Dịch: donquichotte – Biên dịch: hoabeo
“Bày trận!”
Đơn Dương Tử ra lệnh một tiếng, hai mươi tám đạo sĩ bắt đầu chuyển động. Bộ “Nhị Thập Bát Tú Đại Trận” xem ra thao diễn tương đối thuần thục, đám đạo sĩ này bộ pháp như du long, lập tức vọt lên, Đơn Dương Tử quát một tiếng: “Xuất kiếm!”
“Xoát”, hai mươi tám đạo sĩ đồng thời đưa trường kiếm trong tay chỉ lên thiên không!
Hai mươi tám thanh trường kiếm kiếm khí thiểm động, cổ tay bọn họ đều khẽ rung lên, trường kiếm chậm rãi chấn động, phát ra thanh âm “ông ông”, tựa như tiếng ong kêu.
Tiểu Lôi đứng tại nơi đó, chỉ xem cách thức của đám đạo sĩ trước mặt. Hai mươi tám đạo sĩ lại không hề vội tấn công, đứng vững, từng thanh trường kiếm chỉ thiên, thân kiếm rung rung “ông minh” không ngừng.
Lại nghe thấy Đơn Dương Tử quát lên: “Tả xuất!”
“Xoát”, đám đạo sĩ phía sau trường kiếm đồng thời chỉ lên phía trái thiên không một cái, hai mươi tám thanh trường kiếm lại kêu ong ong. Lại nghe thấy Đơn Dương Tử quát: “Hữu xuất!” Hai mươi tám đạo sĩ lại đem trường kiếm thu hồi, tiếp tục chỉ lên phía phải thiên không.
Tiểu Lôi trông thấy trong lòng kỳ quái, hai mươi tám đạo sĩ này, lập thành trận thế như vậy, động tĩnh thật ra không nhỏ, nhưng như thế nào đứng tại chỗ dùng trường kiếm bên trái chỉ một cái, bên phải chỉ một cái, chẳng lẽ cứ đứng tại chỗ bổ chém bừa bãi như vậy, là có thể đả thương chiến thắng địch thủ sao?
“Vây!”
Đơn Dương Tử quát một tiếng, rồi biến mất, hắn xuất hiện giữa không trung, tựa như một con đại điểu, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiểu Lôi. Tiểu Lôi ngưng thần quát một tiếng, thái đao trong tay nhằm hướng chính diện bổ xuống một đao.
Một đao này có thể nói không có nửa điểm hoa dạng, thuần túy là lực lượng kết hợp với tốc độ, nhưng trường kiếm trong tay Đơn Dương Tử lại không ngạnh tiếp cùng Tiểu Lôi. Mũi kiếm điểm trên thái đao. “Ông”, cả người phóng qua đỉnh đầu Tiểu Lôi, nhảy qua sau người hắn.
Mũi kiếm kia điểm trên đao của Tiểu Lôi, lập tức hắn cảm thấy một chút va chạm kỳ quái. Cổ tay tê rần, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, đạo sĩ này sao lại có pháp lực mạnh như vậy?
Nhưng nghe thấy từng tiếng bước chân, hai mươi tám đạo sĩ đã vây chung quanh Tiểu Lôi, trong ngoài hai vòng tròn. Vòng trong chuyển động thuận theo chiều kim đồng hồ, vòng ngoài lại chuyển động ngược lại. Đám đạo sĩ tại vòng trong xuất trường kiếm đâm tới Tiểu Lôi, nhất thời, mười thanh trường kiếm cùng xuất. Quanh người Tiểu Lôi đều có kiếm đâm tới. Hắn cười dài một tiếng, hốt nhiên song thủ nắm lấy thái đao, xoay tròn tại chỗ.
Khi thanh âm “đinh đinh đang đang” đình chỉ, đã thấy Tiểu Lôi nắm đao trong tay, thân thủ xoay tròn, dẫn theo một mảng thanh khí. Đám đạo sĩ ở vòng trong bị cuốn theo không đứng vững được, trường kiếm trong tay vừa tiếp xúc với thái đao của Tiểu Lôi, mũi kiếm lập tức bị chặt đoạn, thân thể chấn động, lùi về phía sau.
Tiếng cười Tiểu Lôi chưa phát ra, lại đã trông thấy Đơn Dương Tử đứng tại vòng ngoài, hắn nhảy lên, hướng Đơn Dương Tử xông tới, một đao ập xuống. Một đao này của hắn chưa đến, đao khí lại đã lao thẳng đến trước mặt Đơn Dương Tử. Đơn Dương Tử thoáng kinh hãi, gắng sức hoành kiếm ngăn cản.
Keng!
Đơn Dương Tử bỗng nhiên tức tối hừ một tiếng. Trường kiếm trong tay đã gãy thành mười bảy mười tám đoạn, những mảnh trường kiếm nhỏ gãy đầy, bay khắp nơi. Người hắn cũng không chống đỡ được, văng ra sau. Tiểu Lôi cười hắc hắc: “Nguyên lai pháp lực của ngươi bất quá chỉ là như thế!”
Phía ngoài hai người Khinh Linh Tử và Diệu Yên đứng đó. Diệu Yên mặc dù biết trận pháp này không thể gây thương tổn đến Tiểu Lôi, nhưng trong mắt dù sao cũng có vài phần lo lắng, nhẫn nại nói: “Phu quân, Nhị Thập Bát Tú Trận này của Côn Luân phái, kỳ thật là một bộ hợp kích chi thuật. Đơn Dương Tử kia chính là trận nhãn, cách làm của đám đạo sĩ này vừa rồi, là đem pháp lực của bọn chúng chuyển qua cho Đơn Dương Tử. Chỉ là loại hợp kích chi thuật này dù sao không phải “nhất nhân chi lực”, trước mỗi lần phát động, đòi hỏi phải chuẩn bị trước mới được. Chàng nhận định chính xác cơ hội, phế đi Đơn Dương Tử, tự nhiên là có thể phá trận.”
Đơn Dương Tử té ngã, lộn người đứng dậy, từ sau lưng rút ra một thanh trường kiếm, quát: “”Tặc nhân lợi hại, hừ, thắng được bần đạo, cũng không dễ dàng như vậy! Xuất sát chiêu!”
“Hắc!!” Đám đạo sĩ phía sau đồng thời thổ khí cao giọng quát một tiếng.
Tiểu Lôi cười nói: “Đánh thì đánh đi, hô lớn tiếng giống như giết heo vậy, muốn hù chết người sao?”
Hai mươi tám đạo sĩ kia lại tới tấp lui về phía sau, toàn bộ vây chung quanh Đơn Dương Tử, vẫn như trước phân thành vòng trong vòng ngoài, bỗng nhiên lại đồng thời khoanh chân ngồi xuống đất. Đơn Dương Tử ngồi ở chính giữa, song thủ nâng kiếm, quát một tiếng: “Xuất kiếm!”
“Xoát”, trường kiếm trong tay hắn bắn ra, dùng chính là ngự kiếm thuật tiêu chuẩn của Côn Luân phái. Trường kiếm hóa thành một đạo kim quang, bắn về phía Tiểu Lôi. Phía sau vừa trông thấy từng đạo kim quang bắn ra, mười ba tên đạo sĩ ở vòng trong cũng đồng thời bắn trường kiếm của mình ra. Trong lúc nhất thời, kim quang đầy trời, tới tấp bắn về phía Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, đầu tiên một đao chặn trước trường kiếm của Đơn Dương Tử, chợt nghe thấy “tranh”, thái đao trong tay rõ ràng cảm thấy chém lên vật gì đó, nhưng lại tịnh không có lực đạo va chạm truyền lại, ngược lại cảm thấy một trận lực lượng dụng lực lôi kéo!
Tiểu Lôi không hề phòng bị, thiếu chút nữa thái đao đã bị cỗ lực lượng lôi kéo kia làm cho thoát khỏi tay. Hắn “ồ” một tiếng, lúc này mới dụng lực ổn định cổ tay, thu hồi thái đao.
Trận pháp này thật sự có chút tà môn.
Mắt thấy đám phi kiếm theo sau hóa thành kim quang cũng đã bắn đến trước mặt, Tiểu Lôi nhanh chóng huy vũ thái đao hai bên ngăn chặn. Nhưng từng đao từng đao hạ xuống, trong lòng lại dần dần kinh ngạc hẳn. Mỗi một đao hắn xuất ra, đều cảm thấy căn bản không phải ‘”chém” lên phi kiếm đối phương. Đao kiếm chỉ cần vừa tiếp xúc, lập tức ngược lại bị một cỗ lực lượng trên kiếm đối phương kéo lại.
Hắn mặc dù có ý niệm chặt đứt phi kiếm của đối phương, nhưng lại không dùng lực được, đánh một khoảng thời gian, chợt trông thấy hơn mười đạo kim quang vây chung quanh Tiểu Lôi, “đinh đinh đang đang”, nhưng Tiểu Lôi lại không cách nào phá trận, ngược lại còn bị hơn mười đạo lực lượng lôi kéo khiến cho đao pháp dần dần có chút tán loạn, thân thể cũng có chút bất ổn. Trong lòng hắn có chút tức giận, nghĩ thầm: “Ta đem hết toàn lực vào một đao, còn chặt không đứt sao? Hừ!
Lại trông thấy kim quang trước mặt, Tiểu Lôi quát một tiếng, lần này lại dùng chính là đao pháp “Bách Trảm Quy Nhất”.
Chợt nghe thấy “keng”, đạo kim quang kia đã bị một đao của Tiểu Lôi chém bay đi. Trường kiếm vọt lên trùng thiên, nhưng vẫn không bị gãy đoạn. Giữa không trung xoay vài vòng. Chỉ thấy Đơn Dương Tử trong trận đột nhiên biến sắc, há miệng phun ra một ngụm máu.
Tiểu Lôi nhìn thấy, nghĩ thầm bộ trận pháp hợp kích chi thuật của bọn họ tất yếu sẽ đem toàn bộ pháp lực của hơn mười người truyền cho Đơn Dương Tử. Chỉ cần ta mặc kệ những người khác, một lực kích đoạn kiếm của Đơn Dương Tử, trận pháp tự nhiên sẽ bị phá.
Nghĩ đến đây, hắn trở nên tự tin, rú dài một tiếng, lăng không nhảy lên, tùy ý chống đỡ các đạo kim quang khác, lại thủy chung truy đuổi thanh phi kiếm của Đơn Dương Tử. Tiêu Dao bộ pháp của Tiểu Lôi tinh diệu thế nào chứ, lập tức đuổi theo, lần nữa vận khởi đao pháp “Bách Trảm Quy Nhất”. Nhận định chuẩn xác bổ một đao xuống.
Lần này trường kiếm kia cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gãy. Đơn Dương Tử trong trận há mồm thổ ra khẩu huyết, nghiến răng nhìn Tiểu Lôi hằm hằm.
Tiểu Lôi hắc hắc cười lạnh, hắn một kích đắc thủ, thân thủ lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị hai kiếm hai bên rạch y phục, lúc này mới tránh thoát.
Hắn nghĩ thầm trận pháp này quả nhiên lợi hại. Mười mấy đạo sĩ kia pháp lực hợp lại trên người Đơn Dương Tử. Chẳng ngờ lại có thể chống được hai đao “Bách Trảm Quy Nhất” của mình!
Chỉ là hiện giờ kiếm của Đơn Dương Tử đã bị ta chém rơi, xem các ngươi còn ỷ vào cái gì! Tiểu gia ta đem toàn bộ kiếm của đám đạo sĩ các ngươi chặt đứt hết!
Hắn phấn khởi, nhắm chuẩn một đạo kim quang trước mặt, vận tám phần lực chém xuống. Nhưng đao kiếm vừa tiếp xúc, hắn lập tức thầm nghĩ không tốt rồi!
Trong lòng Tiểu Lôi, phi kiếm Đơn Dương Tử tối cường trong trận pháp đã bị mình chặt đứt, đám tiểu đạo sĩ còn lại tự nhiên không còn đáng ngại, nhưng lần xuất thủ này tựa như không đúng!
“Đinh”, thân thủ Tiểu Lôi liến tiếp lùi về phía sau. Phi đến năm sáu thước thân hình mới trụ vững lại được, kinh ngạc nhìn đối phương.
Mười mấy thanh trường kiếm kia ổn định giữa không trung, hình thành một cái cung tròn. Kiếm phong chỉ vào Tiểu Lôi ……
“Vô dụng, tiểu tử, ngươi tưởng phá trận pháp Côn Luân phái dễ dàng như vậy sao? Hợp kế chi thuật này khéo léo ở chỗ, nếu ngươi kích đoạn một thanh kiếm, vậy pháp lực đã qua hợp kích tự nhiên truyền lên kiếm khác. Bọn chúng hiện giờ tại đây thi pháp, trừ phi ngươi chặt đứt tất cả kiếm của bọn chúng mới dược.” Khinh Linh Tử cười: “Tiểu tử, ngươi đừng làm cho ta thất vọng a.”
Tiểu Lôi cười khổ một tiếng.
Chặt đứt tất cả kiếm của bọn chúng?
Pháp lực của đối phương tụ lại trên một thanh kiếm. Ngay cả mình đã dùng đao pháp “Bách Trảm Quy Nhất”, chém liền hai nhát, mới chặt đứt được một kiếm của đối phương. Muốn chặt đứt hết toàn bộ mười mấy thanh kiếm, vậy phải dùng bao nhiêu lần “Bách Trảm Quy Nhất”?? Chiêu bách trảm quy nhất này cùng nguyên lý giống như Phá Sơn Không, trong nháy mắt đề thăng pháp lực, nhưng lại không thể sử dụng nhiều lần.
Ngay cả Tiểu Lôi hiện tại đã tu luyện Nghịch Thiên Quyết, mặc dù vốn có thể dùng ba lần, hiện giờ chỉ có thể dùng nhiều nhất hai lần nữa. Nhưng dẫu sao thời gian tu luyện Nghịch Thiên Quyết còn quá ngắn, hỏa hầu còn thiếu. Muốn hắn chặt đứt toàn bộ mười mấy thanh trường kiếm này, chẳng khác nào kêu hắn liên tục liều mạng với pháp lực tích lũy của mười mấy đạo sĩ mười mấy lần!
Với tạo nghệ Nghịch Thiên Quyết trước mắt của Tiểu Lôi, vẫn còn yếu.
Khinh Linh Tử mắt thấy vẻ khác thường trên mặt Tiểu Lôi, bật nói: “Nghịch Thiên Nhất Kiếm, chẳng lẽ ngươi không tính xuất ra sao?”
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: “Lão gia hỏa ngậm mồm đi, xem ta phá trận.”
Thân thủ hắn cấp tốc lui về phía sau, thái đao trong tay chỉ thiên, giương mắt nhìn mười mấy thanh phi kiếm của đối phương, lập tức tiến vào cảnh giới “không linh”. Hắn đột nhiên nhẹ nhàng xuất ra khẩu khí, đối diện với mười mấy thanh trường kiếm của đối phương, chẳng ngờ hắn lại nhắm con mắt lại!
“Bắn!” Đơn Dương Tử trong trận quát lên. Mười mấy đạo sĩ vây chung quanh bên cạnh hắn thủ chưởng hợp lại một chỗ, mười mấy thanh trường kiếm hình dạng như liên hoa dày đặc bắn tới Tiểu Lôi. Nhưng Tiểu Lôi vẫn bất động như trước, đến khi đám phi kiếm tới trước mặt, hốt nhiên hắn mới mở mắt, khóe miệng lộ xuất một tia tiếu ý.
Thái đao trong tay Tiểu Lôi rốt cuộc chậm rãi kích ra, một đao này dường như không dùng lực lượng quá lớn, rõ ràng nhìn tốc độ hắn tịnh không nhanh, nhưng lại cản hết mười mấy thanh trường kiếm đâm đến trước người hắn. Thái đao đi sau mà đến trước, chạm vào một thanh phi kiếm.
Vẻ tiếu ý trên mặt Tiểu Lôi không giảm, lại không dụng lực cố gắng bổ gãy kiếm đối phương, thân thủ trái lại lui về phía sau. Chỉ là lần này, trên thái đao của hắn, dường như chứa đựng lực dính, ngược lại dính lên một kiếm của đối phương, theo hắn lùi ra sau. Đám phi kiếm còn lại trong trận pháp dưới sự điều khiển, ào ào vây lấy Tiểu Lôi đâm tới. Vẻ tiếu ý của Tiểu Lôi vẫn không giảm.
Thái đao trong tay chậm rãi huy một vòng tròn, chỉ nghe thấy “đinh đinh đang đang” mười mấy thanh âm trong trẻo, thái đao của Tiểu Lôi mỗi lần dính lên một thanh phi kiếm, lập tức giữ nó lại, cứ huy một vòng liên tiếp như vậy, trong mười mấy thanh phi kiếm, cũng có đến tám chín thanh bị dính lên thái đao của Tiểu Lôi!
Đơn Dương Tử trong trận sắc mặt đại biến, quát: “Không tốt! Thu kiếm!”
“Chậm đã!” Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, thân thủ chạy tới trước, nhún người truy theo mấy phi kiếm còn lại, thái đao giống như một thỏi nam châm cục lớn, tùy ý huy động, dính phi kiếm của đối phương lại.
Chợt nhìn thấy Tiểu Lôi đứng giữa không trung, thái đao trong tay vẫn như cũ chỉ lên thiên không, chỉ là trên đao phong lại dính chi chít mười mấy thanh trường kiếm. Tiểu Lôi cười hai tiếng, cổ tay chấn động, đao quang thiểm động, đám phi kiếm kia lập tức bị chấn gãy, rơi trên mặt đất.
Khinh Linh Tử thở dài một tiếng: “Được, tiểu tử, tu vi Nghịch Thiên kiếm của ngươi lại tăng thêm một tầng rồi.”
Tiểu Lôi quay đầu lại cười nói: “Ta cũng vừa mới lĩnh ngộ được, một kiếm này xuất ra, vị tất nhất định phải xuất thủ vô hồi, tiến thối tự nhiên, mới là chánh đạo. Trận pháp cổ quái này, không cùng ta đánh bừa, nhưng trái lại có một cỗ hấp lực, muốn hút đi đao của ta. Ta nếu cứ đánh bừa, vậy quá ngớ ngẩn rồi. Đánh bừa, không bằng dẫn! Một chữ dẫn này, ta cũng vừa chợt nhớ tới. Chúng muốn hút thái đao của ta đi, ta đơn giản thuận theo lực lượng của chúng.
Khinh Linh Tử ha ha cười: “Được! Ngươi vừa rồi vạch một cung tròn, ảo diệu ở chỗ cung tròn này phải không. Vòng tròn là lực chí nhu, nếu cương không thể thắng, không bằng dùng hình tròn để dẫn lực, tuyệt a! Xem ra Nghịch Thiên kiếm này, quả nhiên ngươi đã lĩnh ngộ được, cũng không ngờ ngươi đã đánh xong một trận này.”
Đơn Dương Tử Côn Luân phái ngồi trong trận, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nói: “Chúng đệ tử nghe hiệu lệnh ta, xuất sát chiêu! Tấn công!”
Trường kiếm của mười mấy đệ tử tại vòng trong đã mất đi, lại đồng thời xoay người, thủ chưởng đặt lên người đệ tử vòng ngoài, hai mươi tám đạo sĩ, thủ chưởng nối với nhau, lại đem mười mấy thanh phi kiếm của đệ tử vòng ngoài bắn ra.
Tiểu Lôi thở dài: “Vô dụng thôi. Nếu ta đã khám phá ra quy luật trận pháp này của các ngươi, các ngươi dù có biến hóa tiếp như thế nào, cũng không thoát khỏi quy luật này, đều trong tính toán của ta.”
Hắn đáp trên mặt đất, nhưng tựa hồ không hề để đám trường kiếm đầy trời bắn về phía mình vào trong mắt, chậm rãi đi hướng tới hai mươi tám đạo sĩ đang ngồi trên mặt đất kia.
Chỉ thấy trong lúc nhất thời, đạo đạo kim quang bắn tới hắn. Tiểu Lôi tiện tay huy xuất một đao, hoặc chém hoặc bổ, hoặc đánh hoặc dẫn. Trên đường hắn chậm rãi đi tới, trường kiếm “đinh đinh đang đang” đều rớt hết, không thể ngăn trở nửa bước của hắn được chút nào.
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám Côn Luân đệ tử, Tiểu Lôi đã tới trước mặt bọn chúng, phi ra hai cước, đá văng Côn Luân đệ tử chắn ở trước mặt sang một bên, bước tới trong trận, tóm lấy Đơn Dương Tử kia.
Đơn Dương Tử đã thổ huyết hai lần, giờ đã thụ thương vô lực phản kháng. Tiểu Lôi làm mặt quỷ, tóm lấy hắn nhảy ra ngoài trận, cười nói: “Đạo sĩ, ta hỏi ngươi một việc, nếu ngươi trả lời tốt, ta để ngươi xuống, nếu không nói ta sẽ cạo sạch ngươi treo lên cây. Ta hỏi ngươi, các ngươi đem chưởng môn nhân Tiên Sơn phái để ở đâu rồi?”
:grin:Nhóm dịch giả Chí Tôn Vô Lại cung chúc mọi member của TTV một năm mới an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào để ghé vào tâm thần viện nhiều hơn:cute:
Quý độc giả nhớ thanks nhiều với:grin::cute