Bởi vì, hắn trông thấy người thứ ba, chính là tên Đại tinh vị thượng giai cầm thương kia, sau khi nương theo lực đạo bắn ngược về liền quay về sau lưng hắn. Khiến Lâm Dịch đình chỉ hành động chính là vì khi người kia nhìn về phía Hàn Vạn lại lóe ra sát ý lành lạnh…
Chuyện tựa hồ ngày càng trở nên có ý tứ. Trong mắt Lâm Dịch liên tục lóe dị sắc, buồn cười nghĩ đến. Hôm nay, tựa hồ cũng không cần hắn phải ra tay nữa.
Tiếng mắt của Khổng Lập trên mặt đất vẫn còn tiếp tục, hắn nói:
– Đánh rắm! Cổ Thuật từ lúc nào lại phân ra bổn hệ phân hệ hả? Chỉ vì người Hàn gia các ngươi lần trước có ba gã trưởng lão Đại tinh vị thượng giai nên tự cho mình là chủ nhân của Cổ Thuật sao? Ngươi thật đúng là chẳng biết xấu hổ!
Trong mắt Hàn Vạn hàn mang đại thịnh, điềm nhiên nói:
– Cổ Thuật là của Hàn gia ta, là của Hàn gia ta!
Tâm tình khiến Viêm Long trong tay hắn càng chuyển động dữ dội Trong mắt hiện lên một vòng dáng cười yêu dị, Hàn Vạn chậm rãi nói:
– Cho ngươi nếm thử mùi vị của Hắc Viêm Long thiêu thân a…
Nói xong, tay trái của hắn chậm rãi nâng lên, Viêm Long trong tay càng trở nên hung bạo.
Ngay khi hắn muốn thả Viêm Long cầm trong tay ra thì trong lòng đột nhiên như bị kim châm một cái, một cổ cảm giác nguy cơ như dòng điện ầm ầm xông về phía não hắn. Thân thể của hắn cơ hồ còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, thân hình nhoáng một cái, muốn tránh ra.
Nhưng vẫn chậm một bước. Một cổ khí tức bén nhọn đến cực điểm ầm ầm bắn tới sau lưng hắn. Thân thể của hắn căn bản không kịp làm ra chút phản ứng nào đã bị đâm xuyên tim.
– Ah!
Hàn Vạn kinh sợ phát ra một tiếng hét thảm, Viêm Long trên tay trái không chút do dự vung về phía sau lưng.
Chỉ thấy người cầm thương kia cũng đã sớm dự kiến được phản ứng của đối phương, sau khi một chiêu đắc thủ, trong nháy mắt liền mãnh liệt bắn về phía không trung. Chỉ thấy đầu Viêm Long kia sau khi rời khỏi tay Hàn Vạn liền ầm ầm bành trướng, hóa thành một Viêm Long màu đen dài chừng mấy km. Viêm Long kia giương nanh múa vuốt, toàn thân cao thấp đều bao phủ trong một tầng lửa đen vô cùng đặc dính hệt như sương mù. Những nơi đi qua, khí tức lượn lờ, rõ ràng toàn bộ đều bị nhiệt độ siêu cao này làm hóa khí toàn bộ.
Mặc dù Lâm Dịch trốn ở bên ngoài mấy km cũng cảm thấy trên mặt đất nhiệt khí bỗng nhiên phún dũng, cơ hồ tổn thương đến cả mặt hắn. Sau khi luống cuống vận hành năng lượng, cảm giác nóng nực kia mới bị ngăn ở bên ngoài. Nhưng cây cối dưới người hắn, trong khoảng khắc lại hoàn toàn biến mất.
– Đây là vật gì?
Lâm Dịch kinh hãi không hiểu. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cây cối ở phía sau hắn mấy chục km, cơ hồ đều bị hóa khí hết. Ở nơi xa hơn lại cháy lên liệt hỏa hừng hực.
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn. Uy lực này, không khỏi quá mức dọa người a?
Lâm Dịch kinh hãi không hiểu. Vừa rồi may là mình không động thủ. Suy nghĩ một chút, đây là hướng ngược lại đấy, nếu là hướng mà Viêm Long trực diện công kích thì…
Lâm Dịch quay đầu nhìn lại, Viêm Long kia đã bay ra mấy chục km, nhưng tất cả vật chất bên người nó đều đã biến mất hoàn toàn. Mặc dù là thất thải kết giới kia cũng đùng đùng rung động một hồi. Mà Viêm Long tựa như không có chút tiêu hao nào cả vậy.
Lâm Dịch không khỏi hoảng sợ. Thứ này, muốn bay đến nơi nào đây?
Ngay khi hắn kinh hãi không hiểu, Khổng Lập vốn ngã trên mặt đất lúc này lại nhảy cẫng lên, trong tay lóe lên ngân mang, xuất hiện một dụng cụ màu bạc giống như cái chai vậy. Chỉ nghe hắn kinh sợ nói:
– Cái tên đáng chết này! Ngay cả bản thể của Viêm Long hắn cũng đã thả ra rồi! Hàn thư, ngươi coi chừng hắn một chút, ta đi chặn Viêm Long lại đã rồi nói sau!
Hắn mặc dù nói nhiều, nhưng lại là vừa đuổi vừa nói. Bất quá lập tức, hắn đã đi đến nơi sau lưng Viêm Long mấy km, chỉ thấy trên người hắn lập lòe lên tử kim sắc quang mang, thân hình nhoáng một cái, tốc độ liền nhanh hơn một bậc
Lâm Dịch ẩn nấp ở nơi cách bọn họ chừng mấy km, hơn nữa lại ngốc ở tầng trời thấp chừng trăm thước. Tinh lực của tất cả mọi người đều đã bị Hàn Vạn và Viêm Long hấp dẫn nên căn bản không ai phát hiện ra hắn cả.
Thân hình Lâm Dịch lập tức nhoáng một cái, đáp xuống mặt đất. Trên người lập tức lóe lên năng lượng, Thủy Văn Thuật liền được sử dụng. Không gian vặn vẹo một cái, hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Ẩn nấp xong xuôi, lúc này Lâm Dịch mới nhìn về phía chỗ Khổng Lập. Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, hắn đã đi tới trên không Viêm Long. Chỉ thấy tay trái hắn ném một cái, dùng cụ màu bạc giống như cái chai kia liền bay lên không trung. Cùng lúc đó, một tầng ngân mang vung xuống, rõ ràng lại bao phủ Viêm Long kia vào trong ngân mang.
Tựa hồ cảm ứng được có chỗ không đúng. Viêm Long kia lập tức kịch liệt giãy dụa. Mà tử kim sắc quang mang trên người Khổng Lập lại lúc sáng lúc tối, Hắc Viêm đặc dính như sương mù lại như dung nham phun rào, ầm ầm muốn nổ tung. Khổng Lập ở trên không kinh hô liên tục, không ngừng tránh né lấy. Tựa hồ lấy năng lực Cửu Chuyển Tử Kim Thần tầng sáu của hắn, cũng không dám để cho Hắc Viêm này dính vào người.
Viêm Long giãy dụa ngày càng kịch liệt, nhưng thân hình lại bị ngân mang một mực giữ trên không trung. Theo ngân mang càng ngày càng thịnh, Viêm Long cũng giãy dụa càng thêm kịch liệt, nhưng biên độ lại ngày càng nhỏ…Bất quá sau một lát, chỉ thấy ngân mang bỗng nhiên thu lại, mà Viêm Long ở trên không trung cũng đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Khổng Lập đang né tránh trên không trung vừa thấy vậy, trong mắt lập tức lòe ra thần sắc mừng như điên, thân hình nhoáng một cái, đã nắm ngân bình trên không trung vào tay.
– Ha ha…Hắc Viêm Long…Long tộc gần với Thanh Long Thần trong truyền thuyết! Rốt cục cũng bị ta đạt được rồi! Ha ha…
Khổng Lập hung hăng càn quấy lớn tiếng cười phá lên. Sau một lát, tiếng cười mới dần dần dứt đi. Tựa hồ lúc này hắn mới nhớ tới chuyện vẫn còn chưa xong, thân hình nhoáng một cái, đã đã bay trở về. Nhưng từ biểu lộ cuồng hỉ không thể nào dấu được trên mặt hắn vẫn thấy được, hắn thật sự rất cao hứng. Cao hứng đến không thể cao hứng hơn được nữa…
Hàn Vạn bị một thương xuyên thân, trên người đã bị trọng thương. Đây dù sao cũng là công kích của cường giả ngang cấp, một thương nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế thân thương xoay tròn lại mang theo lực xé rách cường đại, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn chịu tổn thương rất nặng.
Hắn kinh sợ nhảy ra, lớp vải đen trên mặt đã bay xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng tái nhợt của hắn. Trong ánh mắt, mang theo ác độc thật sâu cùng chút sợ hãi.
– Ngươi…Hảo tâm kế ah…
Hàn Vạn che miệng vết thương ở ngực, máu tươi từ đó tí tách nhỏ ra. Thuộc tính của hắn cũng không phải là thủy hệ, cho nên không cách nào tự mình xử lý miệng vết thương được. Huống chi, tổn thương của hắn, cũng không phải có thể chữa trị dễ dàng.
Dáng cười trên mặt Khổng Lập trở nên âm trầm, khiến Lâm Dịch cách đó mấy km thấy rõ phải im lặng một hồi.
Lúc này vị trí của Khổng Lập và Hàn Vạn đã hoàn toàn thay đổi. Hàn Vạn vừa rồi cũng dùng dáng cười âm trầm như thế để đối mặt với Khổng Lập.
– Hàn Thư, ta tự hỏi đối đãi ngươi không tệ, ngươi, sao ngươi lại phản bội ta chứ?
Hàn Vạn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại mang theo một tia khó hiểu, thanh âm khàn giọng và miệng vết thương không ngừng chảy máu khiến người nhìn không nhịn dược sinh vài phần ý tứ thế lương. Hàn Thư, chính là tên cường giả Đại tinh vị thượng giai kia. Sau khi hắn nghe vậy lại lẳng lặng nhìn Hàn Vạn, nhưng không nói lời nào cả.
Hàn Vạn suy tư một hồi sắc mặt có chút tái đi, sau đó kinh hãi nói:
– Chẳng lẽ sự kiện kia, ngươi, ngươi biết?
Hàn Thư chậm rãi gỡ xuống lớp vãi che lấy mặt mình, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng mà bao hàm cừu hận. Hắn lạnh lùng nhìn Hàn Vạn, chậm rãi nói:
– Con của ta chết trên tay con ngươi, ngươi nhất định phải trả giá thật nhiều.
Hàn Vạn mắt trợn tròn, thật lâu sau lại như già hơn rất nhiều, lộ vẻ sầu thảm cười nói:
– Ngươi quả nhiên đã biết…Vì con báo thù, có thể tha thứ, có thể tha thứ ah…
Hắn lộ dáng cười sầu thảm, thật lâu sau mới nhìn về phía Khổng Lập, chậm rãi nói:
– Mục đích của ngươi…Chính là Hắc Viêm Long sao?
Khổng Lập cười hắc hắc, tựa hồ cho rằng nói cho một ngươi sắp chết như Hàn Vạn cũng không có vấn đề gì, lập tức cười hắc hắc gật đầu nói:
– Không sai, khi Hàn Thư nói cho ta biết loại suy nghĩ này của ngươi, ta đã làm tốt tất cả chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi…Nếu không, ngươi cho rằng ta thực sự sẽ vì một tin tức không hiểu thấu mà xuất hiện ở chỗ này sao?
Hàn Vạn lại lần nữa lộ vẻ sầu thảm bật cười:
– Khó trách, khó trách…Ta đã sớm cho rằng mọi chuyện hôm nay tựa hồ thuận lợi vượt qua cả sự tưởng tượng của ta. Nghĩ đến người dùng cẩn thận để nổi tiếng như ngươi, rõ ràng thật sự vì một tin tức không hiểu thấu mà xuất hiện ở đây, hắc, hắc hắc…
Nói xong lời cuối cùng, hắn lại bật cười, nhưng trong tiếng cười, lại bao hàm quá nhiều thứ.
Khổng Lập cười hắc hắc, lập tức nói:
– Bất quá ta ngược lại thật không ngờ ngươi lại dùng tin tức như vậy để câu dẫn ta. Tin tức về Thiên Vị Lệnh? Cũng thật khó cho ngươi có thể nghĩ ra được.
Hàn Vạn nhìn Khổng Lập, đột nhiên cười khẽ một tiếng nói:
– Tin tức này cũng không phải giả dối, ta thực sự có tin tức về Thiên Vị Lệnh.
Lông mày Khổng Lập lập tức nhíu chặt, nhưng lại cười lạnh nói:
– Hắc hắc, không nên vọng tưởng dùng tin tức giả để cứu mình một mạng. Tin tức về Thiên Vị Lệnh ta tự nhiên cũng có…Cổ Năng và Cổ Văn, hai nơi này tuyệt đối có Thiên Vị Lệnh, thậm chí đế quốc Bạch gia cũng có. Nhưng tin tức như vậy có ích gì chứ?
Hàn Vạn nhìn Khổng Lập, chậm rãi nói:
– Ta còn biết có một người có Thiên Vị Lệnh…Hắn thậm chí chỉ có thực lực Đại tinh vị trung giai, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu, ta mới nói cho ngươi biết.
Lông mày Khổng Lập lại lần nữa nhíu lại, lập tức lộ ra thần sắc không tin nói:
– Còn có người có Thiên Vị Lệnh sao?
Hàn Vạn lộ vẻ cười sầu thảm nói:
– Giờ ta cũng không cần phải lừa ngươi làm gì, có phải là thật không, nghĩ đến dùng năng lực của ngươi cũng không khó để tra. Mà chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tên của hắn.
Khổng Lập nhíu chặt lông mày, tựa hồ đang cân nhắc xem lời đối phương có thể tin được hay không. Lập tức hắn mới hít sâu một hơi sau đó nói:
– Ngươi hôm nay hẳn phải chết. Nếu như muốn lấy tin tức để đổi mạng của ngươi thì không cần phải nói làm gì.
Khổng Lập này cũng là một người sát phạt quyết đoán, biết nắm biết buông. Hàn Vạn là người nào hắn rất rõ, vì lần đánh lén hôm nay, hắn đã trọn vẹn chuẩn bị hơn nghìn năm. Lúc này, hắn nắm chặt đối phương yêu thương con trai bảo bối của hắn, nhất định sẽ bức bách Lang Sa. Mà hắn nhảy ra cản trở, chính là vì kích thích sát tâm của đối phương. Lúc này mới liên hợp Hàn Thư, một lần hành động bức đối phương đến như tình trạng này. Hắn hiện giờ bản thân bị trọng thương, lấy tính mệnh của hắn tự nhiên chỉ tiện tay thôi, nhưng nếu đợi đến khi thực lực đối phương khôi phục, mặc dù mình đã nhận được năng lượng phân thân của Hắc Viêm Long ở thế giới này thì chỉ sợ cũng không dễ dàng. Dù sao, Hắc Viêm Long đích thật cường đại, nhưng dù cường thịnh trở lại, cũng chỉ là một năng lượng phân thân thôi.
Hàn Vạn sớm đã biết mình hẳn phải chết, lập tức không thèm để ý nói:
– Ta biết rõ, yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi khó làm đâu.
Khổng Lập lúc này mới giãn lông mày ra, gật đầu nói:
– Vậy ngươi nói một chút, điều kiện của ngươi là gì?
Hàn Vạn nhìn Khổng Lập, sau đó mới chậm rãi nói:
– Buông tha Thế nhi.
Khổng Lập con mắt sáng ngời, lập tức lộ ra dáng tươi cười. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, đối phương quả thật ra yêu cầu này. Vừa nghĩ tới nhi tử bao cỏ của đối phương, Khổng Lập từ trong nội tâm cảm thấy khinh thường. Mặc dù không giết hắn, hắn cũng không lật được trời.
Lập tức không chút do dự gật đầu nói:
– Có thể. Ngươi nói đi.
Hàn Vạn cũng không dài dòng, nghe được lời này của Khổng Lập, hắn lập tức nói:
– Thiên Vị Lệnh ở trên người một người tên Lâm Dịch. Theo ta được biết, Lâm Dịch này và Lang Sa năm đó đều đã học tập qua ở Tông Phạm. Lúc trước Tông Dương đến Cổ Thuật báo cáo, cũng đề cập tới hắn, bất quá sau đó hắn không biết đã xảy ra chuyện gì mà biến mất hai năm, khi xuất hiện lại, đã gia nhập vào học viện Ngũ Hành của thành Thiên Diệp. Thiên tư của hắn cực kỳ đáng sợ, hôm nay đã đạt đến trình độ Đại tinh vị trung giai. Lúc trước hắn và người của đế quốc Bạch gia trà trộn vào trong Cực Trú Hàn Viên, nhưng cuối cùng lại về bên Cổ Văn. Lại nói tiếp, hắn và chúng ta cũng có một đoạn sâu xa đấy, nhớ rõ Lâm Vân Hiên không? Đó là nhi tử của hắn. Hơn nữa, đồ vật trăm năm trước trên tay Lâm Vân Hiên, giờ đã ở trên tay Lâm Dịch rồi.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Lâm Dịch vẫn nghe thấy rõ ràng. Nghe xong đối phương rõ ràng không hiểu thấu chỉ mũi giáo về phía mình, hắn tức giận đến thiếu chút nữa mắng ra miệng! Thầm nghĩ tên Hàn Vạn đáng chết này, muốn chết thì chết đi, rõ ràng còn nói ra đầu mối về mình nữa?
Lâm Dịch đương nhiên hiểu rõ đối phương làm như vậy, là vì muốn bảo hộ con của hắn thôi. Trong nội tâm Lâm Dịch âm thầm phẫn nộ, thở phì phì thầm nghĩ:
– May mắn, con của ngươi cũng sớm đã bị ta giết! Hừ…
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, Lâm Dịch vẫn rất kinh hãi vì đối phương hiểu rõ mình như thế. Chuyện xảy ra trong Cực Trú Hàn Viên cũng không có bao nhiêu người biết rõ, người Cổ Văn thì không thể nào tiết lộ ra ngoài rồi, như vậy chỉ có một khả năng…
Nghĩ đến khuôn mặt nho nhã của Bạch Tiếu Thiên, Lâm Dịch lại nhịn không được khẽ thở dài một tiếng. Không cần nghĩ, đây tự nhiên là do Bạch Tiếu Thiên tiết lộ ra ngoài. Mục đích, đại khái là vì trả thù hắn lâm trận đào ngũ a? Nghĩ đến đây, Lâm Dịch lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng.