, có chút không quá chắc chắn hướng Huyền Thần chân nhân hỏi:
– Sư thúc, đạo bình chướng này là “Tu vi chướng” nổi danh của tu luyện giới sao?
Huyền Thần chân nhân đối với trận pháp cùng với cấm chế kiến thức hiển nhiên xa xa trên Lục Bình, nghe vậy gật đầu nói:
– Đúng vậy, Tu vi chướng có thể thông qua khí tức quanh thân của tu sĩ phán đoán tu vi. Đây là một đạo pháp tương kỳ Tu vi chướng, chỉ có sau khi tu vi đạt tới pháp tướng kỳ mới có thể không có chút trở ngại nào xuyên qua chướng này. Pháp tướng kỳ tu sĩ trở xuống sẽ bị đạo bình chướng này ngăn cản ở bên ngoài.
Huyền Thần chân nhân dùng một chút, sau đó lại nếu có điều chỉ nói:
– Thật ra thì Tu vi chướng này mặc dù kỳ diệu, nhưng cũng không phải là không thể phá. Nếu là một người tu vi không đủ, nhưng thực lực lại thật đã cùng pháp tướng kỳ tu sĩ không phân cao thấp, cũng chưa chắc không thể thông qua thủ đoạn bạo lực phá vỡ đạo Tu vi chướng này.
Không biết vì sao, Lục Bình cũng từ trong giọng nói của Huyền Thần chân nhân nghe được một chút ý gây sự ý. Đang lúc này, chỗ sâu cung điện sau Tu vi chướng lần nữa truyền tới một tiếng hự trầm. Một tiếng hự trầm này cùng tiếng hừ lạnh lúc trước đó lại không giống, tựa hồ mang theo một chút sợ hãi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết chỗ sâu cung điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá từ chỗ tiếng vang của ba tiếng này nghe tới, tựa hồ tính cảnh của ba vị lão tổ không quá xấu.
Sau một lúc lâu, Lục Bình có chút do dự hỏi:
– Huyền Thần sư thúc, nếu là ta cùng hợp lực, uy lực tất nhiên có thể đuổi được với pháp tướng kỳ tu sĩ đó, có thể đánh vỡ Tu vi chướng này hay không?
Huyền Thần chân nhân há miệng đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên cảm giác Tu vi chương trước người khác thường, lúc xoay người nhìn, đúng dịp thấy Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ từ chỗ sâu cung điện đi ra, mà Lục Bình cùng mọi người cũng không nhìn thấy Khương Thiên Lâm lão tổ.
Hai người Đồng Kiếm lão tổ dễ dàng xuyên qua Tu vị chướng. Mọi người vội vàng hỏi thăm hai người gặp gỡ gì ở chỗ sâu cung điện, mà Chân Linh phái tu sĩ càng là chẳng biết tại sao Khương Thiên Lâm lão tổ không đi ra cùng hai người.
Đồng Kiếm lão tổ nhìn đám người Huyền Sâm chân nhân một chút, trên mặt chẳng biết tại sao cũng thoáng qua một đạo thần sắc hâm mộ cùng cảm thán, chậm rãi nói:
– Khương Thiên Lâm sư điệt gặp phải cơ duyên lớn. Bọn ngươi an tâm một chút chớ nóng, tin tưởng Khương sư điệt cũng sắp đi ra.
Đồng Kiếm lão tổ vừa dứt lời, toàn bộ không gian trong cung điện đột nhiên một phen chấn động kịch liệt, đợi đến sau khi chấn động bình thường lại, Lục Bình có chút kỳ quái nhìn bên người một chút, rồi sau đó đem phi kiếm trong tay đưa về phía trước. Phi kiếm đâm vào mấy trường bên ngoài không trở ngại chút nào.
Lục Bình liền vội vàng thu hồi Kim Lân kiếm, lúc này mới nói:
– Tu vi chướng đã biến mất.
Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ nhìn nhau, khi nhìn chỗ sâu cung điện, lại phát hiện bên ngoài mọi người đột nhiên khai ích một đạo không gian môn hộ, Khương Thiên Lâm lão tổ từ trong môn hộ một bước bước qua.
Không biết là ảo giác hay không, lúc nhìn Khương Thiên Lâm lão, Lục Bình phát hiện trên người của Khương Thiên Lâm lão tổ tựa hồ phủ thêm một tầng khăn che mặt thần bí, quanh thân khí tức phảng phất mãnh liệt ba đào vậy phập phồng không chừng.
Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ cùng nhau hướng Khương Thiên Lâm lão tổ chắp tay, nói:
– Chúc mừng Khương sư điệt tu vi tiến nhanh, pháp tướng trung kỳ có thể kỳ vọng rồi!
Khương Thiên Lâm lão tổ hoàn lễ hai người, nói:
– Còn phải đa tạ hai vị tiền bối tượng nhượng, nếu không vãn bối cũng không thể nào luyện hóa pháp tướng chi hồn này. Tình hôm nay, Thiên Lâm ngày sau phải có hồi báo.
Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ sắc mặt cũng hiếm có khi đỏ lên như vậy, Đồng Kiếm lão tổ cười khổ nói:
– Khương sư điệt ngươi cũng không tất dát vàng trên mặt của bọn ta. Pháp tướng chi hồn kia hai người bọn ta đều không thể thu phục, chỉ có thực lực của ngươi có thể đem trấn áp, có thể có được cũng là cơ duyên của ngươi, cùng hai người ta là không quá nhiều quan hệ.
Khương Thiên Lâm lão tổ cười cười, không dây dựa trên vấn đề này nữa, chỉ thấy ông ta đưa tay lôi kéo mấy chục đạo quang đoàn trong bầu trời không biết khi nào đã ngưng bay múa. Những thứ quang đoàn này bay tới trước mặt mọi người, chỉnh tề rơi xuống.
Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:
– Lúc trước nói xong chỗ không gian pháp khí này thuộc về bổn phái tất cả, những thu hoạch khác đều chia đều. Mới vừa vãn bối đã may mắn được một cái pháp tướng chi hồn, coi như là đã chọn trước một món bảo vật. Mấy chục món bảo vật này hai vị trước tiên mỗi người chọn lựa một món, còn dư lại bọn ta lại chia đều nữa.
Đồng Kiếm lão tổ cười nói:
– Cũng tốt, lão phu ta trước hết không khách khí!
Tam Minh lão tổ sắc mặt cũng vui mừng. Mấy chục món bảo vật này ông ta mới vừa đã sớm nhìn trúng đếm món, bây giờ Khương Thiên Lâm để cho hai người chọn trước, ông ta vừa đúng đem một món tôn quý nhất trong bảo vật mình nhìn trúng lấy xuống trước lại nói.
Đồng Kiếm lão tổ mặt tươi cười thẳng thu vào một cái đỉnh cấp luyện đan lô màu đỏ thắm kia mà Lục Bình mới nhìn thấy, thấy Lục Bình hàng loạt nhức nhối.
Mà Tam Minh lão tổ bắt được một món bảo vật càng làm cho Lục Bình có chút ngoài ý muốn, lại là một vĩ cổ cầm. Mà khi Lục Bình xem ra vĩ cổ cầm này, trong lòng cũng lại giật mình, tựa hồ trong cơ thể chân nguyên bị dẫn động vậy.
Khương Thiên Lâm lão tổ thấy Tam Minh lão tổ đem vĩ cổ cầm này thu vào, lông mày cũng không tự chủ gạt gạt, hiển nhiên vĩ cổ cầm này trong lòng của Khương Thiên Lâm lão tổ cũng rất chiếm phân lượng, sau khi bị Tam Minh lão tổ chọn đi cũng có chút nhức nhối.
Lần này một bộ thần bí phá cấm bí thuật kia của Lục Bình là lập công lớn đấy. Vì vậy, nguyên vốn ba phái lúc trước thương nghị tốt chia đều bảo vật trong cung điện, sau đó hai vị lão tổ cũng để cho Chân Linh phái đi trước chọn lựa, Khương Thiên Lâm lão tổ hơi làm vẽ từ chối, rồi liền đáp ứng.