Bởi vì phải đem Tị Thủy Nguyệt Minh Châu treo ở đỉnh đầu, cho nên Lục Bình cũng không khỏi không theo Huyền Vi chân nhân đông chạy tây đi. Tuy nhiên Lục Bình xem ra, mặc dù Huyền Vi chân nhân không một khắc thanh nhàn, trên thực tế lại giống
như con ruồi không đầu loạn đụng vậy, dù sao bản thân Lục Bình là không nhìn ra môn đạo gì.
Qua hồi lâu, Huyền Vi chân nhân đã đem cái hải vực dõi mắt khoảng cách gần ngàn trượng này đều đi qua một lần, lúc này mới ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Cuối cùng đem cái dò mạch đại trận này bố trí hoàn chỉnh rồi!
Lục Bình ngơ ngẩn nói:
– Ngươi đây là đang bày trận sao?
Huyền Vi chân nhân kinh ngạc nói:
– Đúng vậy, dò mạch đại trận này bố trí chính là ở quá mức nhiều hạn chế rồi, chủ yếu không phải vật bày trận, mà là các loại pháp quyết bí thuật dò mạch tìm mạch, còn có chính là trước đó phán đoán hướng đi của địa mạch trong hỗn hợp quáng mạch,..
Lục Bình đối với bây giờ không biết này, nghe nửa ngày cũng nhất biết bạn giải, dứt khoát nói:
– Nói cách khác ngươi tổng hợp hết các loại thủ đoạn, cuối cùng sáng tỏ cái trung hình hỗn hợp quáng mạch kia tất nhiên còn có chi mạch tồn tại. Nhưng bởi vì tính đặc thù của cái quáng mạch này, chi mạch của nó một mực kéo dài đến ngoài năm trăm dặm mới lần nữa ngưng tụ quáng mạch sao?
Huyền Vi chân nhân lăng ngơ ngẩn nhìn Lục Bình một chút, nói:
– Đúng vậy, đại khái chính là ý tứ này đi!
Dứt lời, Huyền Vi chân nhân ném ra khỏi hơn mười viên thượng phẩm linh thạch bắt đầu thi triển ấn quyết khởi động đại trận bố trí ở đáy biển.
Huyền Vi chân nhân hai tay bấm ra mấy chục đạo ấn quyết, rồi sau đó đột nhiên đánh ra một đạo chân nguyên gạt ra nước biển, trực tiếp ấn vào trong hải nể dưới chân.
Hơn mười viên thượng phẩm linh thạch bố trí quanh người lúc trước nhất thời sáng choang. Lục Bình khai to hai mắt chờ đợi kết quả thăm dò.
Nhưng thời gian nửa chun trà trôi qua, trừ mười mấy viên thượng phẩm linh thạch quanh người Huyền Vi chân nhân trở nên cũng phát sáng ngời ra, bốn phía đáy biển đen nhánh cũng không chút động tĩnh, phảng phất các loại ấn quyết cùng với vật bày trận lúc trước Huyền Vi chân nhân đánh vào đáy biển cũng đã là đá chìm đáy biển hết vậy.
Theo linh quang của hơn mười viên thượng phẩm linh thạch rốt cục bắt đầu suy yếu, cái trán của Huyền Vi chân nhân dần dần rỉ ra mồ hôi, ngược lại không phải là chân nguyên hao tổn, mà là hơn nửa ngày này hiển nhiên không chút thu hoạch.
Rốt cục, hơn mười viên thượng phẩm linh thạch đã tiêu hao hết linh lực, toàn bộ hóa thành tro bụi rơi xuống. Huyền Vi chân nhân chán nản tản đi hết chân nguyên quanh thân.
– Không phát hiện sao?
Lục Bình thấy bộ dáng của Huyền Vi chân nhân như đưa đám, suy nghĩ một chút còn há mồm an ủi:
– Có phải là lúc trước đại trận bố trí có sai lầm hay không?
Lục Bình thật sự là không nhìn ra lúc trước một phen bận rộn kia của Huyền Vi chân nhân có thể nói là có chút quy luật nào, vì vậy không nhịn được hỏi.
Huyền Vi chân nhân cười khổ lắc đầu một cái, nói:
– Không phải vậy, đây chính là ta ăn cơm người, làm sao có thể không cần tâm, dò mạch đại trận tầm quáng sư bố trí cùng đại trận do trận pháp sư bố trí cũng không giống nhau, thậm chí có thể nói hoàn toàn là hai chuyện. Nơi này cũng không có chi mạch tồn tại.
Lục Bình cười nói:
– Vậy cũng không gì, ngươi lúc trước cũng không nói có thể ở bốn phương vị tồn tại chi mạch sao, hiện nay cũng chỉ là sáng tỏ một chỗ trong đó, còn có những ba chỗ khác thì sao?
Huyền Vi chân nhân liếc mắt nhìn Lục Bình, đôi môi ngọa nguậy cũng không nói được câu nào.
Huyền Vi chân nhân tràn đầy lòng tin lôi kéo Lục Bình đi ra ngoài tìm chi mạch, không ngờ kết quả lại là cho mình đương đầu một gậy. Nếu theo như lời nói Huyền Vi chân nhân lúc trước phán đoán chi mạch tồn tại có bảy phần lòng tin, chuyện khai môn bất lợi này liền trực tiếp trừ đi hết bốn phần của hắn.
Nói thật ra thì, Lục Bình đối với hắn cũng không phải là đặc biệt coi trọng, chẳng qua là hiện nay nếu đã tới, đạo lý vạn không ở một phương hướng thất lợi liền lùi bước. Lục Bình thấy bộ dáng của Huyền Vi chân nhân ủ rũ, chỉ đành phải kéo hắn đi về hải vực phía đông bắc, đó là chỗ địa điểm thứ hai lúc trước Huyền Vi chân nhân đoán. Nhưng trong lòng lại âm thầm tự nhủ, vốn là mình bị Huyền Vi chân nhân cổ động mò tới, hiện nay thật là hay: mình ngược lại trở thành kẻ tới cổ động để cho Huyền Vi chân nhân kiên trì rồi.
Đến địa khu đông bắc hải vực Huyền Vi chân nhân lúc trước phán đoán, hai người lần nữa lên vào đáy biển. Lục Bình chỉ chỉ đáy biển, nói:
– Nhạ, không nên nản chí, một lần nữa đi, có lẽ lần này là có thể tìm được!
Lục Bình vừa dứt lời, lại thấy Huyền Vi chân nhân kỳ kỳ ngả ngả hết nửa ngày, lúc này mới hàng xích hàng xích nói:
– Lục sư đệ, ngươi có thể cho ta mượn trước mười mấy viên thượng phẩm linh thạch hay không, không có linh thạch ta không cách nào bày trận a!
Lục Bình nhất thời bật ngửa, Huyền Vi chân nhân quả này thật chính là một tiện nhân, biết rõ lần này tới tìm chi mạch cần dò xét bốn phương hướng, nhưng trên người hắn lại chỉ mang theo thượng phẩm linh thạch khởi động một lần dò mạch đại trận, rõ ràng là muốn đánh chủ ý từ trên người mình.
Lần đầu tiên này nhờ hắn không thể lộ ra chi mạch, nếu không sợ rằng mới vừa hướng mình đòi tới linh thạch còn không biết sao mà thẳng thừng không biết ngượng ngập gì hết.
Trên thực tế cũng đúng như Lục Bình phỏng đoán, Huyền Vi chân nhân sở dĩ ngay từ đầu liền lựa chọn phương hướng tây bắc, cũng bởi vì hắn thấy vốn là đáy biển của phương hướng tây bắc có hy vọng nhất có chi mạch tồn tại, cũng không từng nghĩ địa phương có hy vọng nhất ngược lại nhào một vô ích.
Huyền Vi chân nhận thấy Lục Bình nhìn chằm chằm một đôi mắt nhìn hắn, đáy lòng lập tức liền phát sợ, vội vàng nói:
– Lục sư đệ, ngươi cũng không biết, năm năm này đoàn người ai cũng không muốn tin tưởng ta, năm năm nhưng viên viên vô thu. Mười mấy viên thượng phẩm linh thạch này còn là ta tỉnh cật kiệm dụng còn dư lại, trong năm năm vì điều nghiên tầm quáng bí thuật này, người xem tu vi của ta đây cơ hồ không chút tiến thêm,…
– Được rồi, được rồi!
Lục Bình dở khóc dở cười nhìn vị cực phẩm sư huynh trước mắt này, tuy nhiên hắn nói ngược lại cũng có bộ phận đạo lý. Mặc dù tài sản này trong mắt Lục Bình lớn như vậy, chính là mười mấy viên cực phẩm linh thạch, Lục Bình khẽ cắn răng cũng có thể lấy ra, nhưng đối với Huyền Vi chân nhân đoán đan tu sĩ học trò nghèo như vậy mà nói, mười mấy viên thượng phẩm linh thạch đều một khoản tài phú không rẻ.
Lục Bình định lấy ra một trăm thượng phẩm linh thạch dạy cho hắn, nói:
– Có đủ không?
Huyền Vi chân nhân nhất thời tâm hoa nộ phóng, nói:
– Đủ rồi đủ rồi, coi như lần này không dò xét ra quáng mạch cũng đủ ta dùng thời gian thật dài rồi!
Nhưng ngay sau đó Huyền Vi chân nhân liền cảm giác được thấy lạnh cả người từ bên cạnh mình dâng lên, lúc này mới cả người đánh run run một cái, biết mình nói lỡ miệng, vội vàng nói:
– Sư đệ không nên hiểu lầm, lần này mặc dù là bởi vì bây giờ ta không có linh thạch tu luyện mới ỷ vào lá gan đi tìm người. Nhưng phán đoán của ta lúc trước lại nhất định sẽ không sai, ta năm năm này thật là nghiêm túc nghiên học những thứ tầm quáng truyền thừa kia!
Dứt lời, không đợi Lục Bình thúc giục, liền bắt đầu chỉa vào nguyệt minh châu bắt đầu ở đáy biển chung quanh bố trí dò mạch đại trận. Lần này Lục Bình lười đi theo hắn, chẳng qua chính là đem nguyệt minh châu giao cho hắn sử dụng, dù sao nước biển sâu mấy trăm trượng này đối với Lục Bình thật sự mà nói không đáng giá nhắc tới.
Ầm!
Tựa hồ toàn bộ đáy biển xảy ra động đất vậy!
Tinh thần của Lục Bình rung lên, liền thấy cách đó không xa Huyền Vi chân nhân đột nhiên té quỵ xuống đất.
Lục Bình không rõ cho nên, vội vàng chạy tới, lại thấy người này quỳ trên mặt đất đang khóc!
Thấy Lục Bình tới đây, Huyền Vi chân nhân nghẹn ngào nói:
– Sư, sư đệ, điểm trúng rồi, điểm trúng rồi a! Nơi này có chi mạch, hơn nữa còn một cái tiểu hình quáng mạch. Một cái tiểu hình quáng mạch a! Sư huynh ta đời này may mắn điểm trúng mấy lần quáng mạch đều là vi hình quáng mạch phẩm chất cực thấp, tiểu hình quáng mạch này còn là lần đầu tiên điểm trúng!