Áp lực của Thư Nhiên tuyệt đối lớn hơn nhiều so với mọi người tưởng tượng. Hắn chính là người đời thứ nhất có chiến lực cường đại nhất của Thư gia, trong vạn năm này nhìn Thư gia từng bước một từ nhỏ yếu ban đầu mà đi về phía cường thịnh, cuối cùng trở thành gia tộc mà trong ba đại hành tỉnh ở phía nam cũng là mạnh nhất. Kinh nghiệm mưa gió trong đó tuyệt đối lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Mà một đời kia, hôm nay còn sống, chỉ còn lại hai người hắn và Nhị trưởng lão Thư Quân. Nếu bàn về cảm tình đối với gia tộc, không thể nghi ngờ hai người bọn họ là thâm hậu nhất.
Nhưng Thư gia qua nhiều năm kinh nghiệm nhiều chuyện như vậy, lúc này, không thể nghi ngờ là một lần nguy hiểm nhất. Sự xuất hiện của cường giả Đại tinh vị trung giai, khiến Thư Nhiên một tia nắm chắc cũng không có. Mà hắn với tư cách là hi vọng của cả Thư gia, phải thừa nhận bao nhiêu áp lực chứ.
Có lẽ ngoại trừ hắn ra, không ai biết cả?
Bất quá bất kể nói thế nào, đại chiến bắt đầu cơ hồ đã không thể tránh được nữa. Bốn người đồng thời khôi phục trầm mặc, tốc độ lại lần nữa nhanh hơn một tia, nghênh hướng đối phương.
– Đại trưởng lão, đối phương có người tới.
Á Lực Khắc truyền âm nói.
Ở sau lưng Á Lực Khắc, là Tạp Lạc Tháp được bao phủ trong một tầng hào quang trắng. Tạp Lạc Tháp mặt không biểu tình, trong đôi mắt như ứng liên tục chớp lên hàn mang, cuối cùng khóe miệng kéo ra một đạo cười lạnh nói:
– Xem ra lão gia hỏa Thư Nhiên kia đã cầu ngoại viện rồi. n, chúng ta dừng lại đi.
Thanh âm của Tạp Lạc Tháp vang lên trong đầu mọi người. Chỉ nghe xoát xoát xoát xoát hơn hai mươi âm thanh dày đặc, sau đó hơn hai mươi đạo bạch mang, hóa thành hơn hai mươi đạo nhân ảnh, cứ như vậy im im lặng lặng lơ lửng trên không trung.
– Xem ra đối phương không muốn chúng ta chiến đấu trên địa bàn của bọn hắn. Đã như vậy, chúng ta liền như bọn hắn muốn, đợi ở chỗ này đi.
Trên mặt Tạp Lạc Tháp mang theo tia cười lạnh nhàn nhạt, trong đôi đồng tử như mắt ưng lại liên tiếp lóe ra hàn mang, hơi có một tia chờ mong nhìn về phía trước. Mà hai mươi hai người còn lại thì cung kính đứng bên cạnh hắn, im im lặng lặng lơ lửng trên không trung.
Nơi này có thể nói là vị trí trung tâm nhất trong thành thị của Thư gia. Đây là một mảnh rừng cây diện tích thật lớn, cây rừng che trời, cây cối to lớn ba bốn người ôm rậm rạp dưới chân.
Diện tích phiến rừng cây này thật lớn, phạm vi ước chừng chừng ba bốn trăm km. Khoảng cách thành thị cũng chừng gần một trăm ba bốn mươi km, dù thật sự phát sinh đại chiến, ít nhất cũng sẽ không lan đến thành thị.
Bọn người Tạp Lạc Tháp lẳng lặng chờ đợi, ước chừng sau một lát, bốn đạo bạch mang tiến nhập vào tầm mặt mọi người.
– Bọn hắn đã đến.
Ánh mắt Á Lực Khắc ngưng tụ, lên tiếng nói. Đồng thời, trong đôi mắt lại lộ ra một tia sát ý. Tạp Lạc Tháp tự nhiên cũng sớm đã phát hiện, sau khi nhìn bốn đạo bạch mang đang đến, khóe miệng của hắn kéo ra một đạo đường cong, mắt ưng lành lạnh, lại mang theo một tia quang mang trêu tức. Hắn chờ đợi ngày này, đã rất nhiều năm rồi…
Khi bốn người Lâm Dịch cách đối phương chỉ chừng mấy trăm mét, đồng thời định trụ thân hình. Chỉ nghe âm thánh xé gió xoát một tiếng rất nhỏ, bốn người cơ hồ đồng thời dừng lại trên không trung. Bốn người đều là cường giả đã ngoài Trung tinh vị thượng giai, từ cực tốc đến cực tĩnh, căn bản ngay cả một tia quá trình chuyển đối cũng không có, mang đến cho người khác cảm giác trùng kích thị lực cực kỳ mãnh liệt.
– Tạp Lạc Tháp.
Thanh âm cả Thư Nhiên, nhàn nhạt vang lên.
Lâm Dịch chỉ liếc mắt liền thấy được tên thanh niên tuấn mỹ được mọi người vây quanh kia. Tóc vàng thẳng tắp rủ xuống sau gáy, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm hơi có chút âm nhu. Nhưng đôi mắt như mắt ưng, lại mang đến cho người khác cảm giác âm trầm mãnh liệt. Toàn thân hắn tản mát ra lực lượng khiến lòng người rung động. Lâm Dịch chỉ nhìn thoáng qua, liền cũng cảm giác được, đối phương so với Hắc Mạn Ba có đầu màu vàng ngày đó gặp phải trên biển còn cường đại hơn mấy phần.
Là một đối thủ khó chơi, Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Trên mặt Tạp Lạc Tháp đột nhiên lộ ra dáng tươi cười, nhưng nụ cười của hắn dưới sự tô đậm của đôi mắt ưng thâm trầm lạnh lùng trên mặt, thực sự lộ ra mang theo vài phần lãnh lệ. Hắn tựa hồ rất vui vẻ nhìn Thư Nhiên, khóe miệng cong lên nói:
– Đã lâu không gặp ah, Thư Đại trưởng lão.
Thư Nhiên cũng nhẹ nhàng cười cười, lạnh nhạt nói:
– Đích thật đã lâu không gặp. Tính ra lần cuối cùng gặp mặt, cũng đã là hơn ba trăm năm trước rồi a?
– n? Ha ha, ngươi vẫn còn nhớ rất rõ đấy.
– Muốn không nhớ rõ cũng khó, ai bảo ngươi luôn khiến người khác quan tâm như vậy chứ.
– Ha ha…Nói đúng ra, hẳn là ba trăm mười ba năm sáu tháng lẻ ba ngày a. Nói như vậy, ngươi so với ta còn bị quan tâm hơn a…Mỗi một ngày ngươi còn thắng, đều bị ta nhớ vô cùng rõ ràng.
– Ách…Được rồi, ngươi thắng.
Đối thoại của hai người đều khiến người hai phe có cảm giác há hốc cả môn. Đây là đối thoại của chiến lực đỉnh phong nhất hai phe, lại là thế này đây. Vào thời khắc hai phe sắp tiến hành quyết chiến cuối cùng, hai người không giống đối thủ sắp binh khí tương giao chút nào, ngược lại giống như lão hữu đã lâu không gặp, không chút kiêng nể trêu đùa nhau.
Tạp Lạc Tháp ầm ĩ cười lớn, rất khó tưởng tượng âm trầm như hắn, lại phát ra được tiếng cười hào phóng đến thế. Tiếng cười một hồi lâu sau mới dần lắng xuống, Tạp Lạc Tháp mỉm cười nhìn Thư Nhiên, nhẹ nhàng nói:
– Như vậy hôm nay, thế giới này nhất định phải thiếu đi một người khiến ta quan tâm rồi.
– Thật sao? Cùng chung một cảm giác rồi.
Thư Nhiên cũng cười lạnh nhạt tương đối.
Hào khí, lại lần nữa khôi phục lại vẻ khẩn trương giương cung bạt kiếm trước kia.
Dáng cười của Tạp Lạc Tháp dần dần thu liễm, ánh mắt rất tùy ý đảo qua ba người bên người Thư Nhiên, lạnh nhạt nói:
– Lúc này đây, ngươi thỉnh ai đến trợ giúp thế? Trưởng lão Thư Hồng là người quen cũ, thanh niên lạnh lùng ở bên cạnh hắn có lẽ chính là Tứ trưởng lão Trương gia thịnh truyền có quan hệ rất không tệ với trưởng lão Thư Hồng a? Như vậy vị kia là ai? Là vị trưởng lão nào của Trương gia thế?
Ánh mắt Tạp Lạc Tháp, tập trung đến trên người Lâm Dịch.
Lâm Dịch thấy đối phương tập trung ánh mắt về phía mình, trên mặt lộ ra một dáng cười nhẹ nhàng nói:
– Tiểu tử bất quá là một vô danh tiểu tốt mà thôi, nào gánh nổi đảm nhiệm nặng như trưởng lão Trương gia? Đại nhân đề cao tiểu tử như vậy, thật sự khiến tiểu tử xấu hổ rồi.
Nói xong, liền có chút cung kính khom người với Tạp Lạc Tháp.
Thấy Lâm Dịch có khí độ như thế, lông mày Tạp Lạc Tháp cũng hơi nhíu lại, chợt lộ ra một dáng tươi cười, nhẹ gật đầu:
– Không tệ, không tệ.
Lâm Dịch nhẹ cười cười, nhưng lại không nói gì thêm.
Tạp Lạc Tháp lại lần quét mắt liếc mấy người, thản nhiên nói:
– Lời ong tiếng ve liền nói đến đây thôi. Hiện giờ, cho các ngươi mười giây đồng hồ để cân nhắc, Trương Dịch và tiểu tử kia, các ngươi rời đi, ta liền xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Nếu không…Chết rồi, cũng không thể trách được người khác. Còn mời các ngươi quý trọng tánh mạng của mình mới tốt.