Chương 299: Đại trưởng lão Thư Nhiên.

Đại trưởng lão Thư Nhiên.

– Kiều Trị Á!

Sự phẫn nộ và lo lắng trong lòng Thư Bác, đã không phải văn chương có thể hình dung rồi. Hét to một tiếng, tay Kiều Trị Á lại nhẹ nhàng buông lỏng.

Hắn nhìn Thư Bác, đột nhiên phá lên cười vui vẻ. Một đối thủ đè ép hắn mấy trăm năm, kết quả lại lộ ra biểu lộ như thế trước mặt hắn, thật sự khiến hắn cao hứng không thôi.

– Hắc hắc, chỉ cần ngươi để ta rời đi, ta lập tức…

Trên mặt Kiều Trị Á lộ vẻ tươi cười đắc ý, nhưng lời còn chưa nói xong, lại ngạc nhiên mà dừng lại. Cùng lúc đó, vẻ tươi cười trên mặt hắn lại biến thành kinh ngạc và không dám tin.

Thời gian dần trôi qua, tay hắn buông ra, mà thân thể của hắn, cứ như vậy ngã về phía sau. Phốc, một tiếng nhỏ vang lên, té trên mặt đất, liền không nhúc nhích nữa.

Mà thân thể Thư Mộng cũng lập tức mềm nhũn. Thư Bác hơi sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại. Thân hình khẽ động, ôm Thư Mộng vào trong ngực, tay phải tìm tòi trên cổ nàng, chợt lại thở ra một hơi dài. Còn có khí tức, chỉ là hôn mê thôi.

Lập tức, ánh mắt lại nhìn về phía Kiều Trị Á trên mặt đất, khí tức sinh mệnh, đều không có.

– Chết rồi hả?

Thư Bác hơi sững sờ, chợt tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức quay người nhìn lại trong Thư gia.

Quả nhiên, một đạo thân ảnh, đang đứng cách đó không xa.

Mà lúc này, những người Thư gia khác đã chạy đến ngoài bìa rừng. Một ít chiến sĩ bình thường của tứ đại gia tộc bị một đám người Thư gia đang vô cùng phẫn nộ vây vào chính giữa. Hoảng sợ trước mắt, cũng không có người nào nhìn thấy đạo thân ảnh Thư Bác phát hiện trong trang viên.

Thư Bác lập tức ôm thân thể Thư Mộng, bước nhanh đến bên người nọ, thân sắc lộ vẻ cung kính, khom người hô:

– Đại trưởng lão.

Người này, chính là chỗ dựa lớn nhất của Thư gia, dùng lực lượng Đại trưởng lão Thư Nhiên này, đơn giản có thể khiến tứ đại gia tộc giằng co với Thư gia một năm, lại thủy chung không dám đơn giản tiến vào Tổng bộ Thư gia.

Chỉ thấy một thanh niên bộ dáng vô cùng tuấn mỹ, đầu tóc dài màu đen thẳng tắp đến bờ mông, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra hơi có chút âm nhu. Thân thể thon dài lộ ra cực kỳ đơn bạc. Màu da tái nhợt lại càng làm cho hắn thoạt nhìn có vài phần bệnh tật, nhưng trong đôi mắt đen kịt kia lại sáng ngời, trong ánh mắt ôn hòa ẩn chứa cơ trí và tang thương. Đôi mắt này, khiến người thoạt nhìn liền không nhịn được sinh lòng thân cận.

Thư Nhiên nhẹ nhàng gật gật đầu. Ánh mắt nhìn hướng ra cửa.

– Là Thư Hồng bọn hắn trở về sao?

Thư Nhiên mở miệng hỏi, thanh âm của hắn là trong trẻo ôn hòa, cho người một loại cảm giác thoải mái như tắm trong gió xuân. Thư Bác gật đầu cung kính nói:

– Không chỉ Lục trưởng lão trở về, đồng hành còn có một Tứ trưởng lão Trương gia Trương Dịch, còn có một vị, ta lại không phải rất quen thuộc, bất quá thực lực rất mạnh, cũng không dưới Lục trưởng lão, nghĩ đến, có thể là một vị trưởng lão trong Trương gia.

Thư Nhiên khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua Thư Mộng trong ngực Thư Bác, duỗi một tay ra đặt trên trán Thư Mộng. Bạch mang đại thịnh, hào quang năng lượng màu ngà sữa từ tay Thư Nhiên ra, tiến nhập vào cơ thể Thư Mộng. Một lát sau, Thư Mộng chậm rãi mở mắt.

Lọt vào tầm mắt, là một đôi mắt cơ trí cùng hiền hòa, Thư Mộng có chút ngẩn người, sau đó liền phản ứng lại, đứng thẳng người lên, Thư Mộng khom người kêu:

– Thái tổ gia gia.

Thư Nhiên nhẹ gật đầu cười, sủng ái sờ lên đầu Thư Mộng. Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua không trung, cười nói:

– Bọn hắn trở về rồi.

Thư Bác và Thư Mộng lập tức ngẩng đầu nhìn lại, nhưng một mực đợi một thời gian sau, mới nhìn thay ba đạo quang mang từ trên không trung trở về. Sau khi hạ xuống mặt đất, đúng là ba người Lâm Dịch, Trương Dịch và Thư Hồng.

– Lục trưởng lão!

Thư Hồng vừa hạ xuống đất, đệ tử Thư gia lập tức vây quanh, bảy mồm tám lưỡi hô hào, thần sắc hưng phấn.

Thư Hồng tắc thì cười trấn an, sau đó nói:

– Trước tiên mọi người tán đi a, hảo hảo thu thập tại đây thoáng một phát.

– Vâng.

Tất cả mọi người hưng phấn lĩnh mệnh. Mà Thư Hồng tắc thì quay đàu nhìn về hướng Trương Dịch và Lâm Dịch, nói:

– Chúng ta đi vào thôi.

Ba người cất bước tiến vào, mà Trương Tạp và Thư Hạo sau lưng, được ba gã trưởng lão Thư gia dẫn dắt vào.

– Đại trưởng lão, tộc trưởng.

Sau khi đến bên người Thư Bác, Thư Hồng lập tức khom người kêu.

Thư Nhiên gật đầu cười, nói:

– Về nhà trước rồi nói sau.

Nơi này chỉ là đại môn của khu kiến trúc Thư gia mà thôi, chỗ ở cao tầng Thư gia vẫn còn xa nơi này. Lâm Dịch nhìn Thư Mộng, trong lòng có một bụng lời muốn nói, nhưng mà lúc này có nhiều trưởng bối Thư gia như vây, Lâm Dịch cũng không có ý tứ nói thêm cái gì, chỉ lộ ra một dáng tươi cười với Thư Mộng, mà sắc mặt Thư Mộng tức thì hơi đỏ lên, cúi đầu xuống, đi sau lưng Thư Bác.

Lập tức, đệ tử Thư gia bên người bọn hắn, lập tức dắt tới vài đầu Đại bộ thú, sau khi lên lưng thú, liền đi vào trong.

Tốc độ Đại bộ thú cực nhanh, ước chừng hơn nửa canh giờ sau, một đoàn người đã tới tổng bộ Thư gia.

Đây là một sân mảnh sân rất lớn, trong sân là một khối mặt cỏ rất lớn, một con đường đá vụn nhỏ uốn lượn trên bãi cỏ, hai bên đường nhỏ có hòn non bộ, tiểu các, đình nghỉ mát. Xuyên qua sân nhỏ này, liền tới trước một cái cổng chính, hai bên cửa lớn, tắc thì có sáu gã đệ tử Thư gia đang đứng.

Thấy mọi người tới, sáu gã đệ tử Thư gia kia vội vàng mở cửa ra, sau đó chia ra làm hai bên. Lúc mọi người tiến vào, có chút khom mình hành lễ. Tiến vào đại sảnh, Thư Nhiên chậm rãi đi tới chánh đường, ngồi xuống. Sau khi đợi hắn ngồi xuống, những người khác mới ngồi xuống.

Thư Nhiên liếc nhìn chung quanh, lúc ánh mắt nhìn về hướng Trương Dịch, lập tức khẽ cười nói:

– Trương Tứ trưởng lão cũng tới?

Trương Dịch đứng dậy, cung kính nói:

– Trương Dịch bái kiến Thư Đại trưởng lão.

Thư Nhiên nhẹ gật đầu, cười nói:

– Trương Tứ trưởng lão không cần đa lễ, Thư gia đại nạn, Trương gia không quản mệt nhọc chạy đến tương trợ, vô luận Thư gia có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, Thư gia đều khắc sâu lòng biết ơn đối với Trương gia trong lòng.

Trương Dịch cung kính nói:

– Đại trưởng lão khách khí rồi, Trương Thư hai nhà đã tương giao nhiều năm, Thư gia có việc, Trương gia thật sự nghĩa bất dung từ, lời Đại trưởng lão nói, thật sự quá lời rồi.

Thư Nhiên nhẹ gật đầu cười, chợt ánh mắt nhìn về phía Trương Tạp và Lâm Dịch, trong miệng hỏi:

– Không biết hai vị này là trưởng lão thứ mấy trong quý gia tộc?

Trương Dịch nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Trương Tạp và Lâm Dịch, nói:

– Vị này chính là Trương Tạp, cháu của tộc trưởng, là bằng hữu cũ của Thư đại tiểu thư quý gia tộc, lần này nghe nói Thư gia gặp nạn, lại vừa lúc đột phá Tinh vị cảnh, liền đi theo Trương Dịch tới. Mà vị bên người Trương Tạp này, có lẽ Đại trưởng lão cũng sẽ không lạ lẫm, hắn chính là Lâm Dịch.

Lời vừa nói ra, trên mặt Thư Nhiên lập tức lộ ra một phần kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Dịch. Mà rất nhiều người Thư gia ngồi ở đây cũng lập tức kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dịch.

Chung Cực Truyền Thừa

Chung Cực Truyền Thừa

Score 9
Status: Completed Author:

Truyện kể về Lâm Dịch, năm 15 tuổi Lâm Dịch phá vỡ Hưu Môn trở thành thiên tài đứng thứ 5 trong suốt lịch sử đại lục kể từ sau hoàng đế khai quốc.. Thân mang cả thiên phú về thể thuật (Chiến sĩ) lẫn dị năng giả (ma pháp).

Cấp độ:

- Bát Môn chiến sĩ có sức mạnh hủy thiên diệt địa, bát môn bao gồm: "Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai".

- Dị năng giả chỉ cần một ý niệm cũng khiến cho thiên địa biến sắc, ngũ hành thuật giả bao gồm: "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ".

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset