Chương 849: Từ nhỏ đến lớn

Từ nhỏ đến lớn

Thiên Huyền kính hồ.

Lục Bình đối với nơi có thể nói là nổi tiếng đã lâu này, nhưng nơi này cũng không phải tùy tiện là có thể khiến cho người ta tới du ngoạn ngắm cảnh được.

Làm đất căn cơ của Thiên Huyền tông, đạo tràng sở tại, chính là Thiên Huyền tông bình thường tông môn đệ tử cũng không được tới nơi này.

Mà lúc này ở trên Thiên Huyền kính hồ, một đạo bạch ngân rạch ra trên kính hồ, một cái thuyền nhỏ nhìn thì chậm thực ra là rất mau đang hướng về cái đình ở giữa hồ mà đi.

Cái đình giữa hồ này cũng không biết là do vật gì kiến tạo, trôi lơ lửng trên mặt nước như vậy, mà trong đình lại có một lão ông râu tóc xám trắng đang ngồi một bên, trong tay cầm một thanh cần câu thông dây câu, mà trên bàn đá trong đình thì bày ra nước trà chờ đợi khách.

Ở bên cạnh nước trà, còn có hai cái hạp gấm một lớn một nhỏ đặt trên bàn đá, đồ phía trên hạp gấm cũng không dán các loại Phong Linh phụ, ngược lại bảo Lục Bình đoán không ra bên trong là vật gì.

Tuy nhiên sau khi tới gần trước thuyền nhỏ, Lục Bình này mới nhìn rõ phía trên hai cái hạp gấm này khắc họa vô số đạo phù văn rậm rạp chằng chịt, khiến cho bản thân hai cái hạp gấm này liền cụ có hiệu quả phong linh.

Dục Linh hạp?

Một ý niệm lóe lên trong lòng của Lục Bình. Bản thân của Dục Linh hạp coi như phải là một món bảo vật, bản thân đồ có thể chứa đựng trong Dục Linh hạp sẽ có giá trị như thế nào?

Thuyền nhỏ tới trước đình, Lục Bình bước đi tiến vào trong đình, hướng lão giả khẽ chắp tay, nói:

– Khánh Ly tiền bối, chúng ta lại gặp mặt.

Lão giả ở đình giữa hồ thả câu kia chính là vị đại tu sĩ thứ năm của Thiên Huyền tông mà trước đó Lục Bình đã từng gặp qua hai lần, Khánh Ly lão tổ!

Khánh Ly lão tổ chậm rãi thu hồi cần câu cầm trong tay, đưa tay ra chỉ chỉ cái ghế tròn bên cạnh cái bàn đá, ánh mắt ý bảo hắn ngồi trước, rồi sau đó đem lưỡi câu móc mồi vào và thả vào trong hồ. Lúc này ông ta mới ngồi vào bàn đá có để hai cái Dục Linh hạp, mà không cần quản cần câu thả trong hồ kia nữa.

Khánh Ly lão tổ bung chén trà đặt trên bàn đá lên uống hai hớp trà. Cái ly là ngàn năm noãn ngọc chế thành, có thể duy trì nhiệt độ thích ứng cho trà nóng trong chén trong một năm. Hơn nữa phẩm chất của nước trà cũng không xảy ra chút nào thay đổi, bản thân một khối noãn ngọc này chính là tương đương với giá trị của một món tam đẳng linh tài.

– Ngươi ở cung điện dưới đất đổi Linh Mạch Tinh Nhũ của bản phái đúng không?

Ngôn ngữ của Khánh Ly lão tổ tựu như cùng sét đánh ngang trời nổ vang trong tai Lục Bình. Lục Bình mặt kinh hãi nhìn về phía Khánh Ly lão tổ.

Thiên Huyền tông quả nhiên có động chân tay vào trong trận pháp cung điện dưới đất, nếu không thì làm như thế nào mà biết được mình đã được Linh Mạch Tinh Nhũ?

Đây chẳng phải là nói mọi cử động của mình trong cung điện dưới đất đã bị Thiên Huyền tông biết được?

Nghĩ tới hôm đó mình cùng Tạ Thiên Dương, Tang Du hai người trong mật thất nghiên cứu có thể bị Thiên Huyền tông biết được. Như vậy thân phận kẻ dùng Tử Tinh phong vương tương đổi lấy Lôi Kiếp Chi Thủy của mình chẳng phải là đã sớm bị Thiên Huyền tông nắm giữ rồi hay sao?

Thiên Huyền tông này thật là to gan, mấy trăm tu sĩ trong cung điện dưới đất, không ít đều là thế lực trân doanh phân chúc bất đồng. Thiên Huyền tông đây là đang thụ địch a, chỉ dựa vào điểm này Thiên Huyền tông sẽ bị toàn bộ tu luyện giới cô lập, tiến tới toàn lực bị đánh áp.

– Thiên Huyền tông này rốt cuộc muốn làm gì? Lục Bình trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, mất phương tấc!

Thần sắc trên mặt của Lục Bình làm gì có thể thoát khỏi ánh mắt của Khánh Ly lão tố. Mà Khánh Ly lão tổ lại tựa hồ như đã sớm biết được Lục Bình sẽ xuất hiện loại phản ứng này, cười nhạt nói:

– Ngươi không cần khẩn trương như vậy. Thiên Huyền tông ta hiển nhiên sẽ không có tay chân gì trong cung điện dưới đất. Nơi đó có sứ giả của lục đại thánh địa, dưới con mắt lom lom của bọn họ, Thiên Huyên tông thì như thế nào làm ra chuyện tự hủy trường thành như vậy.

Lòng của Lục Bình rốt cục an định xuống không ít, chẳng qua là chuyện Thiên Huyên tổng biết được Linh Mạch Tinh Nhũ đến trong tay mình vẫn khiến cho Lục Bình kinh nghi bất định. Chẳng lẽ là trong Thiên Hương trà lâu lộ chân tướng, chẳng qua là khi
đó Lục Bình đã sớm tiến hành điều tra chỗ tĩnh thất của mình, cũng không phát hiện bất kỳ chỗ không ổn.

Chẳng lẽ là duyên cớ đến từ chỗ của Tạ Thiên Dương?

Lục Bình trong lòng chợt động, liền nghe Khánh Ly lão tổ nói:

– Tiểu tử Tử Dương cung kia đến trong lầu các của bản phái đổi Linh Mạch Tinh Nhũ chưa từng ẩn giấu thân phận. Hắn một thân Thái Dương Ly Hỏa như thế nào có thể dùng được Linh Mạch Tinh Nhũ. Hơn nữa Linh Mạch Tinh Nhũ mặc dù hiếm quý, nhưng đối với Tử Dương cung hào môn cự phái hội tụ bực này cự hình linh mạch vượt xa Thiên Huyền tông mà nói, số lượng của Linh Mạch Tinh Nhũ chỉ biết nhiều không phải ít, lấy thân phận của tiểu tử kia, nếu thật đúng là có điều cầu xin Linh Mạch Tinh Nhũ, chăng lẽ Tử Dương cũng sẽ keo kiệt với hắn hay sao?

Lục Bình giật mình, nói:

– Vì vậy tiền bối liền đoán chừng Tạ Thiên Dương đổi lấy Linh Mạch Tinh Nhũ kia là vì người khác. Nếu không, chính là Tạ Thiên Dương đại khi trở về môn phái hỏi trưởng bối của mình mà đòi. Mà vãn bối bản thân tu luyện chính là một thân thủy hệ công pháp, cùng Tạ Thiên Dương giao tình không cạn. Sau khi cung điện dưới đất giao dịch hội kết thúc lại lập tức gặp mặt trong Thiên Hương trà lâu, như vậy Linh Mạch Tinh Nhũ này mười có tám chín phần chính là vãn bối cần rồi.

Khánh Ly lão tổ gật đầu một cái, mỉm cười nói:

– Nguyên vốn Linh Mạch Tinh Nhũ này cùng với Lôi Kiếp Chi Thủy của bản phái xuất hiện trên giao dịch hội đều hướng về phía tu sĩ tuyên bố có Tử Tinh phong vương tương kia. Chẳng qua là người nọ nếu không phải khám phá bố cục của mấy nhà môn phái, chính là một mực chưa từng xuất hiện trong giao dịch hội. Chẳng qua là Lục tiểu hữu nếu coi trọng Linh Mạch Tinh Nhũ này chỉ cần nói một tiếng cùng lão phu, cần gì phải triển chuyển đi cầu Tạ Thiên Dương kia. Tiểu hữu cứu bản phái đệ tử, lại tự tay chém chết Thái Huyền tông tu sĩ, vì hai tên đệ tử đích truyền kia của bản phái chết mà báo thù, bản phái chính là dâng lên một phần Linh Mạch Tinh Nhũ đáp tạ cũng phải làm!

Lục Bình vội xưng không dám, nhưng lại thấy cái phao của cần câu cá bỏ trong hồ nước đột nhiên trầm xuống, nhưng sau đó lại nổi lên ngay, mà Khánh Ly lão tổ ngồi ở một bên cũng coi như không thấy gì.

Lục Bình suy nghĩ một chút, còn hỏi:

– Xin hỏi tiền bối, lần trước lúc vãn bối bái kiến từng đề nghị qua với tiền bối, không biết tiền bối có gì chỉ giáo?

Lần trước Lục Bình sau khi cứu Vân Kiếm về Thiên Huyền cổ thành, Khánh Ly lão tổ đã từng gọi Lục Bình đi mật đàm. Lục Bình lúc ấy cũng nhất thời tâm huyết lại triều, đưa ra đề nghị hai phái kết minh. Nhưng đây chỉ là ý tưởng của một mình hắn, lúc ấy cũng chỉ là nói ra thử dò xét thái độ của Thiên Huyền tông mà thôi. Quan hệ đại sự sinh tử ảnh hưởng đến tương lai của hai nhà môn phái như thế này dĩ nhiên không phải Lục Bình chỉ là một vị tiểu tu chưa ngang tụ pháp tướng có thể chạm đến.

Khánh Ly lão tổ như cười như không, nhìn Lục Bình một cái, tựa hồ đã sớm biết rõ dụng tâm của hắn vậy.

Mà Lục Bình cũng mặt không đổi sắc, bởi vì nếu như lời nói trước đó hắn nói chẳng qua là linh quang vừa hiện, hiện tại hắn lần nữa hỏi thăm, còn lại là quyết định chủ ý phải trở về Chân Linh phái sau đó mới xúc thành chuyện này.

Cảnh ngộ của Thiên Huyền tông hiện nay cực kỳ vi diệu. Ngũ đại thánh địa liên thủ chèn ép, lại có một ít môn phái cam nguyện làm trảo nha của Ngũ đại thánh địa khắp nơi o ép, hơi không lưu thần là có thể hoàn toàn bị suy sụp. Mặc dù hiện nay có Thuần Dương lão tổ chống đỡ đại diện, lại ngoài ý liệu kéo được Thủy Tinh cũng làm ngoại viện, nhưng tình cảnh cũng không thay đổi được bao nhiêu. Người ở bên ngoài nhìn Thiên Huyền tông vẫn thấy họ ở trong một cục diện như đi trên tấm bằng mỏng.

Có cái gọi là thêm hoa trên gấm không bằng ở giữa tuyết tăng than, lúc này Thiên Huyền tông có lẽ đối với bất kỳ một nhà môn phái ủng hộ đều cực kỳ cần, huống chi thực lực tự thân của Chân Linh phái còn cực kỳ khả quan. Hơn nữa quan trọng hơn chính là, từ mấy ngày nay Thiên Huyền tông từ Bắc Hải lấy được tin tức, Chân Linh phái này quật khởi một cuộc nhanh chóng, ngày sau chưa chắc không thể thành tựu uy thế của Phi Linh phái năm đó ở Bắc Hải.

Nếu thật đúng là như vậy, Thiên Huyền tông chính là làm Chân Linh phái Trung Thổ đồng minh, khai thông Truyền Tống trận trình cực xa từ Chân Linh phái đến Bắc Hải, lần nữa đã thông trạng thái ngăn cách Bắc Hải cùng Trung Thổ, giúp thân phận đại hình môn phái lấy được toàn bộ tu luyện giới thừa nhận.

Mà Thiên Huyền tông được cường viện này, cũng có thể dùng để hóa giải áp lực Ngũ đại thánh địa đốt đột bức người. Hơn nữa có lợi cho áp dụng kế hoạch sách lược “Bỏ đại lục lấy biển, thao quang dưỡng hối, tránh đi phong mang” của Thất Phiến lão tổ.

Đang lúc này, lại thấy phao câu ở trên mặt nước lần nữa trầm xuống, mà lần này phao chìm hoàn toàn, thậm chí có vẻ không nổi lên nữa.

Lục Bình trong lòng kinh ngạc, nếu như hắn không đoán sai, mới vừa rồi lúc phao câu chìm xuống, cái mồi câu trên lưỡi câu xem ra đã bị con cá ăn hết. Bây giờ phao câu chìm xuống, chẳng lẽ còn có con cá cắn lưỡi câu không hay sao?

Lại nghe Khánh Ly lão tổ cười “ha ha” một tiếng, nói:

– Tới rồi!

Dứt lời, đưa tay bắt lấy cần câu hướng giật lên trên một cái. Một cái Dục Linh hay chỉ lớn chừng bàn tay treo trên lưỡi câu, bị Khánh Ly lão tổ từ trong hồ nước cầm theo lên.

Khánh Ly lão tổ khéo léo tháo Dục Linh hạp từ trên lưỡi câu xuống, nói:

– Các con cá tự nuôi trong Thiên Huyền kinh hồ đều thành tinh, nếu muốn cho bọn chúng mò ra một hai món bảo vật của tiền bối tu sĩ bỏ vào trong kinh hồ, trước hết phải dùng mồi câu hối lộ bọn chúng.

Nếu không ngay cả mặt mũi của lão phu bọn chúng cũng không nể.

Vừa nói, Khánh Ly lão tổ chỉ chỉ bao gồm bên trong Dục Linh hạp mới vừa câu lên, ba Dục Linh hạp trưng bày trên bàn trà kích cỡ không đồng nhất, nói:

– Chính là ba cái hạp này, làm hại lão phu phải dùng thời gian ước chừng hơn buổi trưa mới câu lên được.

Trên mặt của Lục Bình cũng hiển lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

– Xin hỏi tiền bối, nuôi dưỡng trong kính hồ này chẳng lẽ chính là cá Vũ Lăng sao?

Khánh Ly lão tổ cười híp mắt nói:

– Thế nào, ngay cả ngươi cũng đã nghe nói qua bọn họ sao?

Lục Bình chận lại nói:

– Danh hiệu của Vũ Lăng đạo binh đại trận, tu luyện giới có mấy người không biết. Tin đồn năm đó khai phái lão tổ trong quý tông có một vị Vũ Lăng lão tổ, chính là dựa vào tám ngàn Vũ Lăng ngư đạo binh đại trận, chỉ ở nơi cận hải của chân núi Thiên Huyền này chặn lại mười vạn yêu binh của yêu tộc tấn công, khiến cho yêu tộc cận hải thối lui ra khỏi Thiên Huyền tông, nhường lại ba ngàn dặm hải vực phụ cận làm phạm vi thế lực của Thiên Huyền tông. Nhiều vạn năm qua, yêu tộc cận hải không dám tới phạm, Vũ Lăng ngư đạo binh này có thể nói là một trong đạo binh chủng tộc mạnh nhất tu luyện giới, không ngờ hôm nay cũng may mắn thấy được!

Khánh Ly lão tổ khẽ vuốt càm, tựa hồ cũng theo lời của Lục Bình mà nhớ tới và cảm khái cho tinh thần của tiền bối tiên hiền các đời trước một mực lam lũ, khai thác sang tên, sau đó nói:

– Thiên Huyền tông mấy ngàn năm qua không kinh lịch đại chiến. Vũ Lăng ngư đạo binh đại trận này cũng đã có mấy ngàn năm không xuất hiện ở tu luyện giới, hôm nay chỉ có thể đủ du dương trong kinh hồ này, làm chuyện giữ nhà hộ viện mà thôi. Tu luyện giới tuy còn có truyền thuyết của nó, nhưng có người lại sợ rằng đã sớm quên mất nó cường hãn như thế nào rồi.

Lục Bình vẫn còn thưởng thức hàm nghĩa trong lời nói này của Khánh Ly lão tổ xem có điều chỉ dẫn gì, lại nghe ông ta tiếp tục nói:

– Ba cái hộp này người hãy cầm đi. Cái nhỏ nhất này còn phải phiền người giao cho Thiên Tượng đạo hữu của quý phái. Còn lại cái lớn một chút này là lễ vật bản tông đưa cùng quý phái Thiên Linh chưởng môn, về phần một món lớn nhất này, là tặng để đa tạ đối với tiểu hữu!

Lục Bình rất rõ ràng nguyên nhân Khánh Ly lão tổ tặng quà cho Thiên Tượng lão tổ cùng với lão sư Thiên Linh lão tổ của hắn, nhưng đây cũng chính là điều làm hắn cảm thấy có chút bất ngờ.

Nếu là đổi lại lúc xưa, vạn lần không có cử động một nhà đại môn phái chủ động lấy lòng một nhà trung hình môn phái như thế này. Huống chi Chân Linh phái ở tại Bắc Hải, ngày sau cho dù muốn đem Truyền Tổng trận đưa hướng về Trung Thổ, câu thông liên lạc Bắc Hải cùng Trung Thổ tu luyện giới, như vậy thì điều càng phải làm là Chân Linh phải đi cầu Thiên Huyền tông mới đúng.

Nhưng cử động hiện tại của Khánh Ly lão tổ lại làm cho người có một loại ý nghĩ là ông ta đang thịnh cầu Chân Linh phải tăng nhanh tốc độ quật khởi, ý tứ là mong Chân Linh phải ngày sau đem Truyền Tống trận pháp xây dựng và câu thông lưỡng địa tu luyện giới kia đặt ở Thiên Huyền tông.

Xem ra mình mặc dù thấy nguy cơ Thiên Huyền tông bị Ngũ đại thánh địa chèn ép, nhưng tựa hồ nguy cơ này so với Lục Bình tưởng tượng còn nghiêm trọng nhiều, thậm chí lớn tới mức Thiên Huyền tông không thể không để mặt mũi của lão bài đại hình thể lực xuống để khẩn cầu môn phái nhỏ khác!

Nếu nói như thế, thì Chân Linh phái cùng Thiên Huyền tông kết minh có chính xác còn phải đợi thương thảo bàn luận thật kỹ rồi?

Chân Linh Cửu Biến

Chân Linh Cửu Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, trưởng thành, bao gồm cả quá trình phát triển của một môn phái với bao quyền mưu, ám sát, chiến đấu, lợi ích và phấn đấu. Đó là một tràng nhân yêu hai tộc đối kháng, rồi đại kiếp đến gần, để các bên hợp tung liên hoành tranh đấu cho sự tồn tại. Trong truyện, tu sĩ Lục Bình đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp những bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm.

Nhận xét:

Ưu:
Truyện này tác giả càng viết càng lên tay, kết cấu vững, hệ thống tên nhân vật đồ sộ và phong phú, được đọc giả TQ nhận xét là ở khoảng giữa "lương khô" và "lương thảo", nói chung đáng "nhai".

- Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỹ, tu tiên, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật có tư chất không quá siêu phàm, may nhờ có huyết mạch chủ đặc biệt chuyên thôn phệ các huyết mạch khác và công pháp tu luyện đặc biệt mới hơn người. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không quá yếm thế, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đễu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ.

- Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính.

- Cách phát triển địa vực từ từ, lấy nơi phát tích môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Cho dù có đến Trung thổ cũng kéo theo một chi nhánh môn phái phát triển ở đó để độc giả cảm thấy thân thiết, đúng phong cách "build & run". Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ "main", 1 "phòng nhì"), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết, chỉ qua loa vài nét bút về tình cảm giữa người trong cuộc, nhìn chung là nhẹ nhàng, đạm bạc (có thể đây là nhược điểm chăng?).

Nhược:
- Hệ thống đẳng cấp tu luyện mới, chia ra luyện huyết, dung huyết, đoán đan, pháp tướng tương đương với luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh của các truyện thuộc thể loại tu chân, gây cho độc giả khó quen thuộc lúc đầu khi xem truyện. Tuy cách kết hợp luyện linh khí vào kích phát máu huyết kinh mạch trong người là khá hợp lý, nhưng hệ thống quá mới nhiều khi độc giả khó chấp nhận.

- Truyện rập khuôn theo lối Phàm nhân lưu trong 200 chương đầu, cũng khổ tu, môn phái thi đấu, thám hiểm vào các bí cảnh để cướp đoạt tư nguyên tu luyện... khá quen thuộc với các độc giả đã quen với thể loại này. Từ khi nhân vật đến Đông Hải, truyện mới có chuyển biến vượt bậc.

- Lối hành văn lúc đầu hơi trẻ con, lặp từ hơi nhiều. Phần này người dịch cố gắng lượt bớt để tránh khó chịu khi đọc.

Truyện có tổng cộng 1595 chương. Kính mời quý vị thưởng thức.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset