– Ha ha…
Khương Thiên Lâm lão tổ ngửa mặt lên trời cười dài, nói:
– Hôm nay vừa thấy Vũ Văn thế gia thần thông đạo pháp, quả nhiên danh bất hư truyền, ngày sau núi cao nước dài, thứ cho tại hạ không phụng bồi rồi!
Dứt lời, hai tay của Khương Thiên Lâm rung lên. Vũ Văn Liệt cảm giác được cảnh sắc chung quanh biến đổi, vô số cây cối cao ngất nhô lên, tạo thành một mảnh khu rừng rậm rạp, đếm chi vô tận lá cây trong rừng đua nhau dương dương bay tới Vũ Văn Liệt.
Vũ Văn Liệt cười lạnh một tiếng, nói:
– Giả thần giả quỷ, chút tài mọn thôi!
Dứt lời, cả người nổ bắn ra ra vô số đạo lôi quang, cả người phảng phất biến thành một đoàn lôi điện, lá cây bay xuống hắn đua nhau hóa thành bụi bậm. Lôi điện hướng ra phía ngoài dọc theo người, thành phiến rừng cây bị phá hủy, chẳng qua là trong phút chốc công pháp, cả tòa ảo cảnh rừng rậm biến mất hầu như không còn. Lúc Vũ Văn Liệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh của Khương Thiên Lâm lão tố trên trời chợt lóe mà không có.
Lại nói Khương Thiên Lâm lão tổ tạm thời dùng bản mệnh pháp bảo hình chiếu ra ảo cảnh một cánh rừng vây khốn Vũ Văn Liệt sau đó xoay người chui tới ra phía ngoài. Lúc này các phái đoán đan kỳ tu sĩ đã chạy trốn, Bắc Hải các phái lão tổ lưu lại cản đường bắt đầu đua nhau chuẩn bị rút đi. Lúc trước vì để cho con em các phái chạy trốn mà tạm thời liên hiệp, mười vị lão tổ hiện giờ đua nhau mạnh ai nấy làm theo ý của mình.
Lúc này tinh thần của Cố Xương lão tổ cũng rung lên, quát lên:
– Không cần lưu lại toàn bộ, chỉ cần có thể kéo năm ba người, lần này bọn ta có sở hoạch lớn!
Cố Xương lão tổ vừa nói với mấy phe tu sĩ, cũng theo như lời bám sát lấy Bắc Hải pháp tướng tu sĩ. Hắn có thể nhìn ra những tu sĩ này cũng không phải là cùng môn phái, hiển nhiên cũng tin tưởng giữa những môn phái này vạn không thể không có mâu thuẫn, lúc này muốn xem một chút có xuất hiện nội hồng hay có kẻ nhân cơ hội ném đá giấu tay hay không.
Điều này tuy là một ý tưởng cực kỳ may mắn, nhưng bất hạnh lại bị Cố Xương lão tổ liệu đúng. Phùng Hư Đạo cùng Đông Quách lão tổ rút người trở lui, trước khi lui lúc mỗi người đánh ra một đạo phương thức thần thông truy kích Cổ Xương lão tố, nhưng hai đạo thần thông này cũng kể cả Đồng Kiếm lão tổ ở bên trong, vỗ đầu che mặt đánh tới.
– Đợi sau khi Cố Xương lão tổ cùng Đồng Kiếm lão tổ mỗi người hóa giải công kích đánh đến tự thân, Đồng Kiếm lão tổ liền thấy Cố Xương lão tổ mặt cười lạnh chặn lại đường lui của Đồng Kiếm lão tổ.
Đồng Kiếm lão tổ sắc mặt đại biến, chỉ bằng hắn một người như thế nào là đối thủ của người trước mặt!
Cố Xương lão tổ đang muốn xuất thủ, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi, xoay người một chưởng về phía sau vỗ tới. Một tiếng ba thúy hưởng, thân thể của Cố Xương lão tổ trong khuôn mặt kinh ngạc cũng thoáng lung lay một cái.
Sau lưng Cố Xương lão tổ, Khương Thiên Lâm lão tổ liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Một chưởng này của hai người đánh ra nhìn như bình tĩnh không gì lạ, nhưng chỉ cần thấy không gian vặn vẹo chung quanh, có thể biết được một chưởng này đúng là vô cùng hung hiểm.
Lúc Cố Xương lão tổ xoay người nhìn, liền thấy cách đó không xa giữa không trung đột ngột xuất hiện một mảnh rừng rậm huyện không rậm rạp, mà một đạo lôi quang tứ ngược trong rừng rậm, đem từng phiến cây cối hóa thành hư vô.
Đồng Kiếm lão tổ thấy Khương Thiên Lâm lão tổ đột nhiên xuất hiện nhất thời mừng rỡ, trong tay Đồng Kiếm bổ một cái. Một đạo kim quang bay đi về phía Cố Xương lão tổ, kim quang ở giữa không trung càng lúc càng nhỏ, kiếm quang lại trở nên càng lúc càng sáng chói.
Nguyên vốn là Đồng Kiếm lão tổ lúc trước nổi lên chuẩn bị cùng Cố Xương lão tổ liều mạng dùng kiếm chiêu, lúc này có Khương Thiên Lâm lão tổ tới đón ứng, Đồng Kiếm lão tổ có hy vọng thoát khốn. Nhưng một thức kiếm thuật thần thông này cũng có thể phát không thể nhận, Đồng Kiếm lão tổ dứt khoát liền thừa dịp thời cơ Cố Xương lão tổ đặt chân không yên, đem một thức kiếm thuật thần thông này đánh Cổ Xương lão tổ.
Không đề cập tới Cố Xương lão tổ luống cuống tay chân ngăn cản một kích toàn lực của Đồng Kiếm lão tổ, Khương Thiên Lâm lão tổ đột nhiên ra hiện ở bên người hắn, nói:
– Không nên ham chiến, mau lui!
Đồng Kiếm lão tổ sắc mặt cả kinh, theo sau lưng Khương Thiên Lâm lão tổ nhanh chóng thối lui ra phía ngoài. Lúc này Tam Minh lão tổ thoát khỏi một tên Cố gia pháp tướng tu sĩ dây dưa, lại là nhân cơ hội hướng cùng Yên Thận lão tổ đại chiến Trường Hà lão tổ đánh ra một cái thần thông, muốn giúp Yên Thận lão tổ rơi vào hạ phong thoát khỏi dây dưa.
Ngay tại lúc lúc này, Hải Diễm môn Thương Ly lão tổ mới vừa dùng thần thông liên tiếp vọt lưỡng bại câu thương đánh lui Vũ Thường lão tổ lại cũng không bỏ chạy, mà là đột nhiên xuất hiện sau lưng của Yên Thận lão tổ, trong tay một đôi pháp bảo trong tiếng kinh hộ của Tam Minh lão tổ, hướng Yên Thận lão tổ đột ngột hạ sát thủ.
Chuyện phát đột nhiên, Tam Minh lão tổ không còn kịp ngăn cản nữa, chỉ đành phải lần nữa đem pháp bảo cầm trong tay đánh tới Thương Ly lão tổ, ý đồ vị Ngụy cứu Triệu. Nhưng Tam Minh lão tổ mới vừa hướng Vũ Thường lão tổ xuất thủ, trong lúc vội vả chân nguyên trong cơ thể lại không cách nào đánh ra đủ uy hiếp được Thương Ly lão tổ.
Mà Thương Ly lão tổ tựa hồ cũng đoán chắc Tam Minh lão tổ lúc này đã hết sức, chuẩn bị đón đỡ một kích này của Tam Minh lão tổ cũng không bỏ qua Yên Thận lão tổ.
Vũ Thường lão tổ tiếp nhận một kích đầu tiên của Tam Minh lão tổ lúc trước là cả kinh, tiếp theo thấy Yên Thận lão tổ muốn rút đi lại bị người của đối phương mình ép trở lại lại là vui mừng, vội vàng “phối hợp” đối phương trước sau giáp công đối với Yên Thận lão tổ.
Yên Thận lão tổ mắt thấy mình sẽ phải lần nữa lâm vào tuyệt địa, kêu to một tiếng muốn liều mạng, lại thấy đến một đạo thanh quang ngang trời tới, đem Thương Ly lão tổ gắt gao đinh ở giữa không trung.
Sau đó Tam Minh lão tổ nguyên vốn chỉ phát huy ra một kích ba thành công lực cũng đánh trọng thương hộc máu Thương Ly lão tổ giống như cái bia.
Doanh Hư bảo kính lơ lửng trên đầu Khương Thiên Lâm lão tổ cùng Đồng Kiếm lão tổ chợt lóe lên. Vũ Thường lão tổ nhìn Doanh Hư bảo kính trên đỉnh đầu của Khương Thiên Lâm lão tổ, chỉ hắn gọi nói:
– Là ngươi, đêm hôm đó người được Doanh Hư bảo kính là ngươi!
Khương Thiên Lâm lão tổ nghe tiếng nhìn Vũ Thường lão tổ. Nguyên vốn chân Vũ Thường lão tổ đang muốn tiến lên một bữa dưới chân, lúc này mới nhớ tới ngày đó đám ba người mình liên thủ đều bị người trước mắt gắt gao áp chế, lúc này chỉ có mình tiến lên chẳng phải là đưa món ăn sao?
Khương Thiên Lâm lạnh lùng cười một tiếng, cùng Tam Minh lão tổ, Yên Thận lão tổ hội hợp chung một chỗ, cộng thêm Đồng Kiếm lão tổ bốn người hợp lực chui tới ra phía ngoài, trong lúc nhất thời cũng không có người dám đi ngăn trở, cũng không cố đi ngăn trở, bởi vì còn có một người bị lạc lại đơn lẽ, chính là nằm trong vòng bao vây của đám người Vũ Thường lão tổ.
Thương Ly lão tố bị Tam Minh lão tổ đả thương sau đó liền nhân cơ hội tránh thoát Doanh Hà bảo kính trói buộc, nhưng chính là trong chốc lát này, bọn bốn người Khương Thiên Lâm đã đi xa. Mà Vũ Thường lão tổ không dám tìm đám người Khương Thiên Lâm phiền toái, cũng trực tiếp tìm tới hắn.
Thương Ly lão tổ trong bụng cả kinh, xoay người muốn đi, sau lưng lại truyền tới tiếng xé gió. Thương Ly lão tổ xoay người phách chém, liền thấy Cố gia pháp tướng tu sĩ mới vừa bị lão thoát khỏi bây giờ đã đuổi theo kịp, cùng Vũ Thường lão tổ đối với lão tiến hành giáp công trước sau.
Thương Ly lão tổ cả kinh thất sắc, lão vốn chỉ muốn ám toán Yên Thận lão tổ, sau đó dời đi lực chú ý của những kẻ mai phục, để cho mình thuận lợi thoát thân, đồng thời còn có thể trả thù thù oán với Yên Thận lão tổ trong đạo tràng cùng lão tranh đoạt pháp tướng chi hồn. Nhưng ăn trộm gà không thành mà ngược lại bị mất luôn nắm thóc, một đạo cấm cố chi quang của Khương Thiên Lâm lão tổ tung ra, người đi sau chặn hậu không ngờ lại là mình.
Thương Ly nguyên vốn bị một kích của Tam Minh lão tổ, trên người đã mang thương, đang dùng phương thức liều mạng cùng Vũ Thường lão tổ và Cố gia pháp tướng tu sĩ sau khi đón đỡ xong một kích, nghịch huyết trong miệng của Thương Cách lão tổ phun ra xa ba thước, nhưng cũng cuối cùng vì mình lấy được xong một đường sinh cơ.
Thừa dịp hai vị lão tổ bị loại liều mạng này của mình đã pháp chấn nhiếp, Thương Ly lão tổ thi triển ra huyết độn bí thuật đại hao tổn nguyên khí, thân hóa một đạo huyết quang đỏ tươi muốn bỏ chạy.
Ngay tại lúc độn quang mới vừa khởi, một đạo hàn quang bắn tới, huyết quang nhất thời bị chém rụng. Thương Ly lão tổ mặt tuyệt vọng từ trong độn quang rớt xuống, nhìn Cố Xương lão tổ cản trước mặt mình.
Pháp tướng trung kỳ, lần này xong rồi!
Đông Quách lão tổ sau khi thoát khỏi Cố Xương lão tổ, đầu tiên muốn tìm chính là Trương Hi Di, lúc này trạng huống của Trương Hi Di bây giờ không tốt. Hắn vội vàng lên cấp pháp tướng kỳ, tuy nói dựa vào trước đó tích lũy hùng hậu cũng không lo ngại, nhưng dù sao cảnh giới chưa vững chắc, pháp tướng kỳ thân thông đạo pháp cũng không từng tập luyện. Sau khi cùng một gã tu sĩ khác của Cố gia đại chiến mấy hiệp, Trương Hi Di chợt phát hiện cảnh giới pháp tướng kỳ của mình bắt đầu lảo đảo muốn ngã. Trương Hi Di trong bụng hoảng hốt vì không để cho tu vi cảnh giới của mình rơi xuống, cùng đối thủ lúc đối chiến càng thêm rút tay rút chân.
Cũng may Đông Quách lão tổ tới xem như kịp thời. Trương Hi Di tuy nói bị Cố gia tu sĩ đánh chật vật thảm hại, khóe miệng đều ứ khởi máu, nhưng đúng là vẫn còn nhẫn nhục cố chịu, bảo vệ tu vi cảnh giới pháp tướng kỳ của mình.
Hai người bức lui xong Cố gia tu sĩ, liền đi hội hợp cùng với Ngũ Cát lão tổ đại chiến Lăng Cổ phái Lăng Vân lão tổ, lại thấy Lăng Vân lão tổ một bộ dáng như cha mẹ chết.
– Ngũ Cát lão tổ thấy hai người bức tới, tự động rút đi. Đông Quách lão tổ trong lòng đại nhạ, thấy Lăng Vân lão tổ cả người trên dưới cũng không một chút xíu vết thương, không khỏi hỏi:
– Lăng Vân đạo huynh, người này là như thế nào rồi?
Lăng Vân lão tổ không nói một lời muốn chui tới bên ngoài. Hai người Đông Quách lão tổ liếc mắt nhìn lẫn nhau vội vàng đuổi theo. nhưng lúc ba người sắp bay ra khỏi vòng lúc trước ba phái tu sĩ bày mai phục, lại thấy Lăng Vân lão tổ vẫy tay xuống phía dưới chụp tới, một cổ thi thể bị Lăng Vân lão tổ thu vào.
Hai người Đông Quách lão tổ thấy thi thể đều rung lên. Người này chính là trận pháp đại sư đoán đan hậu kỳ tu sĩ duy nhất lúc trước của Lăng Cô phái, được Thượng Hải tông chi diệu mà mời tới. Lúc trước Bắc Hải các phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ lao ra một phen hỗn chiến, thực lực địa vị của tên trận pháp đại sư này, bên cạnh vừa không người bảo vệ, cuối cùng cũng không đột xuất vòng vây, ngược lại bị giết chết trong đạo binh đại trận của ba phái tu sĩ, thành chiến quả duy nhất trong ba phái mười mấy tên tu sĩ bày ra đạo binh đại trận.
Bởi vì lúc ấy Bắc Hải các phái tu sĩ bận bịu chạy trôi chết, các phái pháp tướng kỳ tu sĩ hết sức dây dưa, mọi người cũng không phát hiện người này đã bị giết. Mà Lăng Vân lão tổ có lẽ bởi vì trên người có khí cụ bí truyền gì đó của bản phái, trong phút chốc tên trận pháp đại sư này vẫn lạc cũng đã biết tin tức, chỉ có thể khi đó hắn đã không thể ra sức.
Lúc này các loại trữ vật pháp khí trên người của vị trập pháp sư này đã sớm bị người thu lấy, tâm hạch không gian cũng bị đánh nát, hiển nhiên đã bị người sờ mó lột sạch đồ trên thi thể.
Đông Quách lão tổ suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nói:
– Lăng Vân huynh kính xin cố nhịn đau thương! Tu Cổ sư điệt vẫn lạc, bản phái cũng có trách nhiệm, nếu không phải bản phái lần nữa yêu cầu, Lăng Vân huynh cũng không mang Tu Cổ sư điệt tới.
Lăng Vân lão tổ không nói một lời chẳng qua là phi độn. Đông Quách lão tổ cùng Trương Hi Di đều từ trong mắt đối phương thấy lo âu của mỗi người. Lăng Cổ phái nếu là đem bản phái trận pháp sư Tu Cổ chết thuộc về trách nhiệm của Thượng Hải tông, như vậy quan hệ liên minh của hai phái vô cùng có thể vì vậy tan vỡ. Dù sao một tên trận pháp đại sư đối với Lăng Cô phải thật sự mà nói quá mức trọng yếu. Chính là lấy Chân Linh phái đại môn phái như vậy, Huyền Thần chân nhân cũng vừa mới thành tựu trận pháp tông sư sao? Có thể nói trận pháp đại sư Tu Cổ vẫn lạc, đối với Lăng Cô phái mà nói, lần này Doanh Thiên đạo tràng thu hoạch đã trở nên không chút ý nghĩa nào.
Ba người trong chớp mắt phi độn ra mười mấy dặm, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm sau lưng, lại xa xa nghe được sau lưng truyền tới tiếng thét dài thế lương của Thương Ly lão tổ trước khi chết, trong lúc mơ hồ còn có chút ngôn ngữ mơ hồ truyền tới, tựa hồ đang nguyền rủa cái gì.
Ba người phi độn tốc độ đều chợt hơi dừng lại, biết điều này chỉ sợ là Hải Diễm môn Thương Ly lão tổ bị vây bủa hiện giờ đã vẫn lạc rồi. Pháp tướng kỳ tu sĩ vẫn lạc, lúc này Bắc Hải tu luyện giới đã nhiều năm không xuất hiện. Lần này Thương Ly lão tổ vẫn lạc tất nhiên sẽ đưa tới gợn sóng ở Bắc Hải tu luyện giới.
Nhưng lúc này đám người Đông Quách lão tổ lại đều không có tâm tư đi mưu đồ Thượng Hải tông phải làm trong đó lấy được ích lợi như thế nào, trong lòng ba người đều mơ hồ nhiên dâng lên một cổ cảm giác thỏ tử hồ bị.
Pháp tướng tu sĩ, nhân vật đứng cuối cùng ở tu luyện giới, ví dụ sống sờ sờ đặt ở trước mắt, bọn họ cũng có thể rơi xuống nha!
Lúc này Lăng Vân lão tổ ngược lại thở dài một tiếng, nói:
– Đông Quách đạo hữu, bản phái lượt tổn thất này, ngày sau còn phải mời quý phái tương trợ nhiều hơn.
Đông Quách lão tổ nhìn Trương Hi Di một chút âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xem ra Lăng Cổ phái đã quay lưng với Huyền Linh phái. Lần này nếu là lại bởi vì Tu Cổ chân nhân vẫn lạc mà cùng Thượng Hải tông diễn ra mâu thuẫn nặng tha, như vậy ở Bắc Hải tu luyện giới còn có một nhà môn phái nào dám đi lại cùng Lăng Cổ phái nữa?
Đông Quách lão tổ trước đó chỉ muốn Lăng Cổ phái có thể nghiệm bởi vì Tu Cô chân nhân vẫn lạc mà thiên nộ với Thượng Hải tông, lại quên Lăng Cổ phái thật ra thì sợ bị cô lập hơn so với Thượng Hải tông. Tu Cô chân nhân rơi xuống ngược lại kiên định liên minh giữa Thượng Hải tông cùng Lăng Cổ phái hơn.
Đông Quách lão tổ vội vàng nói:
– Lăng Vân đạo hữu hãy yên tâm, hai phái ta đã là đồng minh, đạo lý vạn không khoanh tay đứng nhìn.
Lăng Vân lão tổ gật đầu một cái, thở dài, không nói gì thêm, trong lúc nhất thời không khí giữa ba người cũng lộ ra trầm muộn.
Trương Hi Di suy nghĩ một chút, cũng mở miệng hỏi:
– Lăng Vân sự thúc, lần này trở về Bắc Hải, ngươi là đơn độc trở về, hay cùng bọn ta…
Trương Hi Di lời còn chưa dứt, chân mày của Đông Quách lão tổ cũng đột nhiên vừa nhíu, đột nhiên xoay người về phía sau nhìn, lại thấy mấy đạo độn quang từ sau lưng ba người đuổi theo.
Trương Hi Di trong lòng mặc dù kinh ngạc, lúc này những Trung Thổ tu sĩ đuổi nhóm người mình còn có ý gì nghĩa nữa, nhưng trong hai mắt vẫn như cũ thoáng qua một đạo kỳ quang, lại nhìn độn quang, lại thấy mấy tên tu sĩ trong độn quang, như đám người Trường Hà lão tổ, Ngũ Cát lão tổ, Cổ gia tu sĩ đang mặt ngưng trọng đuổi theo phương hướng chỗ của ba người.
Lúc này Lăng Vân lão tổ cùng Trương Hi Di cũng nhìn về phía sau, Trương Hi Di đột nhiên nói:
– Sư thúc, những người này nhìn dáng dấp không giống như là đuổi chúng ta, ngược lại thì đang bị người đuổi.