Chương 24 – Chiếc cốc giấy oan ức

Chương 24 - Chiếc cốc giấy oan ức

Hàn Thuật dùng hai tay bưng chiếc cốc giấy, thực ra có lẽ cô đã biết anh ghét mùi của cốc giấy thế nào, nhưng cô không biết anh còn ghét hơn cảm giác thận trọng khi cầm cốc giấy – cầm nhẹ, chiếc cốc sẽ tuột khỏi tay, cầm chặt, nó lại biến dạng, nước tràn lênh láng, rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng.

Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, dù cách một tấm cửa, Cát Niên vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ cố chấp mang chút mất kiên nhẫn của Hàn Thuật lúc này. Cô quay đầu nhìn vào phòng khách, Đường Nghiệp dường như vẫn chưa tỉnh. Không lâu sau, tiếng chuông còn được xen lẫn bởi tiếng gõ cửa dồn dập theo quy luật, âm thanh này ngay lập tức phá tan chút hy vọng may mắn tồn tại mong manh trong lòng Cát Niên. Không biết vì lý do gì nhưng bọn họ vẫn kiên định tin rằng trong nhà có người.

Điện thoại kêu muốn nhấc máy, chuông cửa kêu muốn ra mở, đây dường như là một dạng bản năng của con người, nếu không sẽ suốt ruột không yên, nhưng Cát Niên thật không muốn tưởng tượng tiếp, nếu như trong khoảnh khắc cánh cửa này mở ra, nhìn thấy người đứng bên trong là cô, Hàn Thuật sẽ phản ứng như thế nào. Cô lờ mờ nghe nói tới rắc rối gần đây của Đường Nghiệp, cũng có thể đoán ra lần này Hàn Thuật tớ đây là vì công việc, đối với Đường Nghiệp chắc chắn không phải chuyện tốt gì, vì vậy cô càng sợ mình sẽ gây thêm phiền cho anh. Cuống cuồng không biết phải làm sao, Cát Niên bước vội lại ngồi xuống lay lay cánh tay Đường Nghiệp, khẽ giọng đánh thức anh.

Dường như Đường Nghiệp đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu, anh mở mắt một lúc mới hiểu ra mình đang ở nơi nào. Nghe Cát Niên nói ngoài cửa có người của Viện Kiểm sát, xem ra anh cũng không quá bất ngờ, cố chống người đứng dậy, thấy sắc mặt hoảng sợ của cô thậm chí còn an ủi, “Em đừng lo, không có chuyện gì đâu.”

Nhưng Cát Niên thật sự thấy nóng ruột, miệng lắp bắp nói không thành câu, “Hàn Thuật… ở cửa… trời…”

Đường Nghiệp ngây người một lát liền hiểu ý, anh nghe tiếng gõ cửa càng ngày càng mạnh, dè dặt chỉ về phòng ngủ của mình, nói với Cát Niên: “Hay là em nấp trong kia một lát?”

Cát Niên hoàn toàn câm lặng, cô dường như có chút nghi ngờ phải chăng Đường Nghiệp sốt đến khê não, hồ đồ mất rồi, nếu mấy người Hàn Thuật thật sự vào lục soát, chẳng lẽ lại bỏ qua thư phòng và phòng ngủ? Hơn nữa lần trải nghiệm trước ở nhà Đường Nghiệp đủ để Cát Niên khẳng định, trong căn phòng đó hoàn toàn chẳng có chỗ nào có thể giấu mình, thoát thân qua cửa sổ lại là chuyện không tưởng. Với tính khí của Hàn Thuật, còn chuyện gì có thể tệ hại hơn việc bắt gặp cô trong phòng ngủ của Đường Nghiệp?

Nồi cháo trong bếp đang sôi, nghe tiếng nắp nồi hơi Cát Niên chợt dao động, vội chạy vào bếp, lúc bước vào còn tiện tay đóng cửa lại, cô cũng không biết làm thế này sẽ trốn được bao lâu, càng không hiểu vì sao lần nào xuất hiện ở nhà Đường Nghiệp cô cũng phải nghĩ đến chuyện nấp trốn.

Phòng bếp nằm ngay bên cạnh lối vào, qua tấm cửa, Cát Niên nghe tiếng Đường Nghiệp ra mở cửa, sau đó là giọng một người đàn ông lạ lẫm xen chút mỉa mai: “Hóa ra anh ở bên trong, chúng tôi cứ nghĩ anh chạy trốn rồi chứ. “

Đường Nghiệp nói: “Xin lỗi, tôi ngủ không nghe thấy gì, để các anh phải đợi lâu. Người có tội mới cần chạy trốn, tôi nghĩ tôi không cần phải vậy.”

Có tiếng chân của vài người, có lẽ họ đã bước vào nhà, cửa chính lại được đóng lại. Có người tuyên bố lệnh khám xét với Đường Nghiệp. Cát Niên nhận ra giọng nói này, là Hàn Thuật. Giọng anh đều đều mà lạnh lùng, cứng nhắc, không chút cảm xúc. Đường Nghiệp không lên tiếng, dường như chỉ im lặng bình tĩnh tiếp nhận mọi việc.

Hàn Thuật nói gần đây anh đang điều tra một vụ án lớn, vậy Đường Nghiệp chính là một trong những người liên quan? Một người nhìn có vẻ lương thiện, cẩn thận như Đường Nghiệp lẽ nào thực sự có liên quan đến tấm màn đen tham ô nhận hối lộ ấy? Cát Niên tắt bếp, nín thở khẽ dựa vào quầy để đồ, chiếc nồi đang sôi sùng sục được mở nắp đã dần dịu đi, trên mặt nước cháo trắng sữa thỉnh thoảng lại nổi lên một hai bọt khí, nhắc nhở cô cơn sôi âm thầm dưới bề mặt dường như phẳng lẳng.

Tiếng bước chân dần xa khỏi cánh cửa nhà bếp, tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chất vấn của một kiểm sát viên có giọng khá to, tiếng trả lời của Đường Nghiệp lại rất mơ hồ. Cát Niên nép mình trong không gian chật hẹp của phòng bếp đóng kín, chờ xem mình có bị phát hiện hay không, việc này thực ra không do cô quyết định. Đến nước này, có nôn nóng cũng được gì? Cô nghĩ vậy, trái tim đang đập thình thịch cũng dần bình tĩnh lại, cô cũng không biết mình còn phải đợi bao lâu, bèn vô thức cầm chiếc muôi bên tay nhẹ nhàng quấy nồi cháo.

Tầm mười phút sau, cuộc chất vấn dường như đã dừng lại, nhưng phạm vi lục soát đã đến gần quầy đồ bên cạnh lối vào, có tiếng lục lọi đồ đạc, còn có cả tiếng tán chuyện của những người khám xét. Cát Niên thậm chí còn nghe có người vừa cười vừa nói: “Này, đợi lát nữa tan làm có đi ăn lẩu cá ở nhà hàng trước cửa không, trưởng phòng Hàn, anh đi không?”

“Tôi làm gì thảnh thơi thế?”

“Em nói anh nghe, làm cách mạng cũng phải biết kết hợp lao động với nghỉ ngơi chứ.”

“Cậu thì biết cái gì, anh Hàn giờ là người đàn ông mẫu mực đấy, có tăng ca đến chín giờ cũng phải đi hẹn hò…”

Dường như Hàn Thuật bật cười nhưng cũng không phủ nhận, “Còn cái gì mà cậu không biết không?”

Tiếng anh ngay ngoài cửa, mấy người vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng trong lòng Cát Niên thực sự hiểu rõ cái gọi là “hẹn hò” ấy hầu như đều là ở bệnh viện.

Bọn họ tán chuyện vài câu rồi lại im lặng làm việc. Đột nhiên có giọng nói lớn bỗng kêu “a” một tiếng, nói: “Các anh đã kiểm tra phòng bếp chưa?” Cát Niên lập tức cứng đờ người, đến hơi thở cũng dường như dừng lại.

“Hình như chưa, Lão Hồ, anh không phải rất thích lục lọi tất cả các ngóc ngách sao?” Một người khác nói.

“Đúng thế, chuyện tìm được tiền mặt trong bô với thùng nước tôi đã gặp không chỉ một lần, có trời mới biết trong bếp giấu những thứ gì.”

“Không tìm được tiền mặt thì chí ít cũng tìm cho em cốc nước cái.”

Trong tiếng trêu chọc cười đùa của mấy nhân viên kiểm sát, cánh cửa nhà bếp cũng khẽ chuyển động, dù biết rõ trốn không nổi nữa, Cát Niên vẫn hít sâu một hơi, tim đã dâng lên tận họng.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, nửa người “Lão Hồ” bước vào. Có lẽ trước khi mở cửa phòng bếp anh ta hoàn toàn không ngờ tới bên trong lại có người, bỗng nhiên gặp Cát Niên đang nhìn thẳng về mình, anh ta bất giác giật nảy người, lùi lại một bước theo phản xạ, cánh cửa cũng vì thế đóng lại luôn.

Bên ngoài cửa im lặng vài giây.

“Lão Hồ, cậu thấy ma đấy à?” Giọng Hàn Thuật đột nhiên vang lên.

Điều khiến Cát Niên bất ngờ hơn nữa là Đường Nghiệp trước sau vẫn giữ thái độ im lặng bỗng nhiên mở miệng, dường như anh đang cố kiềm chế cơn tức giận: “Rốt cuộc tôi còn chút quyền riêng tư nào không?”

Cát Niên không hiểu vì sao anh có thể nói một câu ngốc đến vậy, chuyện đã đến nước này lẽ nào anh cho rằng như vậy có thể ngăn chặn công việc và tính tò mò của mấy người ngoài cửa kia?

Quả nhiên, Hàn Thuật cười khẩy một tiếng rồi vặn lại, “Pháp luật đương nhiên bảo vệ quyền riêng tư của những công dân tuân thủ pháp luật, nhưng không bao gồm loại sâu mọt nào đó.”

Lần này người dùng tay đẩy mạnh cánh cửa là Hàn Thuật. Cát Niên đã biết sẽ là như vậy.

Giờ đây, anh đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào người bên trong, mặt không chút cảm xúc. Cát Niên bất giác cũng không biết ứng phó như thế nào, trên tay vẫn còn cầm chiếc muôi quấy cháo, sững sờ chưa kịp hạ xuống.

Một lúc lâu sau, Hàn Thuật đưa tay chỉnh lại chiếc cravat trên cổ, rồi tiếp một lúc sau anh lại cảm thấy mình không thở nổi, lại ra sức nới lỏng ra một chút, anh hỏi: “Cô làm gì ở đây?”

Giọng anh ghìm xuống nghiêm trang, nhưng đôi tay lóng ngóng thừa thãi cùng nét hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt khiến anh không giấu nổi vẻ hoảng hốt, cũng may chỉ có Cát Niên đang đối diện với anh là có thể nhận ra điều này.

Rốt cuộc là ai đã đẩy họ đến hoàn cảnh rối rắm gượng gạo như thế này?

“Cô làm gì ở đây?”

Hàn Thuật lặp lại lần nữa.

Cát Niên nhìn chăm chăm xuống ngón chân, cô hoàn toàn không biết nói gì mới có thể khiến Hàn Thuật bớt tức giận, tuy nhìn anh nghiêm nghị chính nghĩa là vậy, nhưng hệt như trước kia còn đi học, anh trực sao đỏ, cô đi muộn, bắt được cô, anh tức giận, không bắt được cô, anh càng tức giận.

Cát Niên lí nhí đáp: “Tôi nấu cháo.”

Cô thực sự đang nấu cháo, trong không khí còn phảng phất thơm mùi gạo. Hàn Thuật phải mất rất lâu mới tiếp nhận được câu trả lời này. Lão Hồ cùng đi với anh đã nhanh chóng quay sang hỏi Đường Nghiệp đang đứng trước cửa phòng bếp: “Chuyện gì thế này, trong bếp còn giấu một người sống sờ sờ, anh định làm trò gì đây?”

Đường Nghiệp nhìn Cát Niên, “Cô ấy chỉ là một người bạn của tôi, biết tôi bị ốm nên đến thăm.”

“Đến thăm anh là chuyện bình thường, nhưng đóng cửa trốn trong bếp thì là thế nào?” Người còn lại tiếp lời Lão Hồ vặn hỏi.

Ánh mắt Đường Nghiệp khẽ cụp xuống, có lẽ vì anh có hàng mi dài, có lẽ vì tình trạng sức khỏe anh hiện giờ, sâu trong mắt anh phảng phất nét âm u, “Tôi không muốn cô ấy biết chuyện của mình, như thế các anh hài lòng chưa?”

“Sớm biết có ngày này ban đầu sao còn làm?” Lão Hồ nghiêng người lách qua Hàn Thuật bước vào phòng bếp, lục tung mọi nơi có thể lục soát, ngay đến nồi cháo trước mặt Cát Niên anh ta cũng không bỏ qua, cầm lấy muôi khoắng khoắng như bên trong có gì đó thật.

“Trong nhà không phát hiện thấy gì, trưởng phòng Hàn, anh thấy thế nào?”

Hàn Thuật chỉnh lại cravat của mình, quay lại nhìn Đường Nghiệp rồi thờ ơ nói với hai đồng nghiệp: “Các cậu nói xem có nên đưa kẻ tình nghi về viện thẩm vấn hay không? Lão Hồ, theo cậu thì sao?”

Người tên Lão Hồ vội vàng gật đầu, “Đúng thế, với các bằng chứng trong tay chúng ta hiện giờ, hoàn toàn có thể ra lệnh triệu tập anh ta.”

Mặt Đường Nghiệp chợt tái đi, cả người khẽ chao đảo, anh đưa tay dựa vào tường.

“Vậy thì, xin mời.” Hàn Thuật quay lưng lại phía Cát Niên, khách khí nói với Đường Nghiệp. Tiếp đó, anh cười dường như nhớ ra gì đó, “À, chúng tôi nên để anh tạm biệt ‘bạn’ mình đã cái nhỉ, dù gì lần tới gặp nhau cũng không biết bao lâu nữa.”

Đường Nghiệp nửa mở miệng nhưng không nói gì, chỉ ho mãi không thôi. Hồi lâu sau, tiếng ho mới lắng xuống, mặt anh đỏ bừng.

“Để tôi đi lấy áo khoác đã được không?”

“‘Trong ấy’ lạnh, đương nhiên là được” Hàn Thuật khoát tay ra ý mời tự nhiên.

Đường Nghiệp gật đầu, bước vài bước về phía phòng ngủ, anh muốn bước chân mình chắc chắn một chút, nhưng chỉ uổng công, cơn sốt cao cộng thêm mấy ngày không có gì vào bụng khiến chân anh không còn chút sức lực.

Lão Hồ dã thu dọn xong đồ đạc của mình, bước ra mở cửa chính, người đồng nghiệp còn lại tiếp tục thảo luận với anh ta về món cá hấp khá ngon miệng của cửa hàng nọ.

“Cửa hàng đó ngon phết, giá cả cũng được, có điều hơi cay.”

“Anh vừa nói đến cay em đã thấy cổ họng sắp cháy rồi đây.”

Bọn họ mải tán chuyện, suýt nữa bỏ qua một giọng yếu ớt.

“Anh ấy vẫn còn đang bệnh.”

Cát Niên hiểu mình chỉ là một người thấp cổ bé họng, nhưng bộ dạng của Đường Nghiệp lúc này không chịu nổi bất cứ giày vò nào nữa. Cô nói xong câu ấy liền nhận ra cả ba người mặc đồng phục đều đồng loạt quay lại nhìn mình, đương nhiên, bao gồm cả Hàn Thuật.

Cát Niên cúi gằm mặt nhưng vẫn không hết hy vọng, cô lúng búng nói tiếp: “Xin lỗi, nhưng hiện giờ anh ấy thực sự ốm rất nặng.”

Hàn Thuật thờ ơ nói: “Cô biết anh ta đã làm những gì không? Nếu tôi là cô, tôi sẽ tránh xa anh ta ra một chút.”

Cát Niên định nói, anh vốn dĩ không phải là tôi. Cô nghĩ có lẽ giới hạn của bản thân mình rất rất thấp, bất kể Đường Nghiệp đã làm gì, cô chỉ biết, Đường Nghiệp chưa hề làm hại cô, hơn nữa anh thật sự còn đang ốm.

Nhưng cô đương nhiên không định khiêu chiến lòng nhẫn nại của Hàn Thuật, cô quay đầu lấy nước vừa đun, rót ra cốc giấy nhà Đường Nghiệp, định đưa cho mỗi người một cốc.

Cốc đầu tiên cô đưa cho người có vẻ trẻ nhất luôn miệng kêu khát khi nãy, cô cẩn trọng từng ly từng tí, dường như còn có cảm giác hèn mọn: “Mời anh uống nước.”

Chỉ đáng tiếc đối phương trẻ tuổi còn hừng hực khí thế, lại đã nhìn thấu ý đồ của cô, liền khoát tay từ chối, “Không cần.” Mấy ngón tay đưa ra hất qua cánh tay Cát Niên đang bưng nước làm tay cô khẽ chệch đi, nước trong cốc lập tức bị văng ra ngoài, đổ lên mu bàn tay Cát Niên, tuy không nóng bỏng, nhưng nhiệt độ vẫn làm da tay đỏ ửng.

“Không có mắt à!” Hàn Thuật lập tức gào lên.

Mặt Cát Niên còn đỏ hơn cả da trên tay, vội vàng nói tiếng “Xin lỗi”, rồi nhanh chóng vẩy nước trên tay.

“Không nói em!” Hàn Thuật giận đến mức khuôn mặt cũng như bị nước sôi dội qua.

Anh không nói cô, vậy đương nhiên là nói người đồng nghiệp vừa lỡ tay kia.

Chàng thanh niên có lẽ vừa mới tốt nghiệp không lâu, anh ta vốn dĩ cũng không có ý gì, chỉ là mốn bày tỏ rõ lập trường của mình trước mặt đồng nghiệp và “người nhà” nghi phạm đang xin xỏ mà thôi. Không ngờ nhất thời lỡ khoát tay quá mạnh, anh ta cũng hoàn toàn không ngờ hành động ấy lại khiến cấp trên của mình phản ứng gay gắt đến vậy, bất giác chỉ biết đứng đơ ra một chỗ.

May sao Lão Hồ chắc cũng đã mười mấy năm trong nghề, vội vàng đưa tay thử độ nước trong bình, giảng hòa đôi bên: “Không sao, không sao, cũng không nóng lắm.”

Hàn Thuật lập tức rời mắt khỏi tay Cát Niên, phản ứng vừa rồi của anh hoàn toàn do bản năng, chưa được não bộ xử lý, lời vừa nói ra miệng đã cảm thấy hối hận. Ngày thường anh luôn ưa giữ thể diện, trọng khí khái, chưa từng thất thố trước mặt đồng nghiệp, đặc biệt là cấp dưới. Anh hắng giọng mấy tiếng, quay sang người thanh niên trẻ dịu giọng bổ sung, “Cẩn thận chút, không phải cậu kêu khát sao?”

“Hì hì.” Chàng thanh niên gượng gạo cười mấy tiếng quay sang Cát Niên nói: “Xin lỗi chị.”

“Là do tôi không cẩn thận.” Cát Niên vội vàng nhân thời cơ rót lại một cốc đầy đưa qua, lần này cực kỳ thuận lợi, nhất là Lão Hồ, vừa đón lấy đã uống hết ngay.

Hàn Thuật là người cuối cùng đón lấy chiếc cốc từ tay Cát Niên, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau trên chiếc cốc nhỏ, đúng lúc Hàn Thuật đưa tay ra, Cát Niên chợt thấy vết lằn đỏ sâu trên mu bàn tay trái của anh, vết lằn kéo dài đến tận phía dưới chiếc măng sét trắng tinh.

Cô thoáng kinh ngạc, Hàn Thuật đón lấy cốc nước liền vội thu tay lại, bàn tay còn lại khẽ kéo kéo măng sét.

Lúc này Đường Nghiệp đã lấy xong áo khoác bước lại phía trước cửa mọi người đang đứng.

“Được rồi.” Vừa nói anh vừa đưa tay che miệng, quay người tiếp tục ho.

Vẻ cầu xin trong mắt Cát Niên bất giác rõ hơn vài phần, cô đã từng trải qua thẩm vấn, vậy nên biết rõ hơn ai hết sự dai dẳng, giày vò của quá trình ấy.

Hàn Thuật dùng hai tay bưng chiếc cốc giấy, thực ra có lẽ cô đã biết anh ghét mùi của cốc giấy thế nào, nhưng cô không biết anh còn ghét hơn cảm giác thận trọng khi cầm cốc giấy – cầm nhẹ, chiếc cốc sẽ tuột khỏi tay, cầm chặt, nó lại biến dạng, nước tràn lênh láng, rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng.

Không ngờ Lão Hồ lúc này liền mở lời nói: “Trưởng phòng Hàn à, theo tôi thấy bộ dạng anh ta thế này hay là thư thư một thời gian, sự việc không gấp, vả lại anh ta cũng chạy không nổi.”

“Thế ư?” Hàn Thuật đáp lại một câu như đang suy nghĩ, anh nhìn qua Đường Nghiệp rồi nói: “Lão Hồ nói cũng có lý, anh đang ốm nặng thế này, hôm nay cứ dừng tại đây đã. Nhưng nếu anh thông minh, tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi thành phố trong thời gian này.”

“Anh ấy không thế đâu.” Cát Niên nhẹ hẳn lòng, nhìn Đường Nghiệp như tìm sự chứng nhận, Đường Nghiệp khẽ gật đầu.

“Tôi xuống đánh xe lại. Tiểu Tằng, chúng ta xuống trước thôi, à đúng rồi, Hàn Thuật, đừng quên còn tập tài liệu trên bàn đấy.”

Không đợi Hàn Thuật thu dọn tập tài liệu trên bàn phòng khách nhà Đường Nghiệp, Lão Hồ và Tiểu Tằng đã xuống dưới luôn.

“Cám ơn anh, Hàn Thuật.” Đường Nghiệp nói với giọng yếu ớt nhưng rất chân thành.

“Tuyệt đối đừng cảm ơn tôi.” Hàn Thuật cười mỉa mai, “Có những chuyện anh tự biết trong lòng là được rồi, không phải tôi tha cho anh. Nói thật, anh không biết tôi mong chờ thế nào đến ngày đưa anh ra trước pháp luật đâu. Còn nữa, tôi đã có thể điều tra ra khoản tiền của Diệp Bỉnh Văn ở Quảng Lợi-Giang Nguyên được chuyển từ tài khoản của anh ở nước ngoài, vì vậy muốn tìm ra ghi chép trước đây cũng chẳng khó khăn gì, anh đã làm gì tự anh biết. Nhưng, tôi muốn nhắc anh, Đường Nghiệp, anh không nuốt nổi số tiền ấy, cũng không cáng nổi đâu, nếu như anh không chịu khai ra kẻ đứng đằng sau anh là ai, vụ này đủ đè chết anh đấy.”

Đường Nghiệp nói: “Chuyện gì các anh cũng đã có thể điều tra ra như thế, vậy tôi nhận hay không nhận, khai hay không khai cũng có gì khác đâu?”

Hàn Thuật nói: “Cũng đúng, tuy anh không nói, nhưng tôi vẫn đã điều tra ra một số chuyện rất thú vị, ví dụ như chuyện phó giám đốc Đằng của Quảng Lợi…”

Khuôn mặt lúc trước còn có thể coi như bình tĩnh của Đường Nghiệp lập tức tái xanh, ngực anh phập phồng thở gấp, nhưng vẫn không nói lời nào.

“Em muốn biết không?” Hàn Thuật như ác ý khẽ cúi người quay sang nói với Cát Niên đang đứng bên cạnh anh.

Cát Niên chỉ có thể giả như không hoàn toàn không nghe thấy gì.

“Để em tiễn anh.” Cát Niên bước ra trước ấn nút thang máy cho Hàn Thuật.

Hàn Thuật vui vẻ đồng ý, bước theo sau cô, cánh cửa nhà Đường Nghiệp chầm chậm khép lại. Thang máy dần đi lên, cảm giác đắc thắng khi nãy của Hàn Thuật trước mặt Đường Nghiệp cũng đã biến mất, bên cạnh anh, Cát Niên vẫn chỉ chuyên tâm chờ thang máy.

“Anh biết… em cho rằng anh cố ý nhắm vào anh ta…” Hàn Thuật kéo dài giọng, ngữ điệu cũng hơi khác lạ, “Nhưng cũng chẳng lạ, mẹ nuôi cũng nghĩ vậy… trong lòng hai người anh là kẻ hẹp hòi thế đấy, em cứ nghĩ vậy đi, anh cũng không quan tâm.”

Cát Niên quay đầu nhìn anh, nói chệch sang chuyện khác: “Tay anh sao thế?”

Chỉ một câu đơn giản là vậy, nhưng mắt Hàn Thuật bỗng đỏ hoe. Anh nhìn lên trần nhà, lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, đúng là vô dụng, nhưng thật sự, mẹ kiếp, cũng thật tủi thân.

“Lại bị đánh à?” Cát Niên miệng hỏi nhưng trong lòng đã rõ tám chín phần đáp án, từ nhỏ đến lớn, ngoài bố anh còn ai có thể đánh thành vệt lằn trên tay quý tử nhà họ Hàn thế này?

Hàn Thuật không trả lời. Thực ra ngay từ khi bị cô nhìn thấy vết lằn trên tay mình, tuy lòng tự tôn khiến anh cố ý che giấu, nhưng trong thâm tâm anh vẫn hy vọng cô có thể nhìn thêm một chút, hy vọng cô có thể hỏi một tiếng, bởi ông cụ đã rất nặng tay, thật sự rất đau. Cô có hiểu, anh mới thấy đáng.

“Việc chuyển viện của Phi Minh đã giải quyết ổn thỏa rồi, ngày mai sẽ chuyển. Đã gặp em ở đây thế này thì tối anh cũng không phải qua bệnh viện nữa.”

Cửa thang máy cuối cùng cũng đã mở, Hàn Thuật vội vàng bước vào, anh sợ chỉ cần đợi một giây nữa, mình sẽ làm chuyện gì mất mặt trước Cát Niên.

Thang máy đưa Hàn Thuật xuống tầng, vừa ra cửa đã thấy xe Lão Hồ đợi phía trước. Lúc này Hàn Thuật mới nhận ra tay mình vẫn đang cầm chiếc cốc giấy. Đi ngang qua thùng rác, anh ném mạnh chiếc cốc vào trong, hít một hơi sâu, lại một hơi sâu nữa, rồi bước về phía xe Lão Hồ với sắc mặt lãnh đạm như thường.

Cho Anh Nhìn Về Em (Quyển 2)

Cho Anh Nhìn Về Em (Quyển 2)

Score 9
Status: Completed Author:

“Bữa tiệc thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?”

Mười một năm trôi qua đủ để Tạ Cát Niên xóa mờ đi những ám ảnh đau thương của hồi ức, sống một cuộc đời bình dị như bao người. Nhưng đối với Hàn Thuật, đấy lại là quãng thời gian dằn vặt không lúc nào yên với những cơn ác mộng thường xuyên lặp lại, dù cho cuộc sống của anh luôn thành đạt, viên mãn.

Anh cần sự tha thứ của Cát Niên, nếu thật sự có thể, anh nguyện quay lại từng ngày trong quá khứ, tốt, xấu, hạnh phúc, bất hạnh, tất cả lặp lại hết một lượt. Chỉ có điều, sẽ không khiến cô chịu chút tổn thương nào nữa.

Nhưng tha thứ không có nghĩa là đã quên, họ đã là một phần không thể chối bỏ trong quá khứ của nhau. Phải chăng đường chỉ tay số phận được sắp xếp để hai người đồng hành bên nhau mãi mãi?

“Cho anh nhìn về em lại là một tác phẩm mang nhiều tham vọng của Tân Di Ổ, một tiểu thuyết cảm động như Anh có thích nước Mỹ không?; đau thương hơn Hóa ra anh vẫn ở đây, phức tạp hơn Ánh trăng không hiểu lòng tôi, với những cao trào và mâu thuẫn liên tiếp nối gót. Sắp xếp tình tiết, thể hiện tính cách nhân vật, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của độc giả. Việc duy nhất bạn có thể làm là rung động trước câu chuyện này!” - Nhà phê bình văn học Hàn Hạo Minh

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset