Đây cũng chính là do Thiên Mã tộc người ta tài đại khí thô, có tin đồn những năm gần đây Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ tộc là một trong Tam đại vương tộc của Tây Hoang nhân tài điêu linh, đã xuống dốc rồi. Mà Thiên Mã nhất tộc cũng chung chung hừng hực như mặt trời lên cao. Năm đó Hồ tộc chưởng khống một tòa đại hình linh thạch quáng bị Thiên Mã tộc đoạt đi. Mà trong quá trình tranh đoạt chỗ tòa đại hình linh thạch quáng này, nghe nói vị Mã Tứ công tử này lấy đoán đan kỳ tu vi lập được công lớn, đơn độc tự mình được Thiên Mã tộc lão tổ thưởng xuống cho một tầng phần ngạch, linh thạch dĩ nhiên là không lo rồi.
– Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ tộc giảm súc sao? Làm sao có thể, năm đó Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ tộc mới là vương giả của Tây Hoang đại thảo nguyên này a!
– Thiên Mã tộc lại chiếm một tòa đại hình linh thạch quáng sao? Điều này chẳng phải là nói Thiên Mã tộc nếu chỉ tính hoàn chỉnh đại hình linh thạch quáng không thì đã chiếm cứ đến hai tòa sao? Xem ra Thiên Mã tộc quật khởi đã thành tất nhiên, chẳng lẽ trong Giao huyết mạch hậu duệ lại sắp xuất hiện một chủng tộc giống như Bích Hải linh xà vậy có thể sánh ngang cùng các thánh địa chăng?
Tin tức từ theo lời thuật này của Trương Chí Minh sau đó giống như cánh dài truyền đi ra trong vụ trận, truyền bá tới tai tu sĩ đang hồi phục và nghỉ ngơi trong cái cồn đất cô lập này. Hơn nữa trong quá trình truyền bá, tin tức xen lẫn vào nhau và càng ngày càng tạp.
Những thứ này có thể đột phá hai tộc Thiên Mã, Cẩm Lý ngăn trở. Tu sĩ đi ra vụ trận lại có người nào không phải tay vừa? Trong quan sát lơ đãng của Lục Bình, ít nhất đã có mấy người tu sĩ và nhóm người tu sĩ mặt đã sớm lộ hung quang, tựa hồ đang mưu tính điều gì đó.
Chẳng qua là tài sản của Thiên Mã Tứ công tử mặc dù phong phú, nhưng rốt cuộc hắn là sự kiêu ngạo của Thiên Mã nhất tộc, có thể đi tới nơi này ai không phải là hạng người tâm trí cao siêu, nếu chưa nắm nắm chắc phần thắng hoàn toàn, hiển nhiên sẽ không đi chọc vào tổ ong mang họ Mã này.
Đang lúc này, ở cực xa trên bãi trống đột nhiên xuất hiện một trận xôn xao. Lục Bình cùng đám người Trương Chí Minh đều ngẩn ra. Lúc giương mắt nhìn lại nơi xa, cả bọn thấy bên ngoài thần niệm của mọi người, tựa hồ có một nhóm người đang tung hoành ngang dọc mà tới. Không ít tu sĩ trong vùng đất cô lập này đều cùng nhóm người này nổi lên xung đột, đáng tiếc xem ra đều không chiếm được tiện nghi. Mấy người xui xẻo bị người ta trực tiếp đánh chết, vận khí tốt một chút là xoay người lần nữa tiến vào trong vụ trận, rồi từ bên trong đi ra cũng không biết tới nơi nào rồi.
Khi đám đó đến gần, sắc mặt Trương Chí Minh lập tức biến đổi, Lục Bình ở bên cạnh thấy rõ, vội vàng hỏi:
– Trương huynh, lại có cái gì không ổn sao?
Trương Chí Minh miễn cưỡng cười cười, trong miệng tên Thái sư đệ lúc trước cũng lầm bầm:
– Tên này không ngờ mới nhắc đến là đến rồi!
Lục Bình ngẩn ra, liền thấy một nhóm lúc trước đó đã đi tới gần. Một tên tu sĩ cầm đầu trẻ tuổi nhìn qua tương đương với Lục Bình. Nguyên vốn tên này nhìn có vẻ vạn phần tiêu sái, nhưng khuôn mặt dài lại làm cho hình tượng bên ngoài của hắn giảm đi rất nhiều.
Nhìn tu sĩ bốn phía đua nhau tránh, thân phận của người đến hiển nhiên cũng đã lộ ra rất rõ rồi.
– Nghe nói có người ở chỗ này đang châm chọc gợi ý để những tu sĩ khác chuẩn bị vây công bản công tử, nhằm chia nhau những thứ tốt trên người của bản công tử. Bản công tử thấy vật săn đều rất mừng, muốn tới nhìn một chút xem rốt cuộc là vị nào lại có nhã hứng như vậy, vạn vạn không ngờ lại là Tây Hoang điện Trương sư huynh. Thế nào, chẳng lẽ Tây Hoang điện bây giờ mỗi một người đều biến thành con trùng, đặc biệt thích núp trong bụng người ta chuyên làm chuyện mờ ám hay sao?
– Ngươi,…
– Thái sư đệ, yên lặng một chút chớ nóng!
Trương Chí Minh giơ tay lên đánh chặn cánh tay của Thái sư đệ chỉ hướng người vừa tới, sau đó hướng người mới đến nói:
– Mã Tứ công tử, chúng ta bất quá rãnh rỗi bàn chuyện gia thường, Mã Tứ công tử uy danh lan xa, chúng ta nghị luận hiển nhiên nhiều hơn một chút. Thế nào, chẳng lẽ Thiên Mã nhất tộc mạnh mẽ đến ngay cả lời nói cũng không để cho người ta nói hay sao?
Lục Bình sắc mặt bình tĩnh nhìn tên Mã Tứ công tử Mã Thần Hi trước mắt này. Đây cũng chính là người mà Thanh Hồ hết lần này đến lần khắc dặn dò hắn phải giết cho được, cho nên trong ánh mắt dần dần cũng sinh ra từng tia cảnh giác.
Lục Bình đưa mắt liếc về phía phương hướng của y, nhưng trong lòng thì thầm nói: người này không đơn giản, bên trong ẩn giấu thâm sâu vượt xa so với mình tưởng tượng!
Mã Thần Hi quét một cái qua Lục Bình bên cạnh Trương Chí Minh, tuy Lục Bình có thân phận Bắc Hải tu sĩ làm y hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là đơn thuần tò mò thôi. Ngay sau đó Mã Thần Hi liền đem Lục Bình trở thành một con cờ bị Trương Chí Minh lợi dụng, hoàn toàn coi thường không chú ý nữa.
Mã Thần Hi bình tĩnh nhìn Trương Chí Minh, đột nhiên cất tiếng cười to, thái độ cuồng vọng lộ hằn ra ngoài:
– Trương Chí Minh, hôm nay nếu là ba người Trịnh Chí Xương, Hoắc Chí Hi, Đào Chí Khải ở trước mặt ta nói lời này cũng đã đành, ngay cả Đồng Chí Phi cũng không dám ở trước mặt ta nói chuyện như vậy. Ngươi là cái thứ gì, không ngờ lại cũng dám ngồi ngang hàng cùng lão tử!
Thần thái ôn văn nhĩ nhã lúc trước của Mã Tứ công tử đột nhiên đại biến, đây cũng khiến cho Lục Bình đối với vị Tứ công tử này kiêng kỵ sâu hơn một tầng.
Trương Chí Minh không ngờ Mã Thần Hi nói trở mặt chính là một phen nhục nhã như vậy, gương mặt phồng lên đỏ bừng, Thái sư đệ bên cạnh không nhìn nổi, cao giọng nói:
– Mã Thần Hi người ngay cả pháp tướng đều chưa thành tựu được, có tư cách gì cùng đích truyền tu sĩ đứng ba hàng đầu của bản phái so sánh chứ. Cho dù là Tứ sư huynh Đổng Chí Phi những ngày gần đây cũng sắp thành tựu pháp tướng, người không có tư cách là người mới đúng!
Mã Thần Hi nhìn Thái sư đệ cất tiếng cãi lại cười “hắc hắc” càng lúc càng quỷ dị. Thái sư đệ nhất thời công phẫn sau khi nói xong, không nhịn được cảm thấy bất an hơi di động về phía sau hai bước.
Mã Thần Hi sắc mặt đột nhiên trở nên tức cười, tựa hồ có cái gì không nhịn được vậy, mặt dài đột nhiên nâng lên lại đột nhiên hạ xuống:
– Át xì!
Hắn nhảy mũi một cái thật lớn! Bên tại của mọi người phảng phất một tiếng sét nổ vang, chấn cho lỗ tai ông ông vang vọng. Mấy người thực lực kém một chút trong đám người xem náo nhiệt thiếu chút nữa bị dọa sợ đến ngồi chồm hổm xuống đất tiểu trong quần.
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một bộ hình ảnh khiến cho người ta muốn bật cười, nhưng lại một chút không cười nổi xuất hiện trước mắt mọi người: Thái sư đệ bị Mã Thần Hi nhảy mũi một cái thật lớn thổi trúng một vòng lăn lộn về phía sau. Không đợi Trương Chí Minh xuất thủ cứu viện, Thái sư đệ sưng mặt sưng mũi đã đập vào trong vụ trận rồi biết mất trong đó, cũng không biết sau đó có thể khi trận tường của Hà Nguyên chi địa khai mở kịp quay trở lại hay không.
– Mã Tứ công tử, ngươi không cảm giác mình thật là quá đáng sao?
Trương Chí Minh thẹn quá thành giận, nhưng cũng không dám có chút di động, lại không nói đi theo phía sau Mã Thần Hi có hơn hai mươi tên Thiên Mã tộc tu sĩ, chính là một mình Mã Thần Hi trước mắt hắn đều không phải là đối thủ.
Mã Thần Hi này thực lực lại cao thâm như thế sao!
– Nông cạn!
Mã Thần Hi quả thật không coi Trương Chí Minh vào đâu, dư quang trên dưới quan sát Trương Chí Minh một cái, bỏ lại hai chữ muốn xoay người rời đi.
– Mã huynh, ngươi đây là lại đem con cái nhà ai đánh cho hả giận vậy hả? Bộ không sợ mang tiếng ở lớn hiếp nhỏ hay sao?
Mọi người sắc mặt cô quái nhìn người nói chuyện, liền thấy một nhóm hơn hai mươi người tung hoành ngang dọc giống vậy đi tới bên phía của Mã Thần Hi. Một người đầu tiên khắp người trên dưới đều một thân màu vàng, lại không tỏ vẻ giàu có bạo phát hộ, ngược lại khí chất cao sang đắt tiền bộc lộ rõ ràng, nhất thời vô lượng.