Phệ hồn tinh là căn bản để tu ma dựa vào thi triển phệ hồn thần thông. Đây là một loại thủ đoạn độc hữu của tu ma. Phệ hồn tinh ngưng kết trong tâm hạch không gian của tu ma, mà tuyệt đại đa số tu ma thường thường trước khi vẫn lạc sẽ tự bạo tâm hạch không gian, cho nên bình thường cần xuất kỳ bất ý chém chết tu ma mới có thể có được.
– Thương thế của Huyền Sâm sư đệ vẫn có thể kiên trì bao lâu?
– Đệ tử cho sự thúc phục dụng một loại đan dược củng cố thần niệm, có thể giằng co ba ngày. Ba ngày vừa qua, tu vi trong cơ thể của Huyền Sâm sư thúc bởi vì thần niệm giảm xuống mà hạ xuống theo. Chỉ có thể dùng mấy chục năm tu luyện chuyên cần nữa mới có thể khôi phục trở lại.
Khương Thiên Lâm lão tổ nhíu mày một cái, nói:
– Chỉ có ba ngày sao? Như vậy cũng không còn kịp trở về Thiên Linh sơn triệu tập nhân thủ nữa rồi.
Lục Bình cười khổ nói:
– Thật ra thì bọn ta chỉ có vừa đến hai ngày, dù sao đệ tử từ trước đến giờ chưa hề luyện chế qua loại Hoàn Hồn đan này. Nếu muốn nắm chắc nguyên vẹn, nhất định phải dành ra thời gian luyện chế hai lò đan dược. Nếu là tốn hao thời gian hai ngày, đệ tử cũng chỉ có thể kỳ vọng luyện chế thành công lò đan dược thứ nhất.
Huyền Câu chân nhân lấm bẩm nói:
– Điều này như thế nào cho phải!
Sau khi Đông Quách lão tổ, Trương Hi Di, Lăng Vân lão tổ đột xuất vòng vây, lại thấy đám người Cố Xương lão tổ, Trường Hà lão tổ sau lưng không ngờ lại đuổi theo, trên mặt từng người đều cả kinh thất sắc, cũng không kịp nhớ suy tư dưới tình huống này những người này đuổi bọn họ còn có ý nghĩa gì, độn quang dưới chân ba người chợt lóe lên, muốn lần nữa độn trốn.
Nhưng mà không đợi ba người bỏ chạy, liền thấy xa xa phía bên phải lại có hai đạo độn quang bay tới phương hướng của ba người. Tuy nhiên hai đạo độn quang kia ba người lại quen thuộc, chính là Huyền Linh phái Phùng Hư Đạo cùng Phi Linh phái pháp tướng tu sĩ.
Hai người Phùng Hư Đạo thấy ba người Đông Quách lão tổ trước mặt liền lộ ra một tia mừng rỡ. Nguyên vốn từ bên trái của ba người phía trước phi độn mà qua, độn quang của hai người chuyển một cái, không ngờ lại lạc xuống chỗ của ba người.
Trương Hi Di phảng phất ý thức được cái gì, xoay người lần nữa nhìn sau lưng những pháp tướng tu sĩ đang truy kích bọn họ kia, trong ánh mắt lóe ra một cô kỳ quang, hiên nhiên cũng đang thi triển một loại đồng thuật.
– Sư thúc!
Trương Hi Di mặt liền biến sắc, trầm giọng nói:
– Những người này dáng vẻ không giống như là đang đuổi theo bọn ta, ngược lại giống như là đang bị người đuổi!
Đông Quách lão tổ thần sắc trầm xuống, liền thấy độn quang của hai người Phùng Hư Đạo đã rơi vào gần trước ba người, không đợi Đông Quách lão tổ quát hỏi, Phùng Hư Đạo nét mặt kinh hoảng nói gấp:
– Đông Quách tiên sinh, trước mặt đã đi không thông, một đám tu la dưới sự hướng dẫn của ba con Huyết tu la cùng hai con huyết ma lập tức sắp đuổi tới nơi!
– Ba con Huyết tu la, hai con huyết ma sao? Phùng Hư Đạo, ngươi có xác định?
Sắc mặt của Đông Quách lão tổ lập tức thay đổi, giọng nói không còn trầm ổn lúc trước nữa.
– Sư thúc, chỉ sợ hắn nói là sự thật, hơn nữa còn không chỉ là những thứ này!
Đông Quách lão tổ theo phương hướng của Trương Hi Di chi từ xa nhìn lại. Sau lưng đám người Cố Xương lão tổ, Trường Hà lão tổ, mấy đạo độn quang kỳ lạ liên tiếp lóe lên. Mà đạo độn quang này cùng nhau đuổi theo trước mặt đám người Cố Xương lão tổ, còn có ba đoàn học vụ thân súc không chừng, trong quá trình phi độn ở bầu trời phát ra chói lên một tiếng bị ai.
Mà sau khi nơi này mấy đạo độn quang trước mặt rõ ràng cho thấy Huyết tu la cùng huyết ma cấp bậc pháp tướng, còn có mấy chục đạo độn quang lấm tấm theo kịp từ phía sau, kia rõ ràng cho thấy mấy chục con A tu la cấp bậc đoán đan kỳ, mà ở nơi này vài A tu la phi độn trong độn quang, thỉnh thoảng xen lẫn sương mù màu đen dày đặc sôi trào.
Lúc này đám người Cố Xương lão tổ hiển nhiên cũng nhìn thấy đám người Phùng Hư Đạo mới vừa chạy ra khỏi không ngờ bọn họ lại đứng ở phương xa cũng không chạy trốn. Mấy vẻ nghi ngờ trên mặt Cố Xương lão tổ chợt lóe, lập tức liền bị một loại dự cảm xấu tràn ngập tâm thần.
Trước sau giáp công, bọn họ bị bao vây rồi!
Lục Bình phân phó Huyền Câu chân nhân lần nữa trấn thủ động phủ, cùng Khương Thiên Lâm bất chấp nghỉ ngơi, lần nữa ra khỏi động phủ nham thạch. Lục Bình dùng Vân Quang Ngũ Hành Y vậy lượn quanh hắn cùng Khương Thiên Lâm lão tổ. Hai người nhất thời biến mất trên trời.
Việt Dương Chu bay ra, Lục Bình men theo mình thông qua Thất Bảo Lôi Hồ lôi điện thần thông lưu lại ấn ký trên người con huyết ma đó bị hắn làm thương nặng, một đường phi độn đi trở về phương hướng lúc trước.
Chỉ chốc lát sau, Khương Thiên Lâm lão tổ khẽ nhíu mày, nói:
– Sao phải là phương hướng đầu nguồn sông Doanh, chẳng lẽ sau khi những tu la kia thối lui, cũng hướng Doanh Thiên đạo tràng đi hay sao?
Lục Bình cũng trầm mặc không nói gì, dọc theo con đường này số lượng tu la đột nhiên tăng trưởng không ít, hơn nữa theo hai người xâm nhập, số lượng tu la có tăng không giảm. Tu vi của tu la cũng càng ngày càng cao, trong đó thậm chí có một ít đoán đan hậu kỳ tu la, thậm chí còn có một ít đoán đan hậu kỳ tu la có thân niệm không kém pháp tướng tu sĩ bình thường. Lục Bình chỉ phải thận trọng dựa vào thần niệm bản thân sánh ngang cùng pháp tướng tu sĩ, cùng với Vân Quang Ngũ Hành Y thần diệu, dọc theo đường đi tránh qua chú ý của những tu la cùng tu ma này, để tránh đưa tới sự chú ý càng cường đại hơn của tu la, tu ma.
Đang lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng sấm pháp thuật liên miên không dứt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lục Bình gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một chút vẻ mừng rỡ, nói:
– Chính là ở nơi đó!
Khương Thiên Lâm lão tổ hơi lộ vẻ sắc mặt tái nhợt khẽ mỉm cười, nói:
– Xem ra bọn ta vận khí không tệ, có lẽ có cơ hội thừa dịp cũng nói không chừng.
Đuổi sau lưng Cố Xương lão tổ cùng tám vị pháp tướng tu sĩ là sáu con Huyết tu la cùng ba con huyết ma, ngoài ra còn có mười mấy tên đoán đan kỳ tu la cùng tu ma đang liên hiệp trong phi độn hợp thành một pháp trận kỳ diệu, mơ hồ từ hai bên bao sao tới đám người Cố Xương lão tổ.
Mà lúc trước mười mấy tên đoán đan kỳ tu sĩ của ba phái Doanh Hà, Đạo Vũ, Anh Sơn dùng để tạo thành đạo binh đại trận mai phục Bắc Hải các phái lại cũng không thấy theo tới, nhìn bộ dáng đám người Trường Hà lão tổ như cha mẹ chết, hiển nhiên những tu sĩ này dưới đại quân của tu la đánh bất ngờ, đã là dữ nhiều lành ít.
Cố Xương lão tổ đầu tiên rơi vào trước người Bắc Hải năm vị lão tổ, lúc này lão đã nhìn thấy ở phía trước có kỳ dị độn quang truy tung đám người Phùng Hư Đạo mà đến giống hệt cùng độn quang của những Huyết tu la, huyết ma ở sau lưng kia, làm sao không biết mọi người đây là đã bị tu la cùng tu ma liên thủ bao vây.
Mà phía trước phương phi độn đến từ sau lưng tu la, cũng có mười đạo độn quang lâm tâm tản ra, cùng mấy chục đạo độn quang sau lưng bao sao đến từ từ hợp vây thành một vòng vây to lớn.
– Tạm thời quên đi ân oán lúc trước, bọn ta cùng nhau hợp sức đối địch với chúng, như thế nào?
Cố Xương lão tổ quyết định thật nhanh, so sánh cùng tu la, tu ma trước mắt, nhất phương nhân tộc tu sĩ thuộc về yếu thế lúc này hiên nhiên không lý do gì nội đấu.
– Đáng nên như vậy!
Đông Quách lão tổ rốt cuộc trên bối phần lớn hơn Phùng Hư Đạo, lần này Phùng Hư Đạo ngược lại không gặm thanh.
Lục Bình theo Khương Thiên Lâm lão tổ lẻn vào đến khoảng cách đấu pháp vừa đúng ở địa phương thần niệm của mình có thể đạt được. Ở chỗ này dựa vào Vân Quang Ngũ Hành Y che giấu, Lục Bình ngược lại cũng không sợ nơi xa toàn thân tâm đầu pháp nhân tộc pháp tướng tu sĩ cùng mười một con Huyết tu la, năm con huyết ma chú ý.
Chỉ có Khương Thiên Lâm lão tổ nhíu lông mày liếc Lục Bình một cái, khoảng cách này đối với hắn mà nói cũng mới vừa tiến vào phạm vi thần niệm bao phủ. Mà tiểu tử Lục Bình này dừng ở lại chỗ này hiển nhiên không phải là bởi vì hắn đã động tất xong khoảng cách thần niệm của mình, mà là bởi vì tám thành thần niệm bản thân của tiểu tử này cũng có thể bao trùm khoảng cách xa như thế.
Khương Thiên Lâm hết sức rõ ràng thần niệm tu vi của mình, tuy nói ông ta cũng không cố ý tu luyện thần niệm của mình, nhưng thần niệm của ông ta cho dù là so ra kém những pháp tướng trung kỳ tu sĩ kia, trong cùng cấp tu sĩ cũng coi là cực kỳ thật tốt.
Nhưng bây giờ Lục Bình đem Vượt Dương chu dừng ở chỗ này, điều này nói rõ thần niệm của tiểu tử này so với phần lớn pháp tướng tu sĩ chẳng những không kém chút nào, ngược lại còn vô cùng có thể hơi thăng một bậc!
Nguyên vốn vậy công đám người Cố Xương lão tổ cùng Đông Quách lão tổ chỉ có chín con Huyết tu la cùng bốn con huyết ma, mà đám người Cố Xương lão tổ cùng Đông Quách lão tổ liên thủ lại có mười ba tên pháp tướng tu sĩ. Cố Xương lão tổ lại là pháp tướng trung kỳ đại cao thủ, mọi người liên thủ đối phó tu la cùng tu ma vây công còn rất có dư lực. Nếu không phải còn có gần trăm con đoán đan kỳ tu la cùng tu ma tạo thành đại trận, khắp mọi nơi quấy rầy, có lẽ đám người Cố Xương lão tổ đã sớm thoát vòng vây cũng nói không chừng.
Nhưng chỉ qua thời gian một nén nhang, tình thế đột nhiên đại biển, hai con Huyết tu la cùng một con huyết ma đột nhiên xuất hiện ở chiến trường. Mặc dù trong đó một con huyết ma nhìn qua trạng thái thái không tốt, chỉ có thể ở bên ngoài tiếp ứng những tu la cùng tu ma khác vây công. Nhưng ba đầu chiến lực cấp bậc pháp tướng này gia nhập, lại khiến cho tình thế của đám người Cố Xương lão tổ nhanh đổi trực hạ, dựa vào bạn sinh linh bảo trong tay, nhân tộc mười ba tên pháp tướng tu sĩ nhất thời liền rơi vào hạ phong.
Lúc này, lôi thuật thần thông đến từ Vũ Văn thế gia Vũ Văn Liệt bắt đầu trước mặt tất cả tu la cùng tu ma triển hiện khai ích uy lực của hắn!
Các loại lôi thuật thần thông trên trời chập chờn ánh sáng sắc thái riêng, hướng bốn phía tu la, tu ma tứ ngược đi, khiến cho tu la vây công, tu la đua nhau mang theo vẻ sợ hãi tránh né. Mà lúc trước những tu la cùng tu ma kia vây công mọi người cũng ở đây vô tình hay cố ý trong buông tha cho đối với chỗ phương vì vậy công của Vũ Văn Liệt, thật có thể nói là là ngăn cản người phi mỹ.
Những thứ tu la cấp bậc pháp tướng kia, tu ma có thể tránh ra được, nhưng bên ngoài những đoán đan kỳ tu la cùng tu ma tạo thành đại trận kia, hiệp trợ vây công nhân tộc tu sĩ cũng không có may mắn như thế.
Trong từng đạo một lối quang thần thông nổ tung, không ít đoán đan kỳ tu la tới không kịp né tránh liền bị lôi quang hóa thành phần vụn lần nữa tiêu tán giữa thiên địa. Mà một khi có đoán đan kỳ tu ma bị lỗi quang của Vũ Văn Liệt bố trúng, là hắc vụ vòng quanh quanh người tu ma biến thành giống như gặp phải khai thủy tuyết đọng vậy, tiêu tán không còn một mống, lộ ra bên trong từng bộ mặt hoặc là cực kỳ tuấn mỹ, hoặc là cực kỳ dữ tợn. Nhưng những bộ mặt này lại có một đặc thù thống nhất, đó chính là tái nhợt, tái nhợt cực kỳ bệnh hoạn!
Nếu không phải Vũ Văn Liệt đột nhiên bộc phát, dưới tình huống ba con tu la mới là loại chiến lực mới toanh ở cấp bậc pháp tướng gia nhập, mười ba vị nhân tộc pháp tướng tu sĩ hoàn toàn có thể đã sớm tan rã hỏng mất rồi.
– Chư vị, bọn ta chỉ cần kiên trì nửa canh giờ, lão phu đã phát ra ngọc phù cầu viện, sau nửa canh giờ, Cố gia pháp tướng tu sĩ của ta cùng với vạn dặm chung quanh dãy núi Doanh Sơn có pháp tướng tu sĩ trấn giữ tông môn sẽ nhận được tin tức chạy tới, đến lúc đó bọn ta có thể đem đám Tu La này đánh lui thoát khốn!
Cố Xương lão tổ thấy mọi người khổ khổ chống đỡ, không khỏi mở miệng chọc tức.
Đông Quách lão tổ cùng đám người Phùng Hư Đạo cũng liếc mắt nhìn lẫn nhau sau đó im lặng không lên tiếng, chờ đợi tu sĩ cầu viện đến, nhóm người mình cũng không phải là đuổi sói cửa trước, rước hổ cửa sau hay sao!
Đang lúc này, dị biến lại xảy ra!
Nguyên vốn một con huyết ma kia nhìn qua bị trọng thương phía bên ngoài tới lui tuần tra, tiếp ứng những Huyết tu la cùng huyết ma khác vây công nhân tộc tu sĩ, lúc giữa không trung nó mới vừa phi độn đến một chỗ tạm thời cùng bên ngoài đoán đan kỳ tu la tạo thành đại trận chuẩn bị hiệp trợ vây khốn những nhân tộc tu sĩ này tháo lui thì, một đạo ánh sáng màu xanh khiến cho nó quen thuộc vô cùng, rồi lại kinh hãi đảm chiến đột nhiên xuất hiện, nhất cử đem nó đinh ở giữa không trung.
Không đợi con huyết ma này giãy giụa, “Vạn mộc sâm la” quen thuộc theo sát xuất hiện, đem con huyết ma này hoàn toàn cấm cố giữa không trung.
Ban đầu Khương Thiên Lâm lão tổ trong lúc mặt đối mặt đối công cũng có thể đủ cấm cố huyết ma, hiện nay lấy hữu tâm đối phó vô tâm, huyết ma đã sớm bị thương nặng giờ bị cấm cố so với lúc trước còn chặt chẽ hơn!
Chuyện phát sinh cực kỳ đột ngột, chuyện trước đám người Khương Thiên Lâm lão tổ ấn giấu lại cực kỳ bí ẩn, cho nên ở nơi này con tu ma bị Khương Thiên Lâm lão tổ định giữa không trung trong nháy mắt, những tu la cùng tu ma khác không ngờ lại không phản ứng kịp trước tiên, còn bên cạnh những thứ tu la cùng tu ma cấp bậc đoán đan kia tới lui tuần tra thì làm sao có thể đánh nát thần thông của Khương Thiên Lâm lão tổ giam cầm.
Huyết ma bị cấm cố hết sức rõ ràng kế tiếp phải phát sinh là cái gì, trước khi nó bị thương nặng đều không thể đánh vỡ Khương Thiên Lâm lão tổ giam cầm. Bây giờ tuy nói Khương Thiên Lâm cũng bị thương ít, nhưng thương thế không thể nghi ngờ nhẹ nhiều nếu so với nó, vì vậy, huyết ma càng không có thực lực đánh vỡ cấm cố.
Lúc này huyết ma chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng đặt trên người đồng bạn là những huyết ma cùng Huyết tu la khác cách mình không xa mà thôi.
Nhưng những nhân tộc tu sĩ kia bị vây người nào không phải là tinh minh vô cùng, sau khi nhìn bên ngoài một con huyết ma bị người đánh trộm, bản năng của những người này cho là viện binh tới, vì vậy thế công dưới tay đột nhiên một thịnh, hợp lực kiềm chế địch nhân trước mắt, để cho viện binh vây giết đối thủ tu ma cấp bậc pháp tướng thành công.
Chỉ có Đông Quách lão tổ và Phùng Hư Đạo cùng Bắc Hải tu sĩ đang nhìn đã có một trăm lẻ tám chiếc lá cây pháp bảo hình thành Vạn mộc sâm la” bích đại thần thông, cùng một đạo cột ánh sáng màu xanh kia vô cùng quen thuộc thoáng chần chờ chốc lát, ngay sau đó cũng bắt đầu hướng về phía đối thủ trước mắt toàn lực xuất thủ.