Chương 272: Báo ứng của các người tới rồi!

Báo ứng của các người tới rồi!

Cũng bởi vì tiếng vang khổng lồ này mà phòng ốc thoáng rung động, chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại phút chốc, chậm rãi từ trên bậc thang lui lại, thoạt nhìn cả chiếc xe giống như lỏng lẻo rời rạc.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Nam Cung Dạ Hi bước xuống xe, bởi vì va chạm quá mạnh mà cả người run rẩy đau đớn, cô ta chạy tới hung hăng đẩy cửa ra, đôi mắt nhòa lệ cố mở thật to nhìn hai người đang dây dưa trên sofa, giận dữ thở dốc.

Trên sofa, Trình Dĩ Sênh bị tiếng vang lớn này làm cho chấn động, theo bản năng nhìn về phía sau, lúc này mới thấy bóng dáng Nam Cung Dạ Hi, mà ánh mắt của La Tình Uyển cũng đã nhìn sang!Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Giờ phút này, trên người bọn họ đã không còn gì che đậy, La Tình Uyển nằm phía dưới với tư thái nửa hưởng thụ nửa thống khổ, ánh mắt của hai người rất giống nhau, đều chấn động và nhếch nhác nhìn Nam Cung Dạ Hi.

“A!!!!” Một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế phát ra từ miệng của Nam Cung Dạ Hi, lệ rơi đầy mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta vớ lấy tất cả những gì có thể bắt được trên kệ đẩy ngã xuống đất! Cầm đèn bàn bên cạnh lên xông tới, hung hăng đánh về phía ‘đôi cẩu nam nữ’, hung hăng đập tới!!!

“Đồ điếm…… Cầm thú!!! Tôi nhìn lầm các người, đồ gian phu dâm phụ bẩn thỉu, tôi sẽ giết các người, giết chết các người!!” Nam Cung Dạ Hi điên cuồng gào thét, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, cầm đèn bàn đập mạnh vào người Trình Dĩ Sênh.

Trình Dĩ Sênh giơ tay lên ngăn cản, nhưng không đỡ kịp, cũng may là đèn bàn nện trên người cũng không phải rất đau, chẳng qua cái đèn đã bể hơn phân nửa, gương mặt tuấn tú của anh ta xanh mét, bị đập trúng cái trán, sững sờ đau đến kêu rên.

Đột nhiên Trình Dĩ Sênh túm lưng quần đứng dậy, nghiến răng mắng: “Mụ đàn bà chanh chua…… Sao lại xuất hiện ở nơi này?!”  

Nam Cung Dạ Hi thét chói tai, không chút nào để ý, tiếp tục dùng đèn bàn đập vào La Tình Uyển đang nằm bên dưới, khuôn mặt mỹ lệ thiện lương này đã vô số lần an ủi cô ta khi cô ta thất vọng hay tức giận, nhưng không ngờ, cuối cùng, người cho cô ta một đao nặng nề cũng chính là chị ta! 

“La Tình Uyển…… Con đàn bà hạ tiện, đồ điếm!!! Tôi xem chị như chị ruột, chị lại đối xử với tôi như vậy sao, quyến rũ chồng tôi, lên giường với anh ta ở trước mặt tôi! Tôi muốn giết chị! Giết chết chị!” Đèn bàn hung hăng đập về phía La Tình Uyển, hai tay của cô ta bị trói nên không có một chút sức chống cự nào, chỉ có thể mặc cho đèn bàn đập vào người đến máu tươi giàn giụa.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

“Nam Cung Dạ Hi, cô đủ rồi!” Trình Dĩ Sênh tiến lên bắt được cánh tay cô ta, đôi mắt lạnh như băng: “Mẹ nó, cô thật sự muốn quậy chết người đúng không? Ha…… Cho cô biết quan hệ của chúng tôi thì sao? Trước đây tôi có bao nhiêu phụ nữ, thêm một người thì thế nào! Cô còn càn quấy nữa, coi chừng tôi ném cô ra bên ngoài!”

Nam Cung Dạ Hi gào lên, ‘Chát!’, một bạt tay tát lên trên mặt anh ta!

Nước mắt rưng rưng, cô ta gào thét: “Trình Dĩ Sênh! Đồ vong ân phụ nghĩa khốn kiếp, ba tôi cho anh sản nghiệp phong phú như vậy, tôi gả cho anh sinh con gái cho anh, anh lại đối xử với tôi như vậy! Anh và La Tình Uyển dây dưa với nhau từ lúc nào, chị ta là vợ chưa cưới của anh tôi!! Đồ khốn kiếp…… Đồ điếm, ‘cẩu nam nữ’!!”

“Dạ Hi…… Không phải như thế……” Trán của La Tình Uyển bị đập trúng chảy máu, vừa khóc vừa nói: “Em phải tin chị, Dạ Hi, chị bị tên cầm thú này ép buộc! Chị bị ép buộc!”

“Chị câm miệng cho tôi!!!” Nam Cung Dạ Hi quát lớn, hai mắt đỏ hồng: “La Tình Uyển, chị có biết chị khiến tôi rất thất vọng hay không? Tôi vẫn luôn giúp chị, ở trước mặt ba và anh trai, tôi đã nói bao nhiêu lời làm bao nhiêu chuyện giúp chị, tôi xem chị là chị em, cả đời này nhất định coi chị là chị dâu! Nhưng tôi không ngờ, chị lại ti tiện…… Hèn hạ như vậy……”

“Các người chờ báo ứng đi……” Nam Cung Dạ Hi hung hăng nói xong, rưng rưng nước mắt nhìn hai người, bỗng nhiên cười ha hả nói lớn: “Báo ứng của các người tới rồi!!!”

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Score 7
Status: Completed Author:

…..Cô phải làm sao để trốn khỏi sự truy lùng của người đàn ông giàu có này?

Đêm tối ma mị, hơi thở nóng rực dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hung hăn ngăn cản cô gái dưới thân, đôi mắt ánh lên dục niệm, giận giữ quát: “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô còn dám dãy giụa nữa đi! Cô có biết bao nhiêu người liều mạng để leo lên giường tôi không, cô có cơ hội lại còn phản kháng cái gì?”

“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét lên như muốn điếc tai, nước máy nóng hổi chảy dài khiến tiếng kêu gào thên phần run rẩy: “Anh không phải là người, anh không có nhân tính, tôi đã sai lầm nghi nghĩ anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”

Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.

Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới:

“Tốt.....Để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”

Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.

*****

5 năm sau, không trốn tránh nữa, cô trở về.....

Cho là tất cả đều đã trở thành quá khứ, nghĩ rằng một đoạn kích tình kia đã bị anh quên lãng.

Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng trên người một đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở không thông, còn có một loại khí thế bức người, làm anh có cảm giác rất thân thiết.

“Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” Anh nheo mắt, không nhịn được hỏi cậu bé.

Cậu bé nhìn anh, lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu đi lạc, sẽ trở về tìm cháu.”

Nam Cung Kình Hiện nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao không nhắc đến cha cháu?.....Cháu không có cha sao?”

Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống anh như đúc.

“Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú thật nhiều chuyện! "

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset