Chương 477: Chiến trường.

Chiến trường.

Quả nhiên, cũng như Lâm Dịch đoán trước, càng tiến lên, năng lượng chấn động càng kịch liệt.

– Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, tốc độ triển khai toàn bộ, chúng ta xông lên.

Mộ địa, một tiếng quát lớn vang lên bên tai mọi người, tất cả mọi người lập tức ầm ầm lên tiếng, tiếng hô hưng phấn lập tức đâm rách mây xanh.

Chỉ thấy tốc độ mọi người đột nhiên bạo tăng, thanh mang vốn đang ẩn ẩn lưu chuyển trên người, lập tức ầm ầm đại phóng hào quang. Giống như mấy ngàn đạo mũi tên nhanh chóng đâm thẳng tới phía trước vậy!

Tốc độ nhanh hơn, bất quá sau một lát, trước mặt liền xuất hiện hào quang năng lượng. Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, hai mắt hiện hồng, cầm chặt trường kiếm, cả tay cũng căng lên, một ngụm uất khí tích lũy trong ngực liền bộc phát trong nháy mắt!

Lâm Dịch chỉ thấy phía trước đang trong hỗn chiến, từng đạo quang mang hoặc màu xanh, hoặc màu đỏ liên tiếp lóe lên. Không trung rậm rạp chằng chịt thân ảnh giao chiến với nhau…

Toàn bộ vòng chiến chừng vài chục km, ở vị trí trước nhất, có một màn hào quang năng lượng vô cùng hùng vĩ, mà ở đằng sau, chính là phù phong rậm rạp chằng chịt! Trên đỉnh phù phong đầu tiên, có một đại môn cao chừng mấy trăm thược, trên đó viết ba chữ to – Chiến Đạo Minh!

Trên đỉnh phù phong kia, thỉnh thoảng có người mặc phục sức Chiến Đạo Minh hóa thành lưu quang, tiến vào chiến đoàn.

– Xem ra nơi này chính là bổn tông của Chiến Đạo Minh rồi.

Hôm nay người chiến đấu trên không trung ít nhất cũng có mấy ngàn, nhưng mà Lâm Dịch có thể khẳng định…Đây tuyệt đối không phải là toàn bộ người Kiếm Tông tới đánh Chiến Đạo Minh.

– Xem ra, lúc tiến công cũng không chỉ có cái này.

Tuy rằng đã chiến đấu thật lâu, nhưng phải biết rằng phát động công kích, người của năm đường đều có, riêng người của Lộng Kiếm Đường đến Chiến Đạo Minh cũng chừng ngàn người rồi, hai đường, ít nhất cũng có hơn vạn người. Mà hiện giờ trên không trung chỉ có chừng ngàn người, hiển nhiên đã chia ra vài đường rồi.

– Giết ah!

Một tiếng rống vang dội bỗng nhiên vang lên, các đệ tử của Lộng kiếm Đường đều lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn, giống như một đạo mũi tên vậy, ầm ầm đánh vào trong vòng chiến.

– Ha ha, các huynh đệ Lộng Kiếm Đường đến rồi! Các huynh đệ, giết ah!

– Xông lên a! Tiêu diệt những tên cháu rùa Chiến Đạo Minh này đi!

– Sát!

Chiến cuộc vốn tương đương, bởi vì Lộng Kiếm Đường đột nhiên gia nhập, lập tức khiến Thanh Nguyên Kiếm Tông liền áp đảo lại!

Đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông vừa nhìn thấy đệ tử Lộng Kiếm Đường, khí thế tự nhiên tăng vọt, nguyên một đám phảng phất như được kích thích vậy, Mà Chiến Đạo Minh vừa nhìn thấy đối phương có giúp đỡ, lập tức đều có chút bối rối, khí thế tự nhiên cũng rơi xuống rất nhiều. Bất quá một lát, đã có hơn trăm tên đệ tử Chiến Đạo Minh vẫn lạc.

– Ha ha ha ha…Nghiêm sư huynh, tới đúng lúc ah!

Một tiếng cười dài to rõ vang vọng toàn bộ chiến cuộc. Lâm Dịch tiện tay chém giết một gã đệ tử Chiến Đạo Minh, sau khi thu không gian giới chỉ của hắn vào không gian giới chỉ của mình, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở tận bên ngoài vòng chiến, đang có vài đạo thân ảnh.

Lâm Dịch nhãn lực vô cùng tốt, nơi cách hơn mười dặm có thể thấy rõ ràng. Đó chính cường giả áo tím và ám xám của bổn môn, bọn hắn cũng không gia nhập chiến đoàn, mà là đang một bên quan sát.

Thanh niên áo xàm và mấy đệ tử áo tím của Lộng Kiếm Đường thấy thế, cũng bay thẳng về phía bọn họ.

– Ha ha…Ta ngày đêm đi gấp, rốt cục cũng chạy tới.

Đường chủ Lộng Kiếm Đường, tên là Nghiêm Nộ. Danh tự cũng cũng phù hợp với tính cách hắn, Nghiêm Nộ cười ha ha đường bên người cường giả áo xám của Kiếm Tông.

Đứng ở bên người Nghiên Nộ, chính là phó đường chủ của Vũ Kiếm Đường, tên là Tiêu Liễu. Tướng mạo trắng nõn, nhìn qua có vài phần thanh tú, nhưng tính cách lại rất phóng khoáng, cực kỳ không hợp với bề ngoài của hắn. Lúc ở trong môn, hắn cùng với Nghiêm Nộ chính là bằng hữu.

Tiêu Liều cường ha ha nói:

– Cuộc chiến hôm nay, đã tiến hành được nửa ngày. Ta xem chừng, đám cháu rùa Chiến Đạo Minh có lẽ sẽ lập tức lui lại thôi.

Nghiêm Nộ nhẹ gật đầu, con mắt có chút tỏa sáng nhìn xem vòng chiến, cười hắc hắc nói:

– Ta phải nhanh chạy qua đó thư giãn mới được…

Lời còn chưa dứt, rõ ràng thân hình đã tung lên, tiến vào vòng chiến. Xem ra đã là không thể chờ đợi được nữa.

Chỉ thấy hắn lắc mình một cái, đi đến trước màn hào quang, mấy trăm tên đệ tử Chiến Đạo Minh, chỉ vừa mới đi ra từ đó.

– Các tôn tử Chiến Đạo Minh! Ha ha. Đều chết đi cho lão tử!

Chỉ nghe Nghiêm Nộ cao hứng hô một tiếng, kiếm quyết tay phải dẫn một cái, lập tức phần phật một tiếng, kéo ra một đạo thanh sắc quang mang chừng hơn nghìn thước, mạnh mẽ vung lên, Lập tức mang theo điện xà màu tím đùng đùng ma sát không khí, cùng với vết rách không gian màu đen, ầm ầm hướng về phía trước.

– Nhanh chạy!

Đệ tử Chiến Đạo Minh đi ra từ trong màn hào quang còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Nộ đã đi tới trước người bọn hắn. Khi công kích của Nghiêm Nộ đến nơi, những đệ tử Chiến Đạo Minh này nguyên một đám sắc mặt đại biến, dưới sự thất kinh ầm ầm chuyển thân, muốn chạy vào lại bên trong.

Nhưng tốc độ của Nghiêm Nộ lại quá nhanh, chỉ nghe tiếng khí bạo rầm rầm rầm oanh liên tiếp vang lên, một chiêu này công kích, lập tức ầm ầm đánh trúng vào những đệ tử Chiến Đạo Minh không kịp tránh né. Cơ hồ không thể nào chống cự, lập tức bị đạo thanh mang siêu cấp kia phân giải trong tiếng kêu gào thảm thiết.

Không thể ngăn cản!

Trước mặt công kích của Nghiêm Nộ, những đệ tử Chiến Đạo Minh tương đương với đệ tử áo lam này, căn bản ngay cả chút chỗ trong để phản kháng cũng không có! Trong nháy mắt, hao tổn hơn trăm người!

Lâm Dịch thu màn này vào mắt, không khỏi hít một hơi khí lạnh!

Thanh mang gần ngàn mét, hắn tự hỏi cũng có thể làm ra. Nhưng mà, đến trình độ cử trọng nhược khinh như Nghiên Nộ, hắn lại tuyệt đối không làm được! Nhìn bộ dáng hưng phấn của Nghiêm Nộ, đã biết rõ đó căn bản chỉ là một đạo công kích tiện tay của hắn thôi, căn bản không phí khí lực gì cả.

– Hảo cường!

Lâm Dịch biết rõ, đối mặt công kích như vậy, cho dù là hắn, cũng quyết không thể nào ngăn cản.

Phải biết rằng, không gian ở Thiên Giới, nếu so với đại lục Bạch Đế thì ổn định hơn nhiều. Lúc hắn ở đại lục Bạch Đế, tùy tùy tiện tiện cũng có thể sử dụng ra công kích phạm vi mấy km. Nhưng ở Thiên Giới, nhiều nhất chỉ chừng trăm mét! Có thể nghĩ, muốn làm ra công kích uy thế như thế, thật sự rất khó khăn. Dù hiện giờ hắn công lực đại thăng, thực lực tăng vọt, cũng quyết không thể nhẹ nhõm như Nghiêm Nộ được.

– Nghiêm sư tổ thật lợi hại! Công kích bực này, uy thế bực này…Còn người phương nào có thể ngăn?

Bên tai Lâm Dịch truyền đến tiếng nghị luận hưng phấn của một đệ tử áo lam khi thấy màn này.

– Ha ha ha ha…Các cháu rùa Chiến Đạo Minh nào phải là đối thủ của Kiếm Tông ta? Lúc trước không để ý tới bọn hắn, đó là khinh thường thôi. Hôm nay hắn thành công chọc giận Kiếm Tông ta, chẳng trách được người khác!

Chung Cực Truyền Thừa

Chung Cực Truyền Thừa

Score 9
Status: Completed Author:

Truyện kể về Lâm Dịch, năm 15 tuổi Lâm Dịch phá vỡ Hưu Môn trở thành thiên tài đứng thứ 5 trong suốt lịch sử đại lục kể từ sau hoàng đế khai quốc.. Thân mang cả thiên phú về thể thuật (Chiến sĩ) lẫn dị năng giả (ma pháp).

Cấp độ:

- Bát Môn chiến sĩ có sức mạnh hủy thiên diệt địa, bát môn bao gồm: "Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai".

- Dị năng giả chỉ cần một ý niệm cũng khiến cho thiên địa biến sắc, ngũ hành thuật giả bao gồm: "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ".

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset