Sắc mặt bình tĩnh không biểu hiện gì của Lục Bình vào lúc này ở trong mắt Thiên Thuật lão tổ lại trở nên ngạo mạn vô cùng vậy, đây chính là sự giễu cợt trào phúng vô cùng trần trụi!
Thiên Thuật lão tổ đột nhiên vỗ ngực một cái. Một con bằng điểu màu xanh biếc từ trong tâm hạch không gian bay lên. Đây chính là pháp tướng mà Thiên Thuật lão tổ ngưng tụ.
Bằng điểu ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng sắc nhọn, hai cánh ở trên trời đột nhiên chấn động, vô số linh vũ lần nữa rơi xuống.
Giống Lạc Anh Tân Phân thần thông, trong phút chốc Thiên Thuật lão tổ tế lên pháp tướng, uy năng đề thăng đâu chỉ gấp đôi. Thần sắc của Lục Bình rất cục lộ ra chút trịnh trọng, nhưng cũng chỉ là “một chút” trịnh trọng mà thôi.
Vô số vật màu trắng xanh nhẹ bỗng giống như là linh vũ hoặc như là hoa như vậy từ linh khí ngưng tụ mà thành từ trên trời giáng xuống, chỉ có Lục Bình có thể biết được vô số bông vụ nhìn có vẻ êm ái này, thực ra là đều nặng đến ngàn cân. Hơn nữa những thứ bông vụ này lúc đối mặt với địch nhân, giống như một con thiêu thân nhào vào lửa, đua nhau đáp lên trên người tu sĩ, cho đến khi hoàn toàn ép vỡ đối thủ.
Thật ra thì Lục Bình biết Lạc Anh Tân Phân thần thông này còn có chỗ lợi hại khác. Đó chính là sau khi những bông vụ này rơi vào trên người tu sĩ, sẽ lập tức sinh ra rễ đâm vào trong thân thể tu sĩ để hút lấy linh khí tẩm bổ bản thân, tiêu hao chân nguyên pháp lực trong cơ thể tu sĩ, phá hư thân thể tu sĩ, thậm chí có thể hút tu sĩ chỉ còn dư lại một thây khô, thật sự là thần thông lợi hại: đẹp mắt nhưng lại tàn nhẫn hạng nhất.
Lục Bình đem Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương áp ra ngoài mặt của làn da, dựa vào đặc tính hấp thu kịch độc khiến cho phẩm chất đề thăng nổi danh tu luyện giới của Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương, khiến cho những thứ bông vụ này một khi rơi vào trên người của Lục Bình, sẽ bị Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương mãnh liệt hủ thực, căn bản không cách nào đem rễ đâm vào trong thân thể của Lục Bình.
Chẳng qua là lúc này bởi vì Thiên Thuật lão tổ đã tế lên pháp tướng, uy năng của Lạc Anh Tân Phân thần thông này tăng nhiều. Lục Bình Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương phá giải bông vụ này với tốc độ không thể theo kịp tốc độ đáp xuống trên người hắn.
Mỗi một đóa bông vụ đều có trọng áp ngàn cân, nếu không phải Lục Bình từ rất sớm đã chú trọng đề thăng thân thể, uống không ít đan dược để thăng cấp phẩm chất thân thể vốn rất ít ỏi trong tu luyện giới, sợ rằng bây giờ dưới thần thông này hắn đã sớm không cách nào chống đỡ rồi.
Thiên Thuật lão tổ trong lúc nhất thời đại chiếm thượng phong. Nhưng mà lão ta chẳng có chút tâm tình đắc ý nào, chỉ lạnh lùng nói:
– Niệm tình ngươi là đệ tử của Thiên Linh sư tỷ, cũng không trị tội người bất kính trưởng bối, hãy ngoan ngoãn trở lại Thiên Linh sơn đi xin tội với Thiên Linh sư tỷ đi!
Thiên Thuật lão tổ lời vừa nói dứt, lập tức thấy một đóa hỏa diễm đen nhánh như mực đột nhiên từ trên người của Lục Bình bốc lên. Hỏa diễm chập chờn giống như một con ma quỷ phiên nhiên khởi vũ, bao vây cả người Lục Bình lại, nếu từ xa nhìn lại, rất giống như một con tu ma ẩn thân trong hắc vụ vậy.
Trong phút chốc Thiên Thuật lão tổ sửng sốt ấy, hỏa diễm màu đen kia đã đột nhiên lan tràn ra. Những thứ bông vụ nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi trên người Lục Bình liên tiếp bị đốt hóa thành từng đóa linh khí hỏa diễm.
Thiên Thuật lão tổ cả kinh thất sắc. Lạc Anh Tân Phân thần thông này lấy chân nguyên của tu sĩ làm vật dẫn, dưới tình cảnh ngưng tụ thiên địa linh khí mà tạo thành vô biên lạc mộc tiêu tiêu. Nó nguyên vốn là thứ khó có thể hóa giải nhất, không ngờ đối phương chẳng những có Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương làm hộ thân cương khí rất khó gặp tu luyện giới, lại còn có loại lửa màu đen quỷ dị, không ngờ lại có thể lấy linh khí làm củi, linh khí càng ngưng tụ nồng hậu, sự thiêu đốt càng kịch liệt.
Thiên Thuật lão tổ đã rõ ràng cảm giác được linh dẫn chân nguyên lẫn vào trong những đóa bông vụ kia đã bị hắc hỏa quỷ dị thiêu đốt kịch liệt tiêu tán.
Hỏa diễm màu đen này chính là một món kỳ vật mà Lục Bình năm xưa lấy được, gọi là Hắc Ngục Độc Hỏa. Loại hỏa diễm này phẩm chất mặc dù không bằng Vạn Độc Tương vốn được xưng vạn độc chi mẫu, nhưng nếu muốn để thăng phẩm chất, cũng phải thông qua hỏa diễm thiêu đốt cấp thủ đại lượng khí kịch độc.
Năm đó ở trong Vẫn Lạc Mật Địa khai mở, Vạn Độc Tương hội tụ khí kịch độc, ngưng tụ không ít Vạn Diệu Ngọc Lộ, phẩm chất của Hắc Ngục Độc Hỏa đồng thời cũng nhận được sự tăng lên rất lớn.
Vạn Độc Tương cùng với Hắc Ngục Độc Hỏa cũng có thể cũng coi là khắc tinh của Lạc Anh Tân Phân thần thông của Thiên Thuật lão tổ. Phải nói lực độ khắc chế dĩ nhiên là Vạn Độc Tượng tốt nhất, nhưng Vạn Độc Tương thì cực kỳ khó khống chế, còn bản thân Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương chỉ là một loại hộ thân cương khí mà thôi, phòng thủ có thừa, tấn công thì không đủ.
Hắc Ngục Độc Hỏa tuy nói phẩm chất hơi kém hơn so với Vạn Độc Tương, nhưng lại dễ dàng không chế hơn nhiều. Hơn nữa Hắc Ngục Độc Hỏa vốn là loại lửa dữ dằn, được Lục Bình dùng làm thủ đoạn để hóa giải thần thông của Thiên Thuật lão tố là không gì tốt hơn.
Trong lúc Lục Bình đang cùng Thiên Thuật lão tổ đại chiến, mấy đạo độn quang từ trong động phủ của Thiên Thuật lão tổ ở bờ đông của Hoàng Ly đảo bay lên, đằng đẵng sát khí kéo tới chỗ động phủ của Lục Bình.
Trong độn quang, Viên Huyền Chiêm đi trước, trong hai mắt lóe ra vẻ hưng phấn, giờ khắc này hắn đã đợi quá lâu rồi.
Nếu như nói trước đó bởi vì Thiên Thuật lão tổ còn cố kỵ danh tiếng, không muốn lộ ra vẻ quá mức khó coi, nên một mực không thu hồi quyền khống chế động phủ cùng với hộ đảo đại trận của Lục Bình. Lần này Lục Huyền Bình lại dám minh mục trương đảm khiêu khích bản phái lão tổ, điều này đã cấp cho bạn hắn lý do nhất cử thu hồi tất cả quyền khống chế Hoàng Ly đảo của Lục Bình.
Dĩ nhiên, điều này cuối cùng chẳng qua là lý do Viên Huyền Chiêm có thể dùng để cố ý chèn ép Lục Bình mà thôi, và cũng là thứ có thể dùng để che giấu khoái cảm báo phục ẩn núp sâu trong nội tâm của Viên Huyền Chiêm, báo phục cho nhiều lần bị nhục dưới tay Lục Bình.
Lục Bình quật khởi với tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Viên Huyền Chiêm cùng các đệ tử đời thứ ba chạy theo một cách tuyệt vọng. Hắn biết muốn báo thù Lục Huyền Bình, mình cho dù có cố gắng cả đời này đi nữa chỉ sợ cũng không thể vượt qua hắn được.
Về phần Viên gia, thì đó chỉ là một tu sĩ gia tộc phụ thuộc vào Chân Linh phái sinh tồn. Nếu như nói lúc trước Viên gia còn có thể làm cỏ đầu tường, nghiêng qua nghiên lại giữa Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái. Nhưng hiện nay Viên gia buộc phải đàng hoàng phụ thuộc hẳn vào Chân Linh phái để mà sinh tồn.
Đặc biệt là năm đó, bởi vì Lục Bình mất tích trong thú triều, lão sư Liễu Huyền Linh chân nhân đại náo Viên gia, chỉ dựa vào lực một người đã lập tức đánh cho toàn bộ mấy vị đoán đan chân nhân của Viện gia co rúc ở trong gia tộc từ đường không dám lộ diện. Điều này chính là một loại cảnh cáo của Chân Linh phái: Nếu Huyền Thuật chân nhân không xuất thân Viên gia, cùng là Nhị đại đệ tử, hơn nữa xưa nay cùng Liễu Huyền Linh bất hòa, ngày đó vì sao ông ta không toàn lực ra mặt chu toàn vì gia tộc?
Viên Huyền Chiêm đã hiểu rất rõ rằng, Viên gia cuối cùng vẫn là thứ không đem ra được mặt đài, nếu muốn trở thành nhất phương cự kình, chỉ có thể dựa hắn vào Chân Linh phái, dựa vào tư nguyên của môn phái mới có thể thừa dịp mà quật khởi.
Mà nếu muốn đối phó Lục Huyền Bình, nhất định phải mượn một danh phận đại nghĩa đứng ở dưới chân, hơn nữa còn phải có Chân Linh phái cao tầng lão tổ ra mặt, mới có thể trấn áp khí thế phách lối của hắn.
Viên Huyền Chiêm này cũng coi là có mấy phần biết nhìn, biết được hiện nay chỉ dựa vào thực lực của Lục Bình cùng với lực ảnh hưởng của hắn ở trong Chân Linh phái, thì Lục Bình cơ hồ là vô địch nếu tính dưới pháp tướng tu sĩ.
Cho dù là có người có thể địch nổi hắn, cũng quyết sẽ không đứng ra cùng chưởng môn quan môn đệ tử này đánh lôi đài. Huống chi “Thủy Kiếm Tiên” này còn là vị luyện đan tông sư thứ ba của Chân Linh phái, người nào không có chuyện làm lại tự nhiên đi đắc tội một vị luyện đan sư, còn là một vị luyện đan tông sư nữa chứ?
Vừa khéo lúc này tộc thúc của mình phá quan mà ra, trở thành một vị pháp tướng lão tổ của Chân Linh phái. Mà vị tộc thúc này của mình nguyên vốn lại bất hòa cùng Chân Linh phái chưởng môn kia, lập tức cấp cho Viên Huyền Chiêm nhìn thấy được hy vọng.
Quả nhiên, Thiên Thuật lão tổ phản đối Chân Linh phái tập quyền, vừa xuất quan liền thừa dịp Thiên Cầm lão tổ bế quan mà tới trấn giữ Hoàng Ly đảo.
Thiên Thuật lão tổ cùng Thiên Linh lão tổ có mối bất hòa lớn nhất chính là bởi vì có sự khác biệt về đường lối phát triển của Chân Linh phái.
Gần trăm năm trước, Liễu Huyền Linh chân nhân lúc ấy chấp chưởng Chân Linh phái sự vụ, đã cùng Huyền Thuật chân nhân phát sinh một lần xung đột kịch liệt. Chẳng qua là lúc đó bị Huyền Thuật chân nhân tận dụng được cơ hội, đem Liễu Huyền Linh chân nhân từ vị trí môn phái chấp sự hất đi xuống.
Liễu Thiên Linh lão tổ là người ủng hộ Chân Linh phái chưởng môn tập quyền, cho là chỉ có tập trung quyền lực của Chân Linh phái trong tay của chưởng môn, mới có thể tập trung từ nguyên có hạn của Chân Linh phái vào mức lớn nhất để nhanh chóng bồi dưỡng đệ tử có tiềm lực, đề thăng thực lực của Chân Linh phái.
Đồng thời, tai ương ma la ngày càng gần tới lúc bộc phát, chỉ có chưởng môn mới có thể ngưng tụ lại đủ lực lượng cường đại, lúc chống đỡ tai ương ma la, có thể căn cứ thế cục phát triển mà nhanh chóng chọn lựa các biện pháp, phát huy chiến lực mạnh nhất của Chân Linh phái, đem tổn thất giảm xuống tới mức thấp nhất.
Còn Thiên Thuật lão tổ thì là người ủng hộ Chân Linh phải hoạt động theo hướng quyền lực cân bằng, đồng thời cũng là người bảo vệ phương thức phát triển truyền thừa hơn vạn năm mà Chân Linh phái đã từng chọn lựa.
Ông ta xem trọng chính là Chân Linh phái truyền thừa cùng quyền lực thăng bằng và chế ước trong phát triển, cho là thiết lập chưởng môn sẽ phá hư cực lớn thể chế mà Chân Linh phái truyền thừa lại.
Chưởng môn nắm đại quyền, dưới tình huống thiếu hụt chế ước và sự giám đốc, sẽ cực kỳ dễ dàng tạo thành sự không công bình trong môn phái.
Mà Hoàng Ly đảo chính là thể hiện của loại không công bình này: làm chưởng môn quan môn đệ tử, một tu sĩ tu luyện bất quá hơn trăm năm thì làm sao có thể ở Hoàng Ly đảo cheo leo đơn độc ngoài biển tích lũy một mảnh cơ nghiệp lớn như vậy, chỉ dựa vào thực lực tự thân của hắn sao?
Hoàng Ly đảo có đại lượng tu luyện tư nguyên hội tụ. Hoàng Ly đảo chỉ có linh mạch nho nhỏ lập tức hội tụ đạt tới trung phẩm, ngay cả đại đa số trung hình đảo tự cũng không đuổi kịp. Vì sao môn phái đến nay không thu hồi linh mạch của Hoàng Ly đảo? Chẳng lẽ bởi vì hắn là chưởng môn đệ tử sao?
Viên Huyền Chiêm đi tiên phong, sau lưng còn có hai đạo độn quang. Hai đạo độn quang này là hai vị đệ tử môn hạ của Thiên Thuật lão tổ, cũng đều có đoán đan kỳ tu vi.
Sau nữa phía sau còn có hai đạo độn quang, hai đạo độn quang này nhìn qua vô cùng ngưng thật, hiển nhiên thực lực muốn vượt qua ba đạo độn quang trước mặt, chẳng qua là không biết tại sao lại rơi lại ở phía sau đám ba người Viên Huyền Chiêm.
Hai đạo độn quang cuối cùng này, không là người nào khác, chính là Huyền Tố chân nhân mà Lục Bình quen thuộc.
Huyền Tố chân nhân là môn hạ đại đệ tử của Thiên Thuật lão tổ, cũng là đệ tử mà Thiện Thuật lão tổ coi trọng cho làm truyền nhân y bát, ở trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba cũng là tu sĩ rất có danh vọng, tuy nói so sánh cùng Huyền Điền chân nhân hơi kém hơn chút, nhưng cũng là một trong đệ tử đích truyền của Chân Linh phái. Nếu không năm đó trong buổi đấu giá ở Huyễn Linh thành hắn cũng không là một trong bảy người lúc đó đi theo Thiên Cầm lão tổ.
Chẳng qua là Huyền Tố chân nhân lúc này nội tâm cũng hết sức giằng co. Hắn hiện nay đã là đoán đan tầng bảy điên phong tu vi, địa vị ở Chân Linh phái thậm chí cao hơn so với một ít đoán đan hậu kỳ nhị đại tu sĩ. Hắn có thể biết được một ít sự vật bí ẩn của Chân Linh phái cao tầng, đối với tình cảnh của lão sư trước mắt cũng có suy đoán phân tích.
Hơn nữa hắn đã từng có một khoảng thời gian tiếp xúc cùng Lục Bình, biết được vị tiểu sư đệ này có thời gian tu luyện so với bọn hắn ít đi hơn trăm năm, nhưng đúng thật không phải là đèn dưới đáy giếng, lá bài tẩy trong tay tung ra mãi không hết, tâm trí mưu tính cũng không kém cạnh bất luận là kẻ nào.
Thiên Cầm lão tổ ở trong Chân Linh phái phách lối bực nào, hậu bối con em có thể được nàng để vào trong mắt cơ hồ không có, huống chi Lục Bình còn là đệ tử của Liễu Thiên Linh sư thúc, thế mà vừa khéo Lục sư đệ này dám ở trên Kinh Chập đảo cùng Thiên Cầm lão tổ chậm phong tương đối không chịu phục chút nào. Lúc đó hắn chẳng qua chỉ là đoán đan trung kỳ tu vi, nhưng cuối cùng kết quả thì càng làm người ta mở rộng tầm mắt. Hai người mấy lần giao phong, kết quả cuối cùng tựa hồ đều là Lục Bình chiếm thượng phong. Điều này càng khiến cho Thiên Cầm lão tổ cuối cùng phải thay đổi cách nhìn nhận lại đối với Lục Bình.
Ở trong nhận xét của Huyền Tố chân nhân, thì nhân vật giống như Lục Bình này, ngàn vạn lần không có chuyện giận dữ làm liều một cách lỗ mãng, mà chỉ có mưu định rồi sau đó tỉnh táo hành động.
Lần này Lục Bình mới vừa trở về Hoàng Ly đảo, liền đi khiêu khích lão sư Thiên Thuật lão tổ. Lục sự đệ này trong tay tất nhiên còn có lá bài tẩy không người biết, không nói có thể chuyển bại thành thắng, ít nhất cũng đứng ở cục diện không ai làm gì được ai.
Chẳng qua là chớ quên Thiên Thuật lão tổ cuối cùng là pháp tướng tu sĩ, nếu thật đúng là đến thời điểm ai cũng không làm gì được ai này, cho dù song phương đều không có tổn thất, nhưng kết lại Thiên Thuật lão tổ vẫn là thua.
Bắc Hải tu sĩ sẽ không có ai nói Lục Bình chiếm tiện nghi Chân Linh phái, chỉ sẽ nói đường đường là pháp tướng tu sĩ, không ngờ lại không làm gì được một vị đoán đan kỳ hậu bối tu sĩ.
Không cần suy nghĩ cũng biết, sau trận chiến này, đại danh “Thủy Kiếm Tiên” của Lục Huyền Bình tất nhiên sẽ từ Chân Linh phát truyền đi càng thêm vang dội.