Vào giờ khắc này, đan dược có thể nói là vật bảo vệ tánh mạng tối hậu của hắn. Mặc dù hắn biết điều này không khác gì ẩm chậm chí khát, những thứ đan dược này có thể trong thời gian cực ngắn hồi phục chân nguyên đều sẽ xâm hại cực lớn đối với huyết mạch, thân thể của tự thân tu sĩ, nhưng lúc này làm gì hắn còn có thể cân nhắc nhiều như vậy.
Oanh oanh oanh!
Tiếng vang quen thuộc từ xa xa truyền tới, Tạ Thiên Dương thầm mắng. Sao Thiên Mã tộc đều lại khoe khoang láo xược như vậy, phương thức xuất hiện đều khiến cho người ta tật hận như vậy chứ?
Vạn Mã Bôn Đằng đáng chết! Thiên Mã tộc thần thông đáng chết kia!
Hắn biết đây là Thiên Mã tộc Mã Lập đang cố ý làm như vậy. Chẳng qua là trong lòng hắn nghi ngờ, đoạn đường này đi tới, tuy nói dựa vào thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, hắn hết lần này đến lần khác trốn khỏi sự lùng giết. Nhưng có mấy lần Thiên Mã tộc trưởng lão rõ ràng là năm chắc có thể bắt giữ hoặc là đánh chết mình, nhưng cuối cùng lại như vô tình buông thả cho hắn vậy.
Nguyên Tạ Thiên Dương cho rằng đối phương là đang cố ý trêu mình, nhưng hai ngày gần đây Tạ Thiên Dương rốt cục đã suy gẫm lại. Đối phương không phải là đang trêu hắn, mà là căn bản cũng không dám đánh chết hắn.
Tin tức hắn ở Tây Hoang chi địa bị Thiên Mã tộc pháp tướng trưởng lão đuổi giết xem ra đã sớm truyền đến trong môn phái, lấy thân phận của hắn, Tử Dương cung ngàn vạn lần không có lý khoanh tay đứng nhìn. Môn phái tất nhiên đã phát ra cao thủ chạy tới. Nếu là hắn chết trong tay Thiên Mã tộc, cơn giận lôi đình của Tử Dương cung cũng không phải là thế lực cỡ như Thiên Mã tộc có thể chịu nổi.
Mà mấy ngày nay Tạ Thiên Dương đã cảm giác được mình không phải là bị người đuổi giết, mà là đang bị Thiên Mã trưởng lão xua đuổi. Mặc dù hắn chạy trốn khắp nơi, nhưng cuối cùng phương hướng cùng khoảng cách càng ngày càng gần với hướng đông bắc của Tây Hoang chi địa.
Hướng đông bắc của Tây Hoang chi địa, nơi đó sẽ có cái gì?
Thanh Khâu sơn, Tây Hoang tiểu trấn, Hoàng Dương lĩnh, trừ cái đó ra còn có cái gì?
Tạ Thiên Dương không chút do dự nhét vào trong miệng đan dược trông giống như mã não vậy. Huyết mạch trong nhất thời truyền tới một cỗ lực lượng quen thuộc, nhưng đổi lại Tạ Thiên Dương rõ ràng cảm nhận được thân thể tự thân tựa hồ bị phong hóa vậy, tự dưng lão hóa đi không ít.
Mười năm thọ nguyên, lại mất thêm mười năm thọ nguyên, ba viên đan dược này tổng cộng giảm ba mươi năm thọ nguyên của Tạ Thiên Dương!
Loại đan dược này lấy hao tổn sinh cơ tự thân làm cái giá để trả cho sự hồi phục pháp lực, cao so với Bạo Nguyên đan của Lục Bình còn kinh khủng hơn. Bạo Nguyên đan của Lục Bình sau khi gia nhập linh yêu đào cùng trải qua Lục Bình cải tiến, tác dụng phụ mang tới mặc dù vẫn nguy hại kịch liệt, nhưng chỉ cần sau đó có đầy đủ thời gian hồi phục, thì có thể không chút tai họa ngầm, nguy hiểm tiềm ẩn hầu như không có. Trong khi đó, thọ nguyên bị hao tốn là thứ không thể thông qua tu luyện để khôi phục được.
Tạ Thiên Dương ngự sử phi kiếm trong tay liên tiếp xông phá hai đợt ma la đánh chặn vô cùng nguy hiểm. Một thân chân nguyên của hắn không đợi Thiên Mã tộc trưởng lão đuổi theo cũng đã hao tổn hết một phân tư. Nhưng hắn có thể cảm giác được
Thiên Mã tộc trưởng lão ở chỗ không xa hắn, nhưng thủy chung không đuổi theo, chẳng qua là duy trì áp lực đối với mình.
Lão ta rốt cuộc muốn làm gì!?
Nơi này số lượng ma la cũng không ít, nửa ngày ngắn ngủi không ngờ lại gặp được ba đợt ma la, không phải là đến đất hội tu ma la chứ!?
Tạ Thiên Dương đột nhiên ngẩn ra. Hắn rốt cuộc hiểu Thiên Mã tộc trưởng lão vì sao một mực giở thủ đoạn phảng phất như mèo vờn chuột vậy. Đây là muốn bức bách mình tiến đến đất có ma la tụ tập, là muốn mượn đao giết người, chỉ cần mình không phải là chết trong tay Thiên Mã tộc, như vậy môn phái hiển nhiên cũng không vì một cái tội danh không đáng mà cùng Thiên mã tộc vốn có thực lực không dưới đại hình môn phái trở mặt. Đặc biệt là trong lúc này Ma la chi tai đã bộc phát, trong tình huống toàn bộ tu luyện giới ai ai cũng bàng hoàng.
Vũ Anh Lan theo sau lưng Lục Bình, nhìn Lục Bình chẳng qua là nói chuyện cùng tiểu sa hồ Đồ Thuần ở trong tay, đối với mình chẳng thèm để ý, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
– Ngươi xác định không đi theo ta sao? Thanh Khâu Sơn bây giờ chỉ sợ không phải chỗ tốt đề đi. Ngươi khó khăn lắm mới tránh thoát một kiếp, nếu là cố ý trở về, một khi Thanh Khâu sơn bị ma la công hãm, sợ rằng Sa Hồ nhất tộc muốn lưu một mầm mống cũng khó khăn, vạn nhất diệt tộc hết thì làm sao bây giờ?
Lục Bình thuyết phục, thậm chí coi như là năn nỉ hết lời Đồ Thuần. Hắn thật thích tiểu sa hồ này, hy vọng có thể khiến cho tiểu sa hồ đi theo mình.
– Tiền bối không cần khuyên nữa. Vãn bối vô luận như thế nào cũng muốn trở về Thanh Khâu sơn nhìn qua một chút. Nếu là hồ tộc của tôi thật sự đã diệt tộc, Đồ Thuần có thể may mắn sống sót, tất nhiên sẽ đi theo tiền bối. Hồ tiểu Hải ban đầu nếu không phải là bị trưởng bối trong tộc đánh ngất xỉu mang ra ngoài, tin tưởng hắn cũng muốn chết sống cùng với Điếu Tình Bạch Ngạch nhất tộc. Chẳng qua là sau đó vì lời thể bắt buộc của trưởng bối cứu hắn trước khi chết, lúc này mới phải sống tiếp, cho dù bị thứ nhân tộc hại hoại bắt, cũng nhẫn nhục tiếp tục sống, hy vọng tiền bối có thể đối xử tử tế với hắn.
Lục Bình đem tiểu sa hồ đưa đến chỗ cách hồ ly Thanh Khâu sơn chỉ có năm dặm. Ở chỗ này đã có thể nghe được trên Thanh Khâu sơn truyền tới tiếng sấm rung trời. Các loại pháp thuật bộc phát mang theo các loại hồng quang lượng sắc từ xa xa cũng có thể thấy rõ. Thậm chí nếu là có đoán đan hậu kỳ tu sĩ tĩnh tâm cẩn thận tìm tòi một phen, thần niệm cũng chưa chắc không thể phát hiện tung tích của mấy người hắn.
Đấu pháp vẫn tiếp tục, ít nhất cho thấy Thanh Khâu sơn vẫn chưa bị công phá, hồ tộc vẫn tồn tại.
Tiểu sa hồ không nhịn được nữa, từ trong ngực Lục Bình nhảy xuống muốn chạy tới Thanh Khâu sơn. Nhưng hắn mới vừa chạy hai bước, chợt cảm giác ở cổ căng thẳng, toàn bộ thân thể đã bị Lục Bình nhấc lên giữa không trung.
– Tình huống không đúng lắm a, đi, lặng lẽ đi qua nhìn một chút!
Quanh người Lục Bình bốc lên từng lũ tơ tuyến ngũ sắc nhè nhẹ. Những thứ tơ tuyến này đan xen lẫn nhau, trong chốc lát tạo thành một cái áo bào bằng tơ rộng lớn. Mà theo áo bào tơ này bao trùm trên người của Lục Bình, cả người hắn liền càng lúc càng yếu ớt trong thần niệm cảm giác của Vũ Anh Lan, dần dần biến mất.
Vũ Anh Lan hung hăng giẫm một cái xuống dưới chân. Nàng cũng tự biết rõ, đại chiến nơi xa như hỏa như đồ, căn bản không phải là kẻ có thực lực của nàng có thể tham dự.
Trong thời điểm Vũ Anh Lan không biết làm sao, đột nhiên thấy trên Thanh Khâu sơn vốn bị một đoàn khói mù màu xám tro bao phủ đột nhiên truyền tới một tiếng nổ cực lớn đem tất cả tiếng động do đấu pháp trước đó áp xuống hết.
Vũ Anh Lan rùng mình, ngân đầu nhìn lên, thấy chỗ vốn có sương mù màu xám tro dày đặc ấy chợt giống như cái nồi nước sôi đang bung ra phía ngoài. Một cổ gió lốc linh lực từ xa kéo đến gần, mặc dù Vũ Anh Lan cách chỗ đó hơn năm dặm, nhưng vẫn bị một cỗ linh khí gió lốc này thổi trúng lui về phía sau liên tiếp.