Chẳng qua làm Lục Bình bất ngờ chính là, người theo dõi hắn tựa hồ cũng không che giấu hành tích bản thân, cứ như vậy theo sau bên ngoài ba trượng, lẽo đẽo theo sau lưng hắn.
Nếu như đã biết có trận pháp bày trong Thiên Huyền tông cung điện dưới đất này có thể tùy thời xuất hiện và ngăn lại sự tranh chấp giữa tu sĩ, Lục Bình cũng không sợ người đi theo sau lưng nổi lên lòng xấu xa gì.
Tới một chỗ tĩnh lặng, Lục Bình thấy chừng năm người, vì vậy xoay người lại nhìn người cứ đi theo phía sau hắn từ bên ngoài Thủy Tinh cung tới đây.
Người theo dõi kia chần chờ một chút, ngay sau đó đi tới Lục Bình. Lục Bình dựa theo thân hình khí độ của người tới, rất nhanh đoán được ra người này là một vị pháp tướng tu sĩ.
Tuy nói có Thiên Huyền tông pháp trận uy hiếp, nhưng Lục Bình cũng không dám có chút khinh thường, ai biết người trước mắt có phải là một trong mấy vị pháp tướng tu sĩ kia mà Lục Bình lúc trước đổi lấy Khô Lâu hoa gặp được hay không. Nếu thật đúng là như vậy, thủ đoạn của người này làm Lục Bình ắt phải kinh hãi rồi. Trước đó Lục Bình từng cẩn thận tra xét trên dưới quanh thân, cũng không phát hiện có các loại đồ ám ký lưu lại, như vậy người này lại là như thế nào phát hiện hắn.
– Người trong Thủy Tinh đầu đổi lấy một phần bản mệnh xà độc của Bích Hải linh xà đúng không?
Người đến ngược lại trực tiếp nói rõ ý mà mình theo tới đây, âm điệu nghe ra là của một cô gái, đi tới trước người Lục Bình, cất tiếng nói cùng hắn.
Thân thể ẩn sau đấu bồng màu đen kia mang cho Lục Bình một loại cảm giác mãnh liệt, tựa hồ người trước mắt chính là một con rắn độc núp sau đấu bông, tùy thời đều sẽ tìm cơ hội cắn lên người mình một cái.
Lục Bình không biết người này làm sao có thể biết được trên người mình có xà độc của Bích Hải linh xà, tuy nhiên người đến cũng hiển nhiên không phải là tu sĩ lúc trước mơ ước Khô Lâu hoa. Lục Bình cũng không phủ nhận, mà là gật đầu trầm giọng nói:
– Không sai, làm sao người biết được?
– Điều này ngươi không cần quân, ta muốn xà độc này, người hãy ra một cái giá đi, là dùng thiên địa linh vật hay là những thứ gì khác?
Tu sĩ lạnh lùng nói.
Lục Bình xuyên thấu qua đấu bông chẳng qua là tựa hồ đang quan sát đánh giá nàng, trong miệng không nói một lời nào.
Qua chốc lát, tu sĩ trước mắt quả nhiên có chút không thích ứng, mở miệng lần nữa, trong lời nói đã mang theo chút không nhịn được phiền, nói:
– Ta biết người dùng một món địa cấp hạ phẩm linh vật đổi xà độc, ta ra một món địa cấp trung phẩm linh vật, như thế nào?
Lục Bình đột nhiên mở miệng nói:
– Ngươi là Sở Hải Lan đúng không?
Tiến vào cung điện dưới đất, mỗi tu sĩ đều mặc áo quần màu đen che giấu thân hình, tu sĩ vì để tránh cho bị nhận ra nhau, hiển nhiên cũng không dùng giọng của mình nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, Lục Bình cũng có nắm chắc xác nhận người trước mắt chính là hỏa xà nữ tu Sở Hải Lan của Bích Hải linh xà nhất tộc hôm đó hắn đã gặp được trong rừng rậm.
Quả nhiên, tu sĩ bị Lục Bình nói phá ra thân phận, thân hình chấn động, ngay sau đó cười lạnh nói:
– Thì ra là người là tên Bắc Hải tu sĩ trong rừng rậm đó, Lục Huyền Bình, đúng thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng a!
Lục Bình cười không ra tiếng, nói:
– Ngươi ngược lại có bản lĩnh, không ngờ lại có thể lẫn vào tới nơi này mà không bị Thiên Huyền tông tu sĩ phát hiện.
– Điều này không cần người quan tâm!
Lục Bình cũng không quan tâm đến điều này, chẳng qua là tiếp theo nói:
– Nếu ta là ngươi, cũng không đem hóa yêu trác trên cổ tay lộ ra bên ngoài ống tay áo như vậy. Rất may Thiên Huyền tông tu sĩ mà người gặp phải cũng không nhận ra loại bảo vật Ngự Thú Linh tông này. Tuy nhiên ngươi không sợ ta để lộ ra thân phận của ngươi chứ, còn dám chạy tới cùng ta làm giao dịch hay sao?
Sở Hải Lan thân hình chợt động, cái vòng màu bạc lộ ra nơi cổ tay đã bị áo quần che đậy lại, lúc này mới cười “khúc khích” nói:
– Được a, người hoàn toàn có thể tố cáo người khác, chớ quên, cùng lắm thì lão nương đem sự tình người thu nuôi Bích Hải linh xà cũng tuyên dương ra ngoài!
Lục Bình có chút buồn cười, nói:
– Tốt a, ta cũng muốn nhìn một chút đến lúc đó là linh xà yêu tu người chết trước, hay là ta bị người ta tìm ra trước!
Sở Hải Lan hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, lại nghe Lục Bình nói tiếp:
– Ngươi là theo khí tức bản mệnh và độc mới vừa kia mà tới đúng không?
Sở Hải Lan trầm giọng nói:
– Không sai!
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
– Bản mệnh xà độc này xem ra đối với người vô cùng trọng yếu, chẳng qua là trong Thủy Tinh dầu cũng không trở ngại tất cả tu sĩ ra vào. Ngươi nếu có thể vào cung điện dưới đất, vì sao không tự mình đi đổi chứ?
Sở Hải Lan tựa hồ đối với Lục Bình không ngừng đặt câu hỏi đã sớm chán ghét, chẳng qua là bây giờ nàng muốn cầu cạnh Lục Bình, chỉ đành phải chịu nhịn, mặc cho hắn đặt câu hỏi.
– Thủy Tinh cung cùng Bích Hải linh xà nhất tộc thế đại huyết cừu, trên người của bọn họ có mang một loại bí bảo, có thể ở khoảng cách nhất định dễ dàng phát hiện được thân phận của ta.
Lục Bình “a” xong một tiếng, nói:
– Thì ra là như vậy, nhìn bộ dáng của ngươi tựa hồ đối với một phần Bích Hải linh xà bản mệnh độc tố này cực kỳ coi trọng, hơn nữa còn có thể có một ít thủ đoạn đặc thù xác định vị trí của nó. Ừ, nói như thế, ngươi một đường đi theo Thủy Tinh cung tu sĩ đi tới Trung Thổ nhưng không bị phát giác, xem ra duyên cớ là bởi vì một phần bản mệnh độc tố này chứ?
Sở Hải Lan không nhịn được nói:
– Ngươi nếu như đã biết thì còn hỏi lão nương làm gì, nói đi, độc này đổi hay là không đổi?
Lục Bình cười không ra tiếng, nói:
– Chỉ là muốn xác nhận một cái thôi. Chẳng qua là ngươi cũng biết hộ thân cương khí của ta là Vạn độc Vẫn nguyên cương, loại cương khí này muốn đề thăng cần các loại kịch độc. Phần bản mệnh kịch độc này đối với tại hạ lại có chỗ dùng không nhỏ!
– Một món địa cấp trung phẩm linh vật!
Sở Hải Lan há mồm cắt đứt lời Lục Bình, nói như định chém sắt.
Không ngờ Lục Bình cũng cười lắc đầu một cái. Sở Hải Lan mặt liền biến sắc, nói:
– Hai món địa cấp trung phẩm linh vật, Lục Huyền Bình, ngươi chớ được voi còn đòi tiên, phải biết phần độc tố này trong tay người nhiều nhất bất quá đề thăng một chút cường độ cho cương khí, cũng không đề thăng phẩm cấp của Vạn độc Vẫn nguyên cương. Người hoàn toàn có thể đi tìm kiếm độc tố có bản chất cao hơn!
Lục Bình nở nụ cười “ha ha”, nói:
– Ta nói không đổi cùng người lúc nào?!
Sở Hải Lan sắc mặt buông lỏng ra, ngay sau đó lại cảnh giác, nói:
– Ngươi muốn như thế nào?
Lục Bình từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một bình độc tố kia, nói:
– Một bình độc tố này ta ngươi chia đều, như thế nào?
Sở Hải Lan sắc mặt biến đổi, nội tâm tựa hồ đang giằn xé gì đó, chỉ chốc lát sau mới nói:
– Được, ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn không không phân chia cho bản cô nãi nãi nửa bình mà không cần cái gì hay sao?
Lục Bình tự mình lấy ra một cái bình ngọc từ trong trữ vật pháp khí, lần nữa ở trước mặt Sở Hải Lan đem độc tố chia đều làm hai bình phân nửa, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Hải Lan một chút, nói:
– Hiển nhiên sẽ không cho không ngươi, ngươi muốn nửa phần bản mệnh độc tố này cũng dễ dàng, chỉ cần đem nửa phần bản mệnh độc tố của chính ngươi để đổi là được!
Sở Hải Lan giật mình, cười “ha ha” nói:
– Thì ra người đánh là chủ này ý, đề thăng Vạn độc Vẫn nguyên cương đúng là không cần dùng tới nhiều loại độc vật như vậy, chia đều phần dư thừa ra, ngươi cũng có thể tới tay hai loại độc tố.
Lục Bình cầm trong tay một cái bình ngọc giơ giơ lên. Sở Hải Lan lập tức hội ý, từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một cái bình ngọc giống vậy, bên trong chứa đựng chính là bản mệnh độc tố của bản thân nàng
Hai người cầm bình ngọc trong tay ném về phía đối phương. Sở Hải Lan sau khi khai mở bình ngọc, vừa nhìn vào đã xác nhận không lầm, liền nói:
– Đa tạ, sau này còn gặp lại!
Lục Bình thấy nàng xoay người muốn đi, đột nhiên mở miệng hỏi:
– Độc này rất trọng yếu đối với ngươi sao? Nếu là chỉ vì một phần bản mệnh và độc, người cần gì phải từ Đông Hải đuổi theo Thủy Tinh cung tu sĩ đến Trung Thổ chứ?
Thân thể của Sở Hải Lan cứng đờ, rồi sau đó lần nữa đi về phía trước, ngoài miệng lại nói:
– Đây là bản mệnh độc tố của trượng phu ta, là vật duy nhất huynh ấy lưu trên đời này. Huynh ấy bị Thủy Tinh cung đệ tử đích truyền Hoàng Thế Tuấn giết chết, mà Hoàng Thế Tuấn là một trong nhưng sứ giả của Thủy Tinh cung đi ra Thiên Huyền tông lần này.
Lục Bình nhìn bóng lưng của Sở Hải Lan đã đi xa xa sau khi nói lời này đột nhiên trở nên cô tịch nặng nề dị thường, cùng với vị yêu tộc nữ tu nói cười vô kỵ lúc trước ở trong rừng rậm khác biệt hoàn toàn, không khỏi tự thấy tức cười, xoay người đi tới về phía ngược lại.
Hết một ngày, Lục Bình thu hoạch cũng coi là không nhỏ, trừ một đóa Khô Lâu hoa cùng hai nửa phần bản mệnh độc tố của đỉnh cấp yêu tộc ra, Lục Bình còn dùng hai món địa cấp linh vật đổi lấy hai phần Thủy chúc tính thiên địa kỳ vật.
Phẩm chất của hai loại kỳ vật này đều đạt tới trung phẩm trở lên. Một phần là Lục Bình dùng để dung luyện loại hộ thân cương khí thứ chính tự thân. Một loại khác còn lại là vì Tam Thanh Chân Đồng mà chuẩn bị.
Về phần linh vật còn lại thì thu hoạch le que, chẳng qua là dùng một ít thu hoạch trước đó, chiến lợi phẩm mà hắn không dùng tới đổi bảy tám món huyền cấp trung phẩm cùng với thượng phẩm linh vật. Về phần địa cấp linh vật thì một món cũng không có, thiên cấp lại càng không cần phải nói.
Chuông chiều của Thiên Huyền tông vang lên, tu sĩ trong cung điện dưới đất cũng bắt đầu trở về phòng triển lãm của mỗi người, một canh giờ nữa thì cung điện dưới đất sẽ tiến hành tiêu cấm. Còn có một chút ước định thời gian cùng ám ngữ còn lại với nhau cần phải giao dịch, dưới tình huống không lộ ra thân phận thì ngày hôm sau sẽ bàn tiếp.
Khi Lục Bình trở về trước phòng nhỏ của mình, thấy trước phòng nhỏ còn có ba tên tu sĩ dừng lại nơi đó. Vị trí ba người đứng yên vừa đúng là ngăn trước cửa phòng nhỏ. Lục Bình cũng không màn ngày nay thu hoạch của mình như thế nào, chỉ nhìn dáng vẻ của ba người này cũng không hề muốn giao dịch vật phẩm ở trong phòng, tựa hồ là đặc biệt tìm tới cửa để cùng hắn bàn chuyện làm ăn vậy.
Lục Bình đều lên tinh thần cảnh giác để phòng ngừa vạn nhất, nhưng bản thân thì vẫn bước tới, nói:
– Ba vị, thời gian tiêu cấm sắp bắt đầu, nếu là có những nhu cầu khác thì kính xin ngày mai trở lại đi!
Lục Bình tiếng nói vừa dứt, ba người này chẳng những không rời đi, ngược lại đều đưa đầu chuyển hướng nhìn hắn. Mặc dù có đấu bồng màu đen che mặt, nhưng Lục Bình vẫn có thể cảm giác được ánh mắt giống như thực chất của ba người vậy.
Lục Bình nhíu mày một cái, lúc này hắn mới phát hiện ba người trước mắt không ngờ lại không phải là cùng một nhóm người. Hai người bên trái tựa hồ biết nhau, hơn nữa đều có pháp tướng kỳ tu vi. Đấu bồng trước mặt hai người không gió mà động, tựa hồ đang thương lượng cái gì, mà khí tràng của một người phía bên phải không thể nghi ngờ nhỏ hơn rất nhiều, xem ra là một gã đoán đan kỳ tu sĩ, chẳng qua là đứng ở nơi đó tựa hồ trù trừ cái gì đó.
Lục Bình thấy ba người đều không nói lời nào, liền đi tới trong triển lãm vật của mình, lúc này hắn đã thấy mình trưng bày mấy món vật phẩm trọng yếu nhất hôm nay đã phần lớn đều không thấy, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra thu hoạch cũng không tệ lắm.
Lúc này, tu sĩ phía bên phải kia đột nhiên hé mồm nói:
– Hoàng Ly đảo chủ?
Nghe được sự xưng hô này Lục Bình cũng ngẩn người. Hắn độc lập kinh doanh Hoàng Ly đảo, kinh doanh một tòa vi hình đảo tự trở thành một tòa pháo đài của Chân Linh phái tiến nhập vào phạm vi thế lực của yêu tộc. Vô luận là ở nội bộ của Chân Linh phái, hay là Bắc Hải tu luyện giới, danh tiếng Thủy Kiếm Tiên có thể nói là cao ngất nhất thời. Nhưng tất cả đồng môn hảo hữu của Lục Bình thì lại thích gọi đùa hắn là Hoàng Ly đảo chủ hơn.
Người đến há mồm liền gọi hắn “Hoàng Ly đảo chủ” hiển nhiên cũng đang thử dò xét, nói rõ người này cũng không quá chắc chắn chủ nhân của phòng nhỏ có phải là Lục Bình hay không. Tuy nhiên đây cũng là trước hết khiến cho Lục Bình xác nhận người này tất nhiên là Chân Linh phái đồng môn, như vậy xem ra là từ trong Doanh Sơn Tiên Viện mà tới.
Lần này người mà Doanh Sơn Tiên Viện cử đi tới Thiên Huyền cổ thành chính là Huyền Điền chân nhân, Lục Bình trước đã gặp qua, vì vậy Lục Bình suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại
– Tiêu Dao?
Huyền Điền chân nhân là Thiên Lâm lão tổ đại đệ tử. Thiên Lâm lão tổ năm đó cùng Phùng Hư Đạo hiệu xưng Bắc Hải song tử, bản thân mình lại được gọi là Tiêu Dao Tử, trong Chân Linh phải xây Tiêu Dao cung. Đệ tử của ông ta cũng trở thành Tiêu Dao nhất mạch.
– Đúng vậy!
Người đến hiển nhiên cũng xác định thân phận của Lục Bình, thở dài nhẹ nhõm, nhất thời thanh tĩnh lại.
Lục Bình liếc hai người bên trái một cái, hướng Huyền Điên chân nhân nói:
– Vào bên trong nói đi!
Huyền Điền chân nhân gật đầu một cái, cùng Lục Bình muốn đi tới trong phòng nhỏ.
Hai người bên trái nguyên vốn cũng hướng về phía Lục Bình mà tới, có thể nghe ra mấy câu đối thoại của Lục Bình cùng Huyền Điền chân nhân giống như ám ngữ vậy, không ngờ lại đều xác nhận thân phận với nhau. Hai người này ngược lại có chút trù trừ rồi.
Mắt thấy Lục Bình sắp đi vào trong phòng nhỏ, một người trong hai người bên trái cũng có chút không nén được tức giận, ho nhẹ một tiếng, nói:
– Là Lục huynh đó sao!
Lục Bình vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống. Lúc trước Huyền Điền chân nhân mặc dù cũng mở miệng chứng thật thân phận với nhau, nhưng nghe vào trong tai những người khác cũng chỉ có thể là đầu óc mơ hồ. Mà hai người trước mắt này không biết thông qua biện pháp gì xác nhận thân phận của Lục Bình, kêu lên cũng như minh hỏa chấp trượng vậy. Mặc dù thiên hạ họ Lục ngàn vạn, nhưng cách làm này của đối phương làm cho Lục Bình cô cùng bất mãn.
Đấu bông mặc dù che đậy đầu mặt, nhưng người nói chuyện còn ý thức được lúc này sắc mặt của Lục Bình tất nhiên khó coi, vì vậy vội nói:
– Đừng hiểu lầm, là hai vị lão hữu của Tây Hoang chi địa!
Lục Bình trong lòng chợt động, chậm chậm nói:
– Hai vị cũng mời vào đi!