Chương 305: Có tin tức của Y Y sao?

Có tin tức của Y Y sao?

‘Chát!’, một cái tát hung ác giòn vang, ngay cả kêu rên cũng không kịp, Thiên Nhu đã bị đánh ngã trên mặt đất, nửa bên mặt nóng rát mà đau nhức, hồi lâu cô mới bắt đầu khó khăn mà hít thở, thống khổ lật người ngồi dậy.

Sắc mặt Trình Dĩ Sênh dữ tợn, nghiến răng nói: “Quả nhiên giống chị cô y như đúc, đều hạ tiện như nhau…… Nam Cung Kình Hiên kia có cái gì tốt? Chuyện cầm thú anh ta làm còn nhiều hơn tôi, tại sao chị em các người đều  nói tốt cho anh ta! Đúng là trời sinh hạ tiện!”

Thiên Nhu đã đau đến nói không nên lời, cuộn tròn trên mặt đất, sợ hãi tới cực điểm.

Trong hơn hai mươi năm sinh mệnh của mình, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, ở một nơi tối tăm ẩm ướt, một mình đối mặt với một tên ác ma, đối mặt với sự sống chết chưa biết ra sao ……

Trong mắt ngân ngấn lệ, hốc mắt đã ươn ướt.

“Y Y đâu?” Giọng cô khàn khàn hỏi: “Y Y không phải là con gái của anh sao…… Trình Dĩ Sênh, đến cùng là anh muốn làm gì?”

Trình Dĩ Sênh lạnh lùng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng.

“Đó là con gái của tôi, cô nhọc lòng cái gì? Nếu đã là con của tôi, cho dù tôi giết chết hay xẻo thịt cũng không phải chuyện của cô, cô nghĩ mình rất thiện lương sao? Vô cớ thu dưỡng một đứa bé không rõ lai lịch, cô đúng là bị nóng đầu!”

“Con gái anh đã làm gì sai!” Thiên Nhu rưng rưng nước mắt quát lên, tức giận đến cả người run rẩy: “Con bé là ruột thịt của anh, là anh cực nhọc nuôi lớn đúng không?! Cho dù nó vô dụng thì cũng kêu anh một tiếng ba, anh không cần phải cầm thú đến mức ngay cả con mình cũng không nhận!”“Câm miệng cho tôi!!” Trình Dĩ Sênh quát lớn.

Trong ánh sáng mờ tối, hô hấp của cả hai vô cùng rõ ràng, trừng mắt nhìn nhau, giống như hai con dã thú sắp cắn xé lẫn nhau.

Trình Dĩ Sênh ngồi xổm xuống, bóp mặt cô, trầm giọng nói: “Thật giống…… Thiên Nhu, cô và chị của cô, chỉ có biểu tình này là giống nhau nhất…… Cô ấy cũng thích dùng sắc mặt này đối đãi với tôi…… Nhưng chết tiệt, cố tình tôi chính là thích…… Ha……”

Đôi mắt của Thiên Nhu run run chớp, khàn giọng hỏi: “…… Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt của Trình Dĩ Sênh mê ly, trầm giọng nói: “Cô có biết gia cảnh của tôi kỳ thật rất thảm hay không, thật sự rất không tốt, tôi sống nhiều năm như vậy, căn bản là không có bất kỳ ai đối đãi thiệt tình với tôi, cô biết Nam Cung Dạ Hi không? Đó là vợ của tôi…… Người phụ nữ đó thoạt nhìn rất yêu tôi, nhưng cô ta càng yêu tôn nghiêm của cô ta hơn, có lẽ bản thân cô ta cũng đoán ra, chẳng qua cô ta không muốn thừa nhận năm đó mình đã chọn sai người mà thôi…… Còn có đám người nhà Nam Cung kia, ai cũng khinh thường tôi, đừng tưởng tôi không biết bọn họ khinh thường tôi! Thiên Nhu…… Nhiều năm như vậy chỉ có chị cô đối đãi thiệt tình với tôi, lúc ấy chúng tôi có phần khó khăn, chẳng sợ mỗi ngày ba bữa đều ăn mì gói ăn bánh bao không, chúng tôi cũng vẫn chịu đựng được, nhưng sao cô ấy có thể nói không yêu liền không yêu tôi nữa? Chúng tôi vẫn luôn đồng cam cộng khổ…… Hiện tại tôi rơi xuống khó khăn, sao cô ấy có thể nhẫn tâm mặc kệ tôi?”

Ánh mắt của anh ta tựa như bị mê hoặc, đỏ tươi nhìn rất đáng sợ.

Thiên Nhu chậm rãi lắc đầu, run giọng nói: “Tôi cảnh cáo anh…… Không được dùng tôi để uy hiếp chị của tôi, chị tôi  sẽ không mắc mưu của anh!”

Trình Dĩ Sênh đang đắm chìm trong sự tưởng tượng của mình, biểu tình lạnh nhạt, không chút nào để ý tới cô.

“Chị của cô quan tâm hay mặc kệ cô…… Đó là chuyện của cô ấy,” Trình Dĩ Sênh thấp giọng nói: “Tôi hiểu cô ấy hơn cô.”

“Trình Dĩ Sênh…… Trình Dĩ Sênh!” Thiên Nhu ngã trên mặt đất, nhìn anh ta chậm rãi đứng dậy, lùi lại càng đi càng xa, sợ hãi lớn tiếng kêu lên, nhưng anh ta không hề dừng bước.

“Tôi phải đi nhìn con gái, lâu rồi không gặp con bé, không biết đã bị mụ điếm Nam Cung Dạ Hi kia dạy thành cái dạng gì……” Trình Dĩ Sênh cười lạnh: “Nó rất không nghe lời, ngay cả ba cũng không chịu kêu, cô nói là tên khốn kiếp nào ở nhà Nam Cung dạy?”

“Trình Dĩ Sênh!” Tiếng kêu của Thiên Nhu càng lúc càng xa dần.

“Tạm thời tôi cũng không nuôi nổi chính mình, càng không nuôi nổi thêm hai người, cô nên cầu nguyện nhìn thấy Thiên Tuyết trước mình đói chết …… Bây giờ điều duy nhất tôi muốn, chính là tiền, còn có cô ấy ……”

Thân ảnh màu đen xa dần, càng đi càng xa, một tiếng ‘Ầm!’ thật lớn, cửa sắt bị khoá lại.

******

Trong biệt thự an tĩnh, thời điểm Nam Cung Dạ Hi xông lên, Dụ Thiên Tuyết đã rời giường, cô đang dọn dẹp phòng ốc.

“Làm sao vậy?” Dụ Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô ta, hỏi: “Cô vội vội vàng vàng như vậy làm gì? Có phải có tin tức của Y Y rồi không?”

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, nước mắt còn treo ở khóe mắt.

Người giúp việc gấp gáp chạy vào, thở hồng hộc: “Thiếu phu nhân! Xin lỗi, tôi đã nói với tiểu thư là có lẽ cô còn chưa rời giường, nhưng tôi không ngăn cản được, lúc sáng, trước khi đến công ty thiếu gia đã dặn là không được đánh thức cô, nói khi nào cô dậy mới kêu cô xuống ăn sáng……”

Dụ Thiên Tuyết như là hiểu ra, gật gật đầu: “Tôi đã biết, cô xuống dưới đi, lát nữa tôi đi xuống cùng Dạ Hi.”

Người giúp việc đáp trả một tiếng rồi quay người tránh ra, trước khi đi còn sợ hãi liếc nhìn Nam Cung Dạ Hi một cái.

“Cô còn có bụng dạ ăn cơm?” Nam Cung Dạ Hi mở miệng, lại là một câu lạnh lùng.

Dụ Thiên Tuyết hơi hơi nhíu mày.

“Có chuyện gì thì cô nói đi, không cần phải châm chọc như vậy, rốt cuộc là làm sao?”

Nam Cung Dạ Hi nắm chặt di động, tay vẫn luôn run rẩy, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, gần như nhịn không được muốn khóc ra tiếng.

Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới phát hiện không thích hợp, nhìn bên ngoài không có người khác, sáng hôm nay cũng không nghe thấy động tĩnh kỳ lạ gì, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, dắt tay cô ta đi vào phòng, mềm giọng hỏi: “Được rồi, có chuyện gì cô nói đi, mới sáng sớm đã cáu kỉnh, ai chọc ghẹo cô?”

“Phương pháp của cô dùng được không? Có tin tức gì chưa? Tìm được Y Y không?” Nam Cung Dạ Hi rưng rưng nước mắt hỏi.

Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn cô ta, hình như là hiểu ra gì đó.

“Phương pháp của tôi cũng không nhất định hữu dụng, đến bây giờ không có tin tức cũng là bình thường, con cái mất tích chúng ta thực sự rất lo lắng, nhưng đối phương cũng không thể nhanh như vậy đã chú ý tới, cũng không thể nhanh như vậy đưa người về cho chúng ta, cô không hiểu sao?”

Nam Cung Dạ Hi lắc đầu, nước mắt rơi xuống một giọt: “Tôi không hiểu, hiện giờ tôi chỉ biết nếu như cô không đi cứu con gái tôi, sẽ không ai cứu được con gái của tôi.”

Dụ Thiên Tuyết chấn động, trong mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng: “Rốt cuộc là làm sao?”

Nam Cung Dạ Hi nhanh chóng mở di động của mình ra, ngón tay run run, nhanh chóng bấm tìm tin nhắn kia, đưa cho cô xem ảnh chụp —— trên ảnh chụp, Trình Lan Y nằm ở trên sofa, đôi mắt bị che lại, miệng bị dán kín, hai tay bị trói, toàn bộ hình ảnh nhìn thấy mà đau lòng.

Dụ Thiên Tuyết chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa làm rơi di động của cô ta xuống đất.

“Sao lại thế này? Đây là chuyện gì?” Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ Hi, run giọng hỏi: “Từ đâu cô có bức ảnh này? Là ai gửi cho cô! Chẳng lẽ Y Y thật sự bị bắt cóc? Đối phương gửi ảnh cho chúng ta là muốn tiền chuộc?!”

Nam Cung Dạ Hi chỉ lẳng lặng rớt nước mắt, không nói lời nào.

“Cô nói đi!!” Dụ Thiên Tuyết khó thở quát lên, túm cánh tay của Nam Cung Dạ Hi: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, cô nói cho tôi nghe tôi mới có thể cùng cô nghĩ cách!”

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Score 7
Status: Completed Author:

…..Cô phải làm sao để trốn khỏi sự truy lùng của người đàn ông giàu có này?

Đêm tối ma mị, hơi thở nóng rực dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hung hăn ngăn cản cô gái dưới thân, đôi mắt ánh lên dục niệm, giận giữ quát: “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô còn dám dãy giụa nữa đi! Cô có biết bao nhiêu người liều mạng để leo lên giường tôi không, cô có cơ hội lại còn phản kháng cái gì?”

“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét lên như muốn điếc tai, nước máy nóng hổi chảy dài khiến tiếng kêu gào thên phần run rẩy: “Anh không phải là người, anh không có nhân tính, tôi đã sai lầm nghi nghĩ anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”

Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.

Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới:

“Tốt.....Để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”

Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.

*****

5 năm sau, không trốn tránh nữa, cô trở về.....

Cho là tất cả đều đã trở thành quá khứ, nghĩ rằng một đoạn kích tình kia đã bị anh quên lãng.

Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng trên người một đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở không thông, còn có một loại khí thế bức người, làm anh có cảm giác rất thân thiết.

“Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” Anh nheo mắt, không nhịn được hỏi cậu bé.

Cậu bé nhìn anh, lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu đi lạc, sẽ trở về tìm cháu.”

Nam Cung Kình Hiện nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao không nhắc đến cha cháu?.....Cháu không có cha sao?”

Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống anh như đúc.

“Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú thật nhiều chuyện! "

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset