Sau khi Thanh Hồ Cửu Đạo rời đi, một con yêu phong có hơn phân nửa thân thể có màu tím từ trong một chỗ bụi gai thấp lùn lảo đảo bay ra. Yêu phong không ngừng lắc lắc thân thể, tựa hồ như rùng mình làm bắn đi nước bùn do song phương mới vừa đấu pháp khi nãy bắn lên, rồi sau đó liền đuổi theo phương hướng của Lục Bình đã bỏ đi trước đó.
Cách đó mười mấy dặm, Lục Bình vất vả lắm mới tìm được một chỗ mặt đất hơi khô ráo, nuốt vào một viên đan dược bắt đầu khôi phục chân nguyên trong cơ thể.
Lục Bình sở dĩ rút đi mà không đuổi tận giết tuyệt chín người này, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trong Doanh Ngọc chiểu trạch này nguy cơ trùng trùng.
Lục Bình lúc cần luôn giữ vững thực lực để ứng đối với bất kỳ trạng huống đột phát nào.
Toàn bộ đánh chết Thanh Hồ Cửu Đạo dĩ nhiên là chuyện Lục Bình có thể làm được, nhưng một khi Lục Bình làm như thế, hắn tất nhiên cũng hao tổn chân nguyên, cho dù hắn có Vạn Diệu Ngọc Lộ có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục chân nguyên, nhưng trong thời gian ngắn, tổng số chân nguyên khổng lồ của hắn cũng không thể nào thoáng một cái mà tràn đầy như cũ.
Lúc này nếu là có tu sĩ tập sát Lục Bình, hắn rất có thể có nguy cơ cực lớn.
Trong lúc Lục Bình đem Bắc Hải Thính Đào quyết vận chuyển một chu thiên, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn khôi phục không dứt. Một con Tử Tinh phong từ phía sau đuổi theo tới, đáp xuống trước người hắn.
Lục Bình khẽ mỉm cười, nói:
– Khẩu khí cũng không nhỏ, còn muốn tiến công Tiên Viện sơn môn, bộ không sợ vỡ hết cả hàm răng à!
Hắn đã sớm nhận ra, Thanh Hồ Cửu Đạo này chân chính lợi hại chẳng qua là chỉ có một mình Thanh Hồ mà thôi, còn lại tám người kia nhiều lắm cũng chỉ là mạnh hơn một chút nhưng cũng rất có hạn so với tu sĩ bình thường. Thực lực như vậy nếu là đến trước Doanh Sơn Tiên Viện sơn môn, sợ rằng ngay cả hộ phái đại trận cũng không phá nổi.
Chạng vạng tối, đám sương trong Doanh Ngọc chiểu trạch dần dần nồng đậm, gió nhẹ thổi lất phất, phiêu phiêu khiến cho người ta cảm giác giống như đang ở trong tiên cảnh vậy.
Nhưng Lục Bình thần sắc cũng đột nhiên biến đổi, trường kiếm trong tay phất lên bổ tới về phía cơn gió nhẹ thổi lất phất đến từ sau lưng, tựa hồ muốn đem ngọn gió này chặt đứt vậy.
Một tiếng hét thảm truyền tới, từ trong gió rơi xuống một con tu la màu xanh, Phong tu la!
Lục Bình tiện tay nhặt vũ khí trong tay của tu la lên, rồi sau đó con tu la này dần dần trong gió nhẹ từ từ phong hóa tan biến vào trong làn gió.
Lục Bình đã trải qua năm ngày trong Doanh Ngọc chiểu trạch. Trong Doanh Ngọc chiểu trạch này không hổ là một chỗ hiểm địa trong Hà Bắc tu luyện giới. Trong năm ngày ở nơi này, Lục Bình có thể nói là gặp phải các loại nguy hiểm cùng với tiềm ẩn nguy hiểm ở khắp nơi.
Bởi vì phát hiện độc chướng lơ lửng trong Doanh Ngọc chiều trạch cùng với độc tố tinh hoa trong Độc tu la có hiệu quả đối với việc dung luyện Vạn Độc Tương, ngưng tụ Vạn Diệu Ngọc Lộ, nên trong năm ngày này Lục Bình đã cố hết sức sưu tầm tung tích của Độc tu la.
Nhưng Độc tu la trong Tu La nhất tộc nguyên vốn có số lượng hiếm hoi nhất. Hơn nữa tu la có thuật che giấu hình tích rất đặc biệt, mặc dù Lục Bình dựa vào thần niệm khổng lồ cùng với Tam Thanh Chân Đồng, phát hiện được và chém giết không ít tu la, thậm chí trong đó còn có tu ma, nhưng về số lượng thì số Độc tu la tính luôn cả năm ngày trước hắn chém chết một con kia, tổng cộng chỉ mới có bốn con, trong đó có hai con vẫn chỉ là dung huyết kỳ phổ thông Độc tu la mà thôi.
Tuy nhiên Lục Bình cũng dần dần phát hiện độc tố từ chướng khí được Vạn Độc Tương hấp thu và tích lũy, độc chương trong Doanh Ngọc chiểu trạch đối với việc ngưng tụ Vạn Diệu Ngọc Lộ đã không còn tác dụng gì nhiều nữa. Lục Bình không biết độc tố tinh hoa của Độc tu la bị hấp thu xong có như vậy hay không, nhưng ít ra hai con dung huyết kỳ tu la kia đối với việc ngưng tụ Vạn Diệu Ngọc Lộ không đưa đến chất tác dụng nào.
Uy hiếp thứ hai trong Doanh Ngọc chiểu trạch chính là hung thú. Mặc dù bởi vì ma la ở Hà Bắc tu luyện giới dùng chiêu ổ cú mà bị tước chiếm, khiến cho số lượng hung thú trong ao đầm giảm nhanh, nhung hung thủ có thể còn sống sót lại phần nhiều hoặc là thực lực mạnh mẽ, hoặc là có bản lĩnh che giấu không thấp hơn tu la. Mà hai loại hung thú này đối với tu sĩ mà nói không thể nghi ngờ lại là loại uy hiếp lớn nhất.
Có lẽ bởi vì Lục Bình cũng không nóng lòng tiến vào chỗ sâu trong Doanh Ngọc chiểu trạch, trong năm ngày này, hắn đã không gặp phải quá nhiều yêu thú có thực lực mạnh mẽ. Nhưng đối với những thứ yêu thú thần xuất quỷ này Lục Bình lại cảm thấy phiền loạn vô cùng.
Nếu không phải Lục Bình thực lực hiển hiện ra ở đó, những thứ hung thú này vốn giỏi về che giấu, tốc độ, tập sát có lẽ đã sớm đắc thủ rồi.
Lục Bình đi lại ở trong khu vực ao đầm này trong những ngày qua, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ truyền tới. Đợi đến khi Lục Bình bay tới, thì nơi đó chỉ còn lại có thi thể không trọn vẹn không hoàn toàn. Cũng không biết những thi thể này là bị hung thú hay là tu la tập sát, hoặc căn bản là do đồng loại đã hạ thủ cũng không chừng!
Mà nguy hiểm tiềm tàng ở trong này chính là có càng ngày càng nhiều tu sĩ trào tiến vào trong Doanh Ngọc chiểu trạch. Những tu sĩ này ngư long hỗn tạp, Lục Bình trong những ngày qua đã lục tục gặp một ít tu sĩ hoặc là tu sĩ đoàn thể. Từ trên người những người này Lục Bình có thể cảm nhận được địch ý mơ hồ, thậm chí đối với với Lục Bình là đơn thân tu sĩ như vậy con hiển lộ ra sát ý nhè nhẹ.
Nếu không phải Lục Bình cố ý để lộ ra thực lực của mình, khiến cho mọi người ném chuột sợ vỡ đồ đối với hắn, bây giờ Lục Bình sợ rằng đã sớm không biết bị người tập kích qua bao nhiêu lần rồi.
Trong lúc Lục Bình mới vừa cầm vào trong tay vũ khí của một con Phong tu la này, dưới chân của hắn đột nhiên nhô lên, toàn bộ bùn đất dưới đất vùi lấp xuống, lộ ra một cái miệng thịt trắng khổng lồ bốn phía đều ngoa nguậy, muốn đem Lục Bình từ chân đến đầu nuốt trọng vào trong.
Phốc xuy!
Lục Bình bị cái miệng khổng lồ nuốt vào trong miệng, vách thịt bốn phía đè ép, không ngờ hắn lại biến thành một đám nước trong rưới vào trong cái miệng khổng lồ này.
Ở mấy trượng trên trời cao, Lục Bình nhìn một cái miệng khổng lồ dưới chân kia cùng với thân thể lớn bằng thùng nước mười mấy trượng phía sau cái miệng khổng lồ kia, không khỏi có chút ghê tởm nhíu mày một cái, không ngờ đây lại là một con giun lớn!
Con giun lớn này tấn công một cú không trúng, tựa hồ cũng phát giác nguy hiểm, xoay người muốn trốn vào trong nề đàm, nhưng bấy giờ đã chậm rồi!
Ba con rắn to lớn tung thân hất qua, chia ra từ hai bên cuốn lấy thân thể của con giun to lớn này, rồi sau đó xé kéo về các phía trái ngược nhau.
Một tiếng “ba” vang lên, thân thể con giun dài chừng mười trượng ấy bị Tam linh kéo đứt thành ba đoạn. Tuy nhiên, thân thể con giun này vẫn giãy giụa kịch liệt như cũ, sinh mệnh lực ngoan cường của nó quả thực khó có thể tin được.
Đang lúc này, từ trong ao đất bốn phía đột nhiên dâng lên ba con rắn có đầu to lớn phân biệt thành một con xanh, một lam, và một trắng. Tam linh hóa thành nguyên hình, thân thể so với con giun lớn này cũng không kém là bao nhiêu, nhưng thực lực lại vượt xa trên nó, không phải là thứ con giun này có thể so sánh cùng.
Miệng của ba con rắn chia ra cắn trên thân hình con giun đã phân thành ba đoạn. Nguyên vốn thân thể con giun đang kịch liệt giãy giụa chợt nhanh chóng ngưng lại, hoàn toàn chết đi.
Lúc này Lục Bích từ trong một đoạn thân thể của cái phần có đầu con giun móc ra một viên thú đan lớn chừng quả đấm, đây chính là toàn bộ tinh hoa của con con giun này ngưng tụ mà thành.
Lục Bích nhìn viên thú đan này xong, vẫy tay liền thả Đại Bảo ra.
Đại Bảo có lỗ mũi bén nhạy bực nào, một đôi mắt ti hí phóng ra hai đạo tinh quang nhìn chằm chằm lên trên viên thú đan, một chút cũng không muốn rời ra.
– Bích nhi muội tử, mau đưa viên thú đan này cho Đại Bảo ca ta đi. Ta bây giờ cơ hồ là giống như việc phải tu lại rồi, trông cậy vào viên thú đan này đề thăng tu vi đây!
Đại Bảo được Lục Bình dùng phong ấn thuật đặc thù do lão sư truyền lại phong ấn xong tu vi của nó để nó có thể tu luyện lại lần nữa, hiện nay bất quá mới khôi phục tu vi được đến dung huyết tầng năm điên phong, ngay cả hóa hình cũng không thể.
Viên thú đan của con giun này vừa nhìn qua chính là một viên thuần thổ chúc tính tinh hoa, đối với Đại Bảo chính là vật đại bổ, chỉ cần trải qua tay của Lục Bình luyện chế ra một lò đan dược, đem tao phách trong thú đan này loại bỏ đi là sau đó có thể dùng. Đại Bảo tin tưởng mình có thể trong thời gian rất ngắn đem tu vi khôi phục lại dung huyết tầng sáu, qua một đoạn thời gian nữa, chính là đột phá dung huyết hậu kỳ cũng không phải là vấn đề.
Lục Bích khẽ mỉm cười, đang muốn đem Thú đan đang cầm trong tay giao cho Đại Bảo, thì lại thấy bên cạnh có một cổ tay tuyết trắng thò tới, đoạt lấy Thú đan từ trong tay Lục Bích.
Đại Bảo vừa nhìn người này, sắc mặt nhất thời sụp xuống, còn Lục Bích ở bên cạnh thì biểu lộ thương cảm mà không giúp được gì.
– Hì hì, Đại Bảo ca, huynh muốn viên Thú đan này a? Viên Thú đan này cũng không phải là công lao của một mình đại tỷ, mà là ba huynh muội chúng ta đồng tâm hiệp lực chém giết con giun to lớn này mới lấy được. Huynh muốn viên Thú đan này, duy chỉ có mình đại tỷ đồng ý là không được, nhị ca cùng ta còn chưa đáp ứng mà!
Lục Linh nhi đem thú đan cầm trong tay ném lên ném xuống, rồi lại ném lên xong chụp lấy. Lòng của Đại Bảo cũng theo thú đan trong tay Lục Linh nhi rơi xuống mà đập phình phịch, chỉ sợ Lục Linh nhi có chút lỡ tay gì, làm rớt viên Thú đan này xuống đất, bị nhiễm ô trọc, giá trị của viên Thú đan này có thể giảm đi rất nhiều.
– Hảo muội tử, không nên ném, mau đem viên Thú đan này giao cho Đại Bảo ca đi. Đại Bảo ca bây giờ tu vi kém nhất, còn trông cậy vào viện Thú đan này để hóa hình đó!
Đại Bảo xuống giọng khẩn cầu.
– Hừ, huynh chính là có khôi phục tu vi đi nữa thì cũng là chót nhất mà thôi. Tử Lam tiểu muội bây giờ đã lên cấp đoán đan tầng ba. Đại Quý ca cũng có đoán đan tầng hai điên phong, dù sao huynh tu vi cũng chót nhất, có muốn viên Thú đan này hay không đều cũng vậy mà thôi.
– Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Linh nhi quay ngoắt qua một cái, không thèm để ý đến Đại Bảo nữa.
Đại Bảo đem ánh mắt nhờ vả nhìn về phía Lục Bình, lại thấy Lục Bình không biết lúc nào nuốt một viên đan dược khôi phục chân nguyên, bắt đầu luyện hóa tu luyện rồi.
Đại Bảo bất đắc dĩ chỉ đành phải về mặt như đưa đám nói:
– Linh nhi muội tử, ngươi nói đi, phải làm sao mới đem viên Thú đan này cho ta?
Âm mưu của Lục Linh nhi được như ý, trên mặt lập tức đổi sang vui vẻ, cười hì hì nói:
– Đại Bảo ca, huynh xem một đội chủy thủ này của Linh nhi là bản mệnh pháp bảo do phụ thân cho, nhưng bây giờ còn không tăng lên làm thông linh pháp bảo được. Pháp bảo của nhị ca đã chuẩn bị xong thượng hạng linh tài, lần này sau khi trở về thì có thể đề thăng lên thành thông linh pháp bảo rồi. Đại tỷ cũng vậy, chỉ có tiểu muội ta là còn chưa chuẩn bị xong.
Đại Bảo vừa nghe qua cả người run lên một cái, nói:
– Linh nhi, ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngươi nói chỉ một mình người từ chỗ này của ta đòi đi bao nhiêu đồ rồi? Lão đại đối với ngươi là yêu thương nhất, đưa cho ngươi đồ tốt cũng không ít. Ta không tin chỗ của ngươi không có thượng hạng linh tài đề thăng pháp bảo trong tay. Vì sao chỉ để ý nhìn chằm chằm vào ít đồ đạc này trong tay ta không chịu buông tha chứ?
Lục Linh nhi không thuận theo, cũng không buông tha nói:
– Ai nha, Đại Bảo ca, huynh là tầm bảo thử nha, ngày sau tất nhiên còn là một Đa bảo đại nhân lợi hại hơn so với Đa bảo đồng tử của phụ thân rồi, một chút xíu linh tài coi là cái gì, tiểu muội biết huynh nơi đó nhất định là có!
Đại Bảo kiên quyết lắc đầu một cái, nói: – Không có, thật không có! Lục Linh nhi nhất thời mày liễu nhướn lên, nói:
– Ngươi dám nói không có à, hừ, hai ngày trước phụ thân chém chết một con Băng tu la kia vũ khí của nó đi tới nơi nào rồi? Đừng cho là ta không biết là ngươi thu. Ngươi nếu là không cho, viên thú đan này ta liền cùng đại tỷ, nhị ca nấu canh mà ăn. Dù sao mặc dù thú đan này có chức tính không hợp cùng ba người chúng ta, nhưng cũng không thiếu gì chỗ ích lợi!
Nói xong, Lục Linh nhi không biết từ nơi nào lấy ra một cái ngọc bát, bên trong chứa đựng nước trong, thật đúng là muốn đem Thú đan ném vào bên trong đó.
Đại Bảo nhất thời hoảng hồn, gấp giọng nói:
– Cho, ta cho còn không được sao!
Đợi hai người giao dịch xong xuôi, Lục Bình cũng đã đem chân nguyên trong cơ thể khôi phục lại gần như hoàn toàn, xoay người hướng về phía đám người Đại Bảo, nói:
– Tốt lắm, đi với ta đi xem một trò vui!
Lục Bình tay phải nâng lên, một đoàn ngũ sắc hà quang bay ra, đoàn đoàn vây quanh cả người, rồi sau đó hà quang càng ngày càng nhạt, đợi đến lúc hà quang đầy trời tản đi, làm gì còn có tung tích của Lục Bình.