Chương 126: Linh Văn.

Linh Văn.

Trương Diệc Vũ nhẹ than một tiếng:

– Nén bi thương, người chết không thể sống lại, tiến vào đây hẳn các ngươi đã giác ngộ tử vọng, ở đây không thể đợi lâu, đi thôi!

Tên đệ tử Lý gia còn sống khóc rống lên, hiển nhiên có quan hệ không tồi với Lý Lập, nghe xong Trương Diệc Vũ nói, khóc một lát, lúc này mới dần ngừng lại, nâng thi thể Lý Lập lên.

Trương Diệc Vũ thấy thế nhân tiện nói:

– Chúng ta đi thôi!

Lập Tức mọi người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, Thư Mộng ngơ nhác nhìn thi thể Thôn Phệ thú lẩm bẩm nói:

– Đây là…

Một tầng quan mang hồng sắc mông lung đột nhiên xuất hiện trên thân thể Thôn Phệ thú, dần dần, bốc lên như hơi nước rồi chậm rãi bay lơ lủng trên đỉnh đầu Thôn Phệ thú, trong sợ khiếp sợ của mọi người, viên hơi nước màu đỏ máu dần ngưng kết thành một dịch thể hình cầu màu đỏ, bay trên thân thể Thôn Phệ thú, từ đó tản ra một trận ánh sáng màu đỏ nhu hòa.

– Đây là cái gì?

Trương Tạp không khỏi trợn to mắt nhìn viên cầu màu đỏ kia.

Mọi người cũng đều nghi hoặc nhìn viên cầu nước màu đỏ kia, đột nhiên, chỉ thấy một trần hồng sắc quang mang thấp thoáng dần hiện ra mấy chữ: Máu của Huyền Vũ Chi Phệ Thiên.

– Máu của Huyền Vũ chi Phệ Thiên?

Khải Hi nhất thời kinh hô lên.

Mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía Khải Hi.

– Khải Hi, ngươi biết thứ này?

Thủy Linh Lung nghi hoặc hỏi.

Chỉ thấy Khải Hi đi lại gần dịch thể màu hồng, giọng nói run run:

– Huyền vũ chi phệ thiên, ta cũng chỉ nghe nói trong truyền thuyết, tục truyền rằng, huyền vũ chi phệ thiên là thứ tồn tại trong cơ thể siêu giai cửu cấp ma thú thời thượng cổ. Nhưng mà, mặc dù trong cửu cấp ma thú, Huyền vũ chi phệ thiên cũng là một tồn tại đỉnh cao, nó có thể tự do thao túng đại địa, nó thậm chí chỉ cần một ý niệm có thể khiến phạm vi mấy trăm dặm trong khoảng khắc biến thành hoang mạc! Sự thao túng của nó với đại địa, không có bất cứ một loại ma thú nào có khả năng bằng nó!

Khải Hi là thổ hệ dị năng, tự nhiên rất quan tâm tới những vật thuộc thổ hệ, khi hắn run giọng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm giọt máu của Hùayền vũ chi phệ thiên…hiển nhiên rất khát vọng.

Thủy Linh Lung thấy biểu tình Khải Hi, hơi trầm mặc một chút, sau đó nghiêm mặt nói:

– Công lao đánh chết Thôn Phệ thú có thể nói là toàn bộ thuộc về Khắc Lý Tư và Lâm Dịch, máu của Huyền vũ chi phệ thiên cũng do bọn họ phân phối, mọi người không ý kiến chứ?

Mọi người nhìn trước, nhìn sau một chút, lập tức gật đầu, Thủy Linh Lung nói rất đúng, nếu như không có Khắc Lý Tư dùng phong nhận đánh thương Thôn Phệ thú…sau đó Lâm Dịch cùng lực lượng lĩnh vực hút hết máu của nó, mọi người muốn giết chết nó quả thực là chuyện cự kỳ khó khăn, đối với đề nghị của Thủy Linh Lung tự nhiên không phản đối.

Khải Hi nghe thế ngẩn người, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, cười nói:

– Đúng là phải thế.

Nhưng mà ánh mắt vẫn không rời Huyền vũ chi phệ thiên đang lơ lủng trên không trung.

Lập tức, một tầng thủy nguyên tố mỏng bay lên không trung quấn lấy huyền vũ chi phệ thiên, chợt ý niệm của Thủy Linh Lung khẽ động, thủy nguyên tố nhất thời biến thành một tảng băng cứng, từ không trung rơi xuống, Thủy Linh Lung nắm lấy trong tay sau đó đưa cho Thư Mộng nói:

– Ngươi bảo quản thay Lâm Dịch đi.

Thư Mộng ngẩn người, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy viên băng cầu chứa Huyền vũ chi phệ thiên vào tay.

Trương Diệc Vũ thấy thế, liền nhìn bốn phía một chút, sau đó nói:

– Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ra rời đi trước đi.

Mọi người nhất thời đồng thanh đáp ứng, mấy người chợt hướng ốc chảy chạy đi…

Không gian này cực kỳ quái dị, rõ ràng không có ánh mặt trời nhưng lúc nào cũng sáng sủa, Thư Mộng ngồi dưới một tán cây, mà Lâm Dịch nằm cạnh người này, dung nhan tuyệt sắc toát ra vẻ lo lắng nhìn Lâm Dịch hai mắt nhắm nghiền sắc mặt tái nhợt bên dưới, trong mắt xuất hiện một tia bi ai.

Đã chừng ba ngày thời gian…Trương Diệc Vũ đã nói Lâm Dịch sẽ tỉnh lại, nhưng ba ngày rồi, hắn vẫn chưa tỉnh, Khắc Lý Tư vào ngày thứ hai đã thanh tỉnh rồi.

Ba ngày này mọi người vẫn bởi vì Lâm Dịch đang hôn mê mà ở lại phiến sa mạc này, còn may đây là lãnh địa của Thôn Phệ thú, xung quanh rất ít xuất hiện ma thú nào khác.

Thư Mộng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang hôn mê củng Lâm Dịch, đôi mắt có chút ngốc ra…tâm tư của nàng dường như trong nháy mắt bay về thời gian tám năm trước…khi đó là thời kỳ trẻ con vô lo vô nghĩ. Nàng, Lâm Dịch, Trương Tạp…cùng đám trẻ con khác trong thôn trấn…thời gian đó vô cùng đẹp, nàng chưa từng quên đoạn ký ức đó, trong đó ký ức in sâu nhất trong đầu nàng là Lâm Dịch với bộ dáng cười ngốc ngếch, cùng với vẻ bối rối vò đầu của hắn, nghĩ đến đây không khỏi bật cười.

Nhưng nàng không ngờ rằng…xa cách tám năm, bạn tốt khi còn bé lần thứ hai gặp mặt lại trong tình huống này…Lâm Dịch chắc là từ lần đầu tiên đã nhận ra nàng, cho nên mới ở trên bình thai khiêu chiến nhảy ra cứu mình…Hắn lẽ nào không nghĩ tới lực lượng của mười mấy tên thất cấp chiến sĩ khác cường đại thế nào sao? Hay lúc đó hắn căn bản không có nghĩ nhiều như vậy?

Nghĩ tới đây, Thư Mộng cảm giác lòng mình tràn đầy một loại cảm giác ấm áp, đột nhiên một cảm giác hạnh phúc vây lấy nàng.

Khi biết được người cứu mình là Lâm Dịch…Thư Mộng rõ ràng nhớ tới cảm giác kích động cùng với một loại hài lòng khó đặt tên…Đặc biệt sau đó hắn còn vì mình mà nguyện bỏ đi danh ngạch của hắn…

Khi đối mặt thực sự với hắn, ngàn ý vạn lời không biết nói ra thế nào, cuối cùng chỉ có bật ra một tiếng hô hoán nhẹ nhàng, lúc đó bộ dạng hắn vẫn như tám năm trước…vẫn ngơ ngẩn gãi đầu, vẫn bộ dạng ngốc nghếch đó.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt Thư Mộng dần mờ đi, không khỏi tràn ngập nước mắt, cúi đầu nhìn Lâm Dịch hai mắt nhằm nghiền, nước mắt không chút báo trước liền tràn ra.

Trương Tạp ngồi một bên, bộ dạng tươi cười trên mặt giờ đã biến mất không thấy, tay hắn nắm chặt, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, lẳng lặng nhìn Lâm Dịch…cứ thế lẳng lặng nhìn.

Cách nơi họ nghỉ ngơi không xa, anh mắt Thủy Linh Lung bộ ra vẻ buồn bã, nhìn vào hai người Lâm Dịch…nàng đột nhiên phát hiện bản thân mình không có thân phận gì để ngồi cạnh chăm sóc Lâm Dịch. Lão sư? Tỷ tỷ? Bạn bè? Dường như cũng nhiều, nhưng lòng nàng lại vô cùng buồn bã, bởi vì những thứ này không phải là thân phận mà nàng muốn dùng với hắn.

– Ừm!

Một tiếng rên nhỏ vang lên, khiến Thư Mộng và Trương Tạp bên cạnh nhướng máy, thần sắc Thư Mộng chấn động, chợt nhào tới bên người Lâm Dịch, thét lên:

– Lâm Dịch, Lâm Dịch…!

Mọi người nghe tiếng gọi của Thư mộng nhất thời chạy tới bên cạnh Lâm Dịch, Khải HI càng gấp gáp hỏi thăm:

– Lâm Dịch tỉnh à? Tỉnh chưa?

Khi hỏi hắn cúi đầu nhìn Lâm Dịch.

Chỉ thấy vùng lông mày của Lâm Dịch hơi nhăn lại, dường như khó chịu cái gì.

Mí mắt Lâm Dịch đột nhiên giật giật, một lúc sau mới mở ra…

Con mắt xinh đẹp của Thư Mộng sáng lên, nước mắt từng đợt cuồn cuồn không ngừng từ đôi mắt đẹp rơi xuống, miệng thì thào:

– Tỉnh rồi…tỉnh rồi…

Lâm Dịch mới tỉnh dậy có chút mơ hồ mở mắt, thấy nước mắt Thư Mộng chảy xuống mặt, Lâm Dịch theo bản năng ngẩng đầu, sau đó rất lao lực giơ tay lên nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Thư Mộng, nhẹ nhàng nói:

– Mộng Nhi…đừng nhóc…

Thư Mộng cả người chấn động, chợt nước mắt khó khống chế càng chảy mạnh, Lâm Dịch vừa tỉnh lại ba ngày không ăn gì, tay có chút run rẩy.

– Lâm Dịch!

Thư Mộng đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó nhào vào lồng ngực Lâm Dịch, chợt ô ô khóc lớn, mà Lâm Dịch nằm trên mặt đất không có phản ứng nhiều, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tốc dài của Thư Mộng, miệng yếu ớt nói:

– Mộng Nhi…đừng nhóc…

Từ trước đến giờ, Lâm Dịch không phải là một người biết ăn nói, hắn chỉ biết phương pháp làm con gái thoải mái nhất là vuốt ve mái tóc nàng, sau đó miệng nói đừng khóc, đừng khóc…lại không biết động tác này của hắn thường sẽ làm con gái khóc càng lớn…

Mọi người kinh ngạc, chợt lộ ra vẻ tươi cười hiểu rõ, lặng lẽ nhìn nhau sau đó rời đi…chỉ có Thủy Linh Lung trong mắt lộ vẻ thất lạc, nhìn Thư Mộng đang khóc như một đứa trẻ trong lòng Lâm Dich, đột nhiên nở nụ cười sau đó rời đi.

Thư Mộng khóc trận này đến tận nửa tiếng đồng hồ…mà Lâm Dịch trong lúc này đã dần khôi phục ý thức, cảm nhận được bộ ngực Thư Mộng ép lên lồng ngực mình, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng bởi vì thân thể một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể hoảng loạn vuốt tóc Thư Mộng nói:

– Mộng Nhi, đừng khóc nữa…rút cuộc làm sao thế?

Nhưng mà tiếng khóc của Thư Mộng càng lớn không thể chống đỡ.

Một lát sau, tiếng khóc của Thư mộng dần nhỏ đi, ngẩng đầu lên, thấy Lâm Dịch có chút sốt ruột nhìn nàng, sau trận khóc, ánh mắt động nhân của nàng đã sưng lên, nước mắt dính đầy mặt, Lâm Dịch nhẹ lau nước mắt trên viền mắt của nàng, sốt ruột nói:

– Đừng khóc, đừng khóc nữa.

Biểu tình tuy sốt ruột nhưng động tác lau nước mắt lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Khi Thư Mộng hoàn toàn ngừng khóc, đám người Khải Hi lần nước đi tới, mùi thịt nước tràn ngập không gian, nhất thời thu hút cái bụng đói meo của Lâm Dịch. Đã ba ngày ba đêm không ăn chút nào, Lâm Dịch cầm lấy xiên thịt nướng ma thú trong tay Khải Hi, nhưng mà vừa cắn một miếng đã phun ra…khác với các lần khác, lần này Lâm Dịch tuy rằng tinh thần lực tiêu hao khá lớn, nhưng chung quy không đạt tới mức lĩnh vực bị nghiền nát, vì thế trong tình huống vô thức, lĩnh vực không chủ động phòng ngự.

Thiếu lĩnh vực bao phủ, cơ thể Lâm Dịch không được tự động chữa trị, tuy rằng Thủy Linh Lung lúc trước đã dùng thủy hệ dị năng trị liệu một chút cho Lâm Dịch, nhưng vẫn không có biện pháp để cơ năng của hắn tự hoạt động…ba ngày ba đêm không ăn chút nào, dạ dày tự nhiên là bài xích bất cứ thứ mỡ màng nào.

Nhưng mà sau khi ói một ngụm, dịch dạ dày của Lâm dịch phun trào ra…ngược lại kích thích hắn thèm ăn, lập tức bất chấp thương thế, xoa bụng, Lâm Dịch từng miếng lớn mà cắn lấy cắn để.

Một lúc sau, một cái đùi lớn của ma thú đã bị Lâm Dịch ăn sạch.

– Được rồi, Thôn phệ thú chết chưa vậy?

Thỏa mãn vỗ bụng, Lâm Dịch mới đột nhiên nghĩ tới.

Mọi người gật đầu, Khải Hi cười nói:

– Chết rồi, bị ngươi giết.

Lâm Dịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập hiếu kỳ với lĩnh vực của bản thân…trước kia có thể điều chỉnh khiến kẻ địch không có không khí hít thở, hiện tại có thể thao túng máu của địch nhân…sau này thì sao? Còn có thứ thần kỳ gì nữa? Lâm Dịch không khỏi chờ mong.

– Được rồi.

Thư Mộng nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên đưa cho Lâm Dịch một viên cầu.

– Cái này.

Lâm Dịch cầm viên cầu lạnh lẽo vào tay, mặt ngoài lưu chuyển quang mang, hiển nhiên là thủy dị năng, không khỏi kỳ quái hỏi:

– Đây là cái gì.

Khải Hi giành trước nói:

– Đây là máu của Huyền vũ chi phệ thiên.

Lâm Dịch ngẩn người hỏi:

– Huyền vũ chi phệ thiên là cái gì?

Lập tức Khải hi đem lời lúc trước toàn bộ thuật lợi, sau đó ánh mắt có chút tiếc hận nhìn viên cầu trong tay Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhíu mày suy nghĩ một chút, cười nói với Khắc Lý Tư:

– Khắc Lý Tư, ngươi cần vật này không?

Khắc Lý Tư ngẩn người, chợt lắc đầu nói:

– Ta là phong hệ, đây là thổ hệ, vô ích với ta.

Lâm Dịch gật đầu, sau đó tùy ý đưa Huyền vũ chi phệ thiên cho Khải Hi, Khải Hi nhất thời ngạc nhiên, chợt nghe Lâm Dịch tùy ý nói:

– Ta là thủy hệ dị năng, thổ hệ vô cụng với ta, ngươi dùng đi.

Khải Hi mở to mắt…chợt hít sâu một hơi:

– Cảm ơn ngươi, Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười hắc chắc nói:

– Cả Khắc Lý Tư nữa.

Sắc mặt Khải Hi bỗng trở nên hèn mọn nói:

– Hắn cũng cần cảm ơn sao?

Sắc mặt Khắc Lý Tư biến đổi, hừ lạnh một tiếng.

Mà Khải Hi cười hì hì với Khắc Lý Tư…hai người này chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy rằng bình thường hay đối lập nhau, nhưng trên thực tế đây là một loại biểu hiện tình cảm của hai người mà thôi…tình cảm bên trong sâu sắc thế nào, tự nhiên không cần phải nhiều lời.

Lâm Dịch đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi:

– Khải Hi lão sư, người là dị năng giả…cái này có ích lợi gì?

Khải Hi sửng sốt nói:

– Ngươi không biết chiến sĩ có chiến văn đề cao thực lực, dị năng giả có linh văn sao?

– Linh văn?

Lâm Dịch nhất thời hứng thú khỏi Khải Hi.

Khải Hi gật đầu:

– Linh văn chính là thứ do dị năng giả dùng máu huyết của cửu cấp ma thú, có lẽ thức tỉnh một thứ gì đó được kế thừa trong huyết mạch của cửu cấp ma thú, trên cơ bản không khác chiến văn, chỉ là linh văn của dị năng giả bình thường đều tăng chúc phúc cho tinh thần cùng với mức không chế dị năng, mà không phải như chiến văn gia trì cho thân thể.

Lâm Dịch nghi hoặc hỏi:

– Vì sao đám dị năng giả ta đã gặp không ai có linh văn?

Khải Hi cười nói:

– Ngươi cho là dị năng giả tìm linh văn cho mình dễ vậy sao? Nếu như ở thời thượng cổ còn dễ tìm…nhưng ở thời đại này, ngoại từ những dị năng giả tiến vào Ma nguyên đông quật hay các di tích ra, đại bộ phận dị năng giả khác đều không có linh văn. Dù sao máu của siêu giai cửu cấp ma thú hiện tại trên đại lục phỏng chừng cũng chỉ có bên trong Ma nguyên động quật mới có. Mà bên trong các gia tộc truyền thừa nhiều năm tuy rằng có thể kế thừa chiến văn, nhưng xác xuất dị năng giả xuất hiện quá nhỏ…vì thế gia tộc có chiến văn…nhưng xuất hiện dị năng giả lại không có linh văn cho bọn họ.

Dừng một chút, Khải Hi nói:

– Ta đoán là Bạch Tiếu Thiên đại nhân và lão già…à hiệu trưởng bọn họ hẳn là có linh văn, chỉ là bọn họ đều là thánh cấp, rất ít khi ra tay.

– Hiệu trưởng là thánh cấp?

Đây là lần đầu Lâm Dịch nghe được chuyện này, không khỏi mở to mắt nhìn, trong đầu nhớ tới thân ảnh của Lạp Cổ Kỳ…trong suy nghĩ của hắn, thánh cấp hẳn là đều như Bạch Tiếu Thiên…ưu nhã đạm nhiệm, cao ngất, tuấn tú…

Khải Hi cười hắc hắc nói:

– Tuyệt đối không sai, là thân truyền đệ tử của lão, về điểm này ta có thể chắc chắn, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì hắn luôn không muốn khôi phục tuổi thanh xuân, với thực lực của lão, nếu muốn khôi phục bộ dạng lúc trẻ, tuyệt đối không phải chuyện khó gì.

Phản lão hoàn đồng…đám người Lâm Dịch không khỏi sợ hãi than, thần kỳ của thánh cấp, quả nhiên không phải thứ bọn họ có khả năng tưởng tượng.

Nói chuyện phiến một trận, Lang Sa vẫn luôn im lặng đột nhiên nói:

– Ngày mai chúng ta tiến vào tầng tiếp theo.

Mọi người nghe thế gật đầu.

– Chuẩn bị chút đi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể là một thời gian dài chiến đấu, sa mạc chỉ là tầng một, chúng ta đã mất đi một đồng đội, ta không hi vọng đoạn đường tiếp theo phải mai táng bất cứ kẻ nào nữa.

Trương Diệc Vũ đột nhiên nhàn nhạt nói.

Mọi người nghe thế cũng trầm mặc lại…vừa rồi nói chuyện Lâm Dịch đã biết Lý Lập tử vong, mà Lý Lập chính là đệ tử Lý gia lúc trước đã hết lòng cảm ơn với Lâm Dịch.

Trong sa mạc không có ngày đêm, mọi người tỉnh dậy liền đi tới cùng nhau.

– Xuất phát thôi.

Lang Sa quét mắt nhìn, phát hiện không ai hạ có ý kiến gì mới mở miệng nói, chợt mọi người liền đi tới cửa truyền tống.

– Trở ra nhất định phải cẩn thận, tình hình tầng hai chúng ta không rõ lắm, xuất hiện ở địa phương nào cũng không rõ, mọi người phải cẩn thận lưu ý điểm này.

Trương Diệc Vũ nhắc nhở, tất cả mọi người đều gật đầu, trên thực tế mọi người ở đây không ai ngu ngốc, tại địa phương nguy hiểm như ma nguyên động quật, nếu như sơ sẩy không bằng tự sát cho thoải mái một chút.

Lập tức mọi người nối đuôi nhau đi vào cửa truyền tống không gian.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, khi cảm giác thân thể mình như biến thành tro, Lâm Dịch cũng không sinh ra tâm lý chống cự, nhưng mà một lát sau cơ thể chợt thoải mái, nhưng một cỗ khí lưu nóng rực bỗng phả vào mặt.

Lâm Dịch mở mắt, tràng cảnh lọt vào tầm mắt khiến Lâm Dịch không khỏi lộ vẻ hoảng sợ!

Đây là một thế giới lửa!

Toàn bộ không gian đều một màu đỏ, màu đỏ của nham thạch, màu đỏ của dung nham, thỉnh thoảng trong không gian lại sinh ra vài cái viễm tiễn (mũi tên lửa). Toàn bộ không gian dường như một tòa luyện ngục, không khí tràn ngập mùi khó ngửi khiến người ta hít thở không thông, một cỗ nóng rực hầu như trong nháy mắt ập vào mặt mọi người.

Đám Lâm Dịch lúc này toàn bộ đã xuất hiện trên một bình thai…một bình thai bất quy tắc hình vuông, đường kính chừng bảy tám mét, nơi này dường như là một ngọn núi lửa, không gian chứa nham thạch nóng chảy cuồn cuộn xung quanh.

Tất cả mọi người không khỏi nhíu chặt lông mày, thân hình Lâm Dịch hơi run lên, nhất thời một vòng lam sắc sáng bóng bao phủ mọi người ở bên trong…bởi vì toàn bộ ở cùng một chỗ nên lĩnh vực lần này chỉ cần bao trùm phạm vi mười thước thôi. Khí tức nóng rực trên người nhất thời suy yếu.

– Đây là…

Khải Hi há to miệng, nói không ra lời, ánh mắt đảo quanh nhìn thế giới không gian một lượt nhưng vẫn không nói nổi một câu.

– Làm sao bây giờ?

Khắc Lý Tư nhíu mày nói.

Khắc Lý Tư đáp xuống đất, ánh mắt mọi người không do dự tập trung vào Trương Diệc Vũ đang nhíu mày bên cạnh, qua mấy ngày ở chung, nếu như trong cảm nhận của mọi người, Lâm Dịch có vũ lực mạnh nhất, như vậy người thông minh cùng với kinh nghiệm nhất chính là Trương Diệc Vũ.

Trương Diệc Vũ dùng trí tuệ cùng sự bình tĩnh của hắn nghiễm nhiên trở thành đội trưởng không ngai của cả đoàn.

Trương Diệc Vũ khẽ nhíu mày nhìn bốn phía một chút sau đó hơi gật đầu nói:

– Không có cách nào, chỉ có thể vừa đi vừa tính…ta đoán là cái không gian này không lớn như tầng một, tối đa chỉ ngoài mười km, hẳn là có thể nhanh chóng đi tới vị trí trung tâm rồi.

– Vì sao lại thế?

Khắc Lý Tư khẽ nhíu mày hỏi.

Trương Diệc Vũ còn chưa nói gì, Lâm Dịch gật đầu nhìn bốn phía nói:

– Ta cũng nghĩ là không xa, dù sao không gian này nguy hiểm hơn không gian tầng một nhiều lần…có thể nói là một bước khó đi, nếu như rộng như tầng một…vậy Ma nguyên động quật căn bản không ai có thể đi ra ngoài…chí ít, thất cấp chiến sĩ và dị năng giả đều không được.

Trương Diệc Vũ có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, sau đó cười khẽ không nói gì.

Chung Cực Truyền Thừa

Chung Cực Truyền Thừa

Score 9
Status: Completed Author:

Truyện kể về Lâm Dịch, năm 15 tuổi Lâm Dịch phá vỡ Hưu Môn trở thành thiên tài đứng thứ 5 trong suốt lịch sử đại lục kể từ sau hoàng đế khai quốc.. Thân mang cả thiên phú về thể thuật (Chiến sĩ) lẫn dị năng giả (ma pháp).

Cấp độ:

- Bát Môn chiến sĩ có sức mạnh hủy thiên diệt địa, bát môn bao gồm: "Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai".

- Dị năng giả chỉ cần một ý niệm cũng khiến cho thiên địa biến sắc, ngũ hành thuật giả bao gồm: "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ".

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset