Người thoát ly vòng chiến, thoạt nhìn là một gã trung niên đầu trọc, dáng người trung niên đầu trọc cực kỳ khôi ngô, cơ bắp như do sắt thép đúc thành, có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng mang tính bạo tạc trong đó. Khí thế như thực chất quanh chung quanh hắn, đầu của hắn lại là bộ dáng như sói nhưng không phải sói, bộ lông màu xanh bao trùm trên cơ thịt như đúc bằng sắt theo của hắn, khuôn mặt vặn vẹo, trong con mắt u lam sắc mang theo một tia tức giận, xem ra, hắn đã dùng đến chiến văn.
Mà ở đối diện hắn, là một thanh niên tuấn mỹ thoạt nhìn rất nhỏ tuổi, một đầu tóc dài bạc trắng chạm vào mông, khuôn mặt lạnh lùng, mà ở trên đầu hắn, lại đột ngột mọc lên một lỗ tài màu trắng, trên khuôn mặt trái, càng có thêm một đạo đường vân huyết sắc thoạt nhìn rất phức tạp, xem ra, hắn cũng đã gia trì chiến văn.
Hai con ngươi của thanh niên được xưng là Trương Chủng Phàm trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi nghe được đối phương tức giận kêu to liền nhàn nhạt mở miệng.
– Ép người thì thế nào?
Ngữ khí lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại rất cuồng ngạo.
Trong hai mắt người đầu trọc kia lập tức trừng trừng, nổi lên lửa giận, nhưng tựa hồ như có kiêng kị gì đó với thanh niên này vậy, cuối cùng khuôn mặt hắn vặn vẹo nói:
– Ngươi có biết đối nghịch với Thiên Sát có hậu quả gì không?
Thiên Sát?
Lâm Dịch nghe vậy lập tức ngạc nhiên, chợt ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía người đầu trọc kia, hắn nhớ rất rõ, ngày đó năm tên có số từ 1061 đến 1065 chính là bát cấp sát thủ, cũng may lúc ấy mình nhận được chiến văn sau khi Lâm Cường phá vỡ phong ấn của bông tai, nếu không chỉ sợ thật sự đã bị bọn hắn giết rồi? Mặc dù đã qua lâu như vây, nhưng Lâm Dịch vẫn không hề quên.
Cũng bởi vì vậy, khiến hắn nhìn người của Thiên Sát cũng không có hảo cảm gì cả, chỉ nghe thấy câu này, Lâm Dịch đã xếp tên đầu trọc kia vào danh sách đen rồi.
Hai mắt Trương Chủng Phàm bình tĩnh như nước, không chút vì tên tuổi Thiên Sát của đối phương mà kinh nghi, vẫn lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó chậm rãi nói:
– Thiên Sát thì sao chứ?
Trung niên đầu trọc thần sắc dữ tợn, uy hiếp nói:
– Sinh linh quả là vật Thiên Sát ta bắt buộc phải có, nếu ngươi muốn đoạt lấy, chính là thế bất lưỡng tập với Thiên Sát ta. Ta cam đoan, chân trời góc biển, người cũng không thể nào tránh khỏi sự đuổi giết của Thiên Sát.
Biểu tình của Trương Chủng Phàm cũng không vì trung niên đầu trọc uy hiếp mà biến hóa, vẫn biểu trì biểu tình lạnh nhạt nói:
– Nếu như giết ngươi, ai sẽ biết Sinh linh quả là do ta đoạt chứ?
Mi tâm trung niên đầu trọc nhảy dựng, nhưng chợt híp mắt lại, thần sắc dự tợn nói:
– Ta thừa nhận ngươi mạnh hơn ta, nhưng nếu như ta buông tha cho Sinh linh quả một lòng muốn chạy trốn thì ngươi có thể giết ta sao? Chỉ cần ta nói tin tức ngươi đã đoạt Vãng sinh châu cho tổ chức, chân trời góc biển, không có chỗ nào ngươi có thể dung thân nữa, cho nên, ngươi hãy nghĩ lại đi…
Lông mày Trương Chủng Phàm không khỏi chúi xuống, ánh mắt nhìn về phía trung niên đầu trọc, lãnh ý trong đôi mắt khiến lòng trung niên đầu trọc lập tức nhảy dựng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ nghe oanh một tiếng, tiếng khí bạo vang lên. Chợt, chỉ thấy một mảnh tia sáng trắng chói mắt đến cực điểm ầm ầm từ trên người Trương Chủng Phàm bạo phát ra!
– Ngươi dám…!
Trong hai tròng mắt trung niên đầu trọc lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã động, muốn bỏ chạy! Nhưng mà, chỉ thấy tia sáng trắng kia giống như vật có sinh mệnh vậy, ầm ầm bạo phát ra từ trên người Trương Chủng Phàm, sau khi tứ tán ra, lại vượt qua trung niên đầu trọc, sau đó ầm ầm tụ tập phía trước.
Tốc độ của trung niên đầu trọc có mau hơn nữa, nhưng sao có thể so được với tốc độ của năng lượng chứ? Nhìn về phía mặt đất, trên người Trương Chủng Phàm bộc phát ra năng lượng giống như một dải lụa trắng, trong khoảng khắc liền hoàn toàn bao trung niên đầu trọc vào trong, tốc độ cực nhanh, bất quá chỉ trong nháy mắt.
– Ah!
Nhưng mà, xu thế vây quanh vừa mới hình thành, một tiếng hét to liền vang lên. Lập tức, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, năng lượng màu trăng bao quanh trung niên đầu trọc lập tức nổ tung lên, một cổ khí sóng cường đại ầm ầm lan về bốn phía, những nơi đi qua, tất cả hòn đá đều biến thành bột mịn.
Trên mặt đất nổi lên màn bụi, mà hai người trên không cũng không nghĩ đến dưới đất có người đanh rình xem, cho nên không lập tức phát hiện ra Lâm Dịch, nhưng Lâm Dịch biết rõ, hắn phải nhanh chóng tìm một chỗ ẩn thân khác, nếu không, nói không chừng thật sự sẽ bị phát hiện mất. Từ năng lượng chấn động của hai người này nhìn lại, có lẽ trình độ đều đã chừng hạ tinh vị thượng giai rồi.
Lâm Dịch cũng không cho rằng sau khi hai người bọn họ phát hiện ra mình, còn có thể coi như không phát hiện gì.
Lập tức ánh mắt quét khắp mọi nơi, lúc đảo qua chủ thể lưu ngân quáng mạch, lại đột nhiên phát hiện ra một vòng ánh sáng.
– Đó là?
Lâm Dịch nghi hoặc, chợt lập tức nhớ tới thứ hai người tranh luận trước đó,
– Sinh Linh Quả?
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, chợt, thân thể lập tức bắn đi, bắn về nơi hiện ra ánh sáng. Sau khi đến gần, mới phát hiện ra nơi này là một cái động được người đào ra, vừa rồi nơi này tựa hồ có một tảng đá lỡn chống đỡ, cho nên Lâm Dịch cũng không lập tức phát hiện, nhưng khối cự thạch kia đã bị năng lượng màu trắng làm nổ tung, thế nên mới thấy rõ bên trong.
Cái động này thoạt nhìn rất sâu, một mực kéo dài về phía dưới, nhưng một vòng quanh mang màu xanh lại lập lòe từ sâu bên dưới lên, chỉ nhìn thôi, Lâm Dịch đã biết rõ đây nhất định là vật bất phàm, lập tức không hề nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng chui vào trong…
Mà trên không trung, năng lượng màu trắng sau khi nổ tung, thân thể trung niên đầu trọc lại lần nữa hiện ra.
Chỉ thấy trạng thái của hắn hiện giờ cực kỳ chật vật, trên khuôn mặt dữ tợn có một tia run rẩy, trên thân thể loang lổ vết máu, hiển nhiên đã bị thương rồi.
– Ah! Ngươi khinh người quá đáng!
Trong hai tròng mắt trung niên đầu trọc kia lóe lên lửa giận điên cuồng, vừa rồi một kích của Trương Chủng Phàm, đã khiến hắn hoàn toàn phẫn nộ, lúc này, hắn hoàn toàn đã không quan tâm đến cái gì là chênh lệch thực lực, hắn muốn làm, chỉ là giết chết tên thanh niên vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt ở trước mặt này thôi.
Sắc mặt Trương Chủng Phàm không thay đổi, nhìn trung niên đầu trọc nổi giận lôi đình, thản nhiên nói:
– Vẫn còn chưa có chết…
Nghe được lời này của Trương Chủng Phàm, trung niên đầu trọc càng phẫn nộ không chịu nổi.
– Đi chết đi!
Trên tay trung niên đầu mang lóe lên ngân mang, một thanh trường thương màu đen xuất hiện trong tay hắn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên xoay trường thương, từ trên đầu trường thương, lập tức huyễn hóa ra thương ảnh đầy trời, bao phủ về phía Trương Chủng Phàm.
Thương ảnh đầy trời kia cơ hồi bao phủ trọn không gian chỗ Trương Chủng Phàm.
Nhưng sắc mặt Trương Chủng Phàm lại không chút thay đổi, vẻ lạnh băng trong mắt không chút cải biến.
– Chỉ có loại trình độ này thôi sao?
Thanh âm lạnh nhạt vang lên.