Nhưng một đường bay qua, thần sắc trên mặt Lâm Dịch càng trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, lục giai yêu thú rõ ràng lại như tuyệt tích vậy, quả thật khiến người khác nghi hoặc.
– Xem ra quả thật đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Trong khi phi hành, trong đầu Lâm Dịch rất nhanh nghĩ đến.
– Có nên tiếp tục nữa không?
Lâm Dịch có chút do dự, nhưng sau một lát liền quyết định tiếp tục đi tới xem sao.
Loại tình huống này, dùng đùi cũng có thể nghĩ được chuyện không bình thường. Nhưng lục giai yêu thú trong phạm vi lớn như vậy đều biến mất toàn bộ, việc này, có thể là chuyện nhỏ sao? Mà Lâm Dịch tự kiềm chế tốc độ, lại có thám trắc chi giới làm tai mắt, lại cỏ cả Hổ Thần Cư yểm hộ…Nếu thực sự trốn không kịp liền dùng Hổ Thần Cư nấp đi là được. Loại chuyện lục giai yêu thú biến mất trong phạm vi lớn này, sao có thể không đi xem được?
Nghĩ đến đây, tốc độ của hắn liền nhanh hơn, từng đợt khí bạo vang lên, thân hình Lâm Dịch hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng đi.
Đáy biển, năng lượng đặc biệt ầm ầm bạo kích, nước biển quay cuồng không thôi, sóng biển ngập trời, thanh thế kinh người.
Không trung, vô số yêu thú bộ dáng khác nhau, trên người lóe ra màu sắc khác nhau đang đánh giết lẫn nhau. Cho dù là dưới đáy biển hay trên không trung, không gian sụp xuống từng mảng lớn, nhưng lập tức liền được chữa trị, dư âm năng lượng cực lớn, thậm chí ngay cả ngoài mấy ngàn km, cũng nhận lấy ảnh hưởng.
Không trung, hai mắt Kim Bằng Vương nhắm lại, ánh mắt sáng quắc xuyên qua giữa chiến trường, đâm thẳng về phía đối diện, từng đạo dư âm năng lượng, tất cả đều bị hai con yêu thú trước người hắn đánh sang một bên.
Đối diện Kim Bằng Vương, ở nơi xuyên qua chiến trường đang có một đám người đứng đó.
Cũng giống như trước Kim Bằng Vương, bên đó cũng có hai gã lục giai yêu thú thay hắn đẩy công kích ra. Trên thân người này lộ ra cơ bắp cường tráng, dáng người cực kỳ khôi ngô. Ở dưới thân tùy ý mặc một cái quần màu xám rách rươi. Tuy rằng bộ dáng khôi ngô, cực kỳ to lớn cao ngạo, nhưng vì bộ quần áo nên bề ngoài lại không chỉ kém hơn Kim Bằng Vương một bậc.
Bất quá tên kia lại không coi chuyện này ra chỉ, chỉ thấy người này khí thế hào phóng, ẩn ẩn có một cổ khí thế cuồng bá thiên hạ, trong đôi mắt nhìn lục giai yêu thú chiến đấu trên bầu rời lại lộ ra quang mang hưng phấn, tựa hồ như nhịn không được muốn lên sân khấu chém giết vậy. Chỉ nhìn thôi là đã biết người này là phần tử hiếu chiến rồi.
– Ha ha…Kim Bằng tiểu nhi, phản ứng của ngươi cũng không chậm a! Bất quá hải để thượng cổ linh mạch này, đại bộ phận đều nằm bên phía hải vực của ta, ta thấy ngươi vẫn nên dừng tay đi thì hơn!
Tráng hán khôi ngô kia đột nhiên bật cười lớn. Chỉ một tiếng hét to này, đã đủ đến khiến nguyên một đám lục giai đám yêu thú chung quanh chấn động, sắc mặt đại biến. Qua đó có thể thấy được thực lực hắn cường hãn thế nào.
Kim Bằng Vương híp hai mắt lại, hừ nhẹ một tiếng sau đó nói:
– Thượng Cổ linh mạch chính là vật vô chủ, tự nhiên ai phát hiện trước thì người đó được. Linh mạch này là do người Thủy Tộc bên phía ta phát hiện ra trước, tự nhiên phải thuộc về ta rồi. Huống hồ lĩnh vực của ta và ngươi tương giao, phân chia cụ thể mơ hồ như thế, ai biết linh mạch kia là ở lĩnh vực của ta hay của ngươi chưa? Ta khuyên ngươi hay là dừng tay đi, việc này cũng coi như bỏ qua rồi. Nếu không…Hừ!
Cuối cùng hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra sát cơ lành lạnh không chút che dấu.
Đại hán khôi ngô kia thấy đối phương rõ ràng dám tức giận hừ mình, lúc này vô cùng phẫn nộ, quát:
– Đánh rắm! Lĩnh vực của ta và ngươi tuy rằng phân chia mơ hồ, nhưng Thủy Tộc lại phân chia rất rõ. Từ xưa đến nay, Thủy Tộc ở hải vực của ta đã sinh hoạt chung quanh linh mạch, đơn giản là do Thủy Tộc bên phía ngươi vận khí hơi tốt một chút, phát hiện ra trước mấy ngày thôi. Ta khuyên ngươi nên dừng tay thì hơn!
Hai người này ngươi tới ta đi, không ngờ cứ mắng chửi lẫn nhau.
Bản thể của Kim Bằng Vương chính là thần thú Xích Viêm Kim Bằng, là thần thú loài chim hỏa thuộc tính. Nghe nói, trên người hắn còn mang theo vài phần huyết mạch của Chu Tước thuộc một trong Thượng Cổ ngũ thần, miễn cưỡng xem như thần thú trong ‘ Ngũ thần hệ ‘.
Mà tráng niên khôi ngô gọi là Lan Kinh kia, bản thể lại là thần thú Hải Vực Đồng Hồ, là hổ hệ thần thú thủy thuộc tính. Ở trên người hắn, cũng có được vài phần huyết mạch Bạch Hổ thuộc một trong Thượng Cổ ngũ thần, cũng miễn cưỡng xem như thần thú thuộc ‘ Ngũ thần hệ ‘.
Hai đầu thần thú này đều là một trong hai mươi tám vương giả ở Luyện Yêu Sơn Đông Vực, lĩnh vực tiếp giáp, nhưng thuộc tính lại trời sinh tương khắc. Lẽ ra đều là thần thú ‘ Ngũ thần hệ ‘, quan hệ lẽ ra phải không tệ, bất quá hai đầu thần thú này tuy rằng tu vị bản thân cực cao, nhưng huyết mạch ‘ ngũ thần ‘ cũng không quá nồng. Tuy rằng lấy bản thân có ‘ huyết mạch ngũ thần ‘ mà tự hào, nhưng chính thức tính ra cũng chỉ có thể xem như miễn cường. Vậy nên trong nội tâm tự nhiên không được truyền thừa loại hảo cảm với thần thú có ‘ huyết mạch ngũ thần ‘. Hơn nữa trời sinh thuộc tính lại không hợp, vẫn luôn dây dưa không ngừng với nhau.
Bất quá hai người này cũng có tu vị rất gần nhau. Mặc dù nói thần thú thủy thuộc tính chống lại thần thú hỏa thuộc tính có ưu thế thuộc tính nhất định. Nhưng đó cũng chỉ là cường giả dưới Hư Thần Cảnh cho là như vậy thôi, sau khi chính thức đạt tới Hư Thần Cảnh, ưu thế thuộc tính này, kỳ thật cũng không quá rõ ràng nữa.
Hơn nữa ‘ Xích Viêm Kim Bằng ‘ là hỏa thuộc tính, tốc độ chính là thế mạnh của nó. Đều là cường giả cấp bậc Hư Thần Cảnh, cường độ năng lượng cả hai đều tương đương nhau, mặc dù Lan Kinh miễn cưỡng đánh bại Kim Bằng Vương, nhưng cũng không cách nào đuổi kịp hắn được. Trong vài vạn năm này, hai người đã có không ít các cuộc chiến lớn nhỏ nhưng phần lớn đều ngang tay nhau cả. Dần dà, hai người tựa hồ cũng đã rõ, cho nên cũng không đánh nhau sống chết như lúc trước. Tuy rằng không vực và hải vực của mỗi người, đều thường xuyên bộc phát các trận chiến lớn nhỏ, nhưng loại chiến đấu đại quy mô thế này, lại chưa từng xảy ra.
Chẳng qua giờ đã xác định được linh mạch ở biên giới lĩnh vực hai người chính là Thượng Cổ linh mạch, vậy nên cục diện của song phương hiện giờ cũng lần đầu tiên trở nên có chút vi diệu.
Phải biết rằng, tuy rằng mỗi một đầu linh mạch cơ hồ đều trải qua năm tháng dài dài dằng dặt lăng đọng và tích lũy mới có thể hình thành. Nhưng chúng cũng phân ra rất nhiều thứ khác nhau.
Linh mạch cấp thấp nhất, chính là những linh mạch ở thật xa cũng có thể cảm giác được linh lực nồng đậm. Loại linh mạch này, tuy rằng dễ dàng khiến người khác phát hiện, nhưng vì thời thời khắc khắc đều có linh lực tản mát ngoài, cho nên vẫn còn thiếu khuyết một phần hàm súc. Nhưng mà loại Thượng Cổ linh mạch thế này, trời sinh lại có công hiệu ngưng tụ, dù gần trong gang tấc, nhưng nếu không tận lực tìm kiếm thì cũng rất khó phát hiện ra.
Cũng may lúc này Thủy Tộc cả hai lĩnh vực đều đánh bậy đánh bạ mà tiến nhập vào trong linh mạch như động huyệt thiên nhiên kia, cảm giác được loại linh lực nồng đậm gần như hóa thành chất lỏng, nếu không căn bản không thể nào phát hiện ra được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người thường xuyên giao chiến ở biên giới lĩnh vực, nhưng đến bây giờ mới biết được ở đây có một tòa Thượng Cổ linh mạch.
Phải biết rằng, Thượng Cổ linh mạch này cũng không phải thứ bình thường. Bình thường mà nói, năng lượng bên trong linh mạch, rất khó bị cường giả Hư Thần Cảnh trở xuống hấp thu, đó là bởi vì tinh thể bên ngoài linh thạch đã bị giam cầm lại, thường nhân căn bản không thể nào hấp thu được. Chỉ có lực lương Hư Thần, mới có thể đột phá. Vậy cho nên, cũng chỉ có cường giả ngoài Hư Thần Cảnh mới có thể áp xúc linh thạch trở thành linh tinh cực kỳ trân quý.
Nhưng Thượng Cổ linh mạch này, bởi vì đã trầm tích năm này tháng nọ, cho nên linh lực ẩn chưa trong đó đã sớm đạt đến một trình độ rất kinh người. Bởi vì không cách nào tản mát ra cho nên tự nhiên sẽ áp xúc lại…Mà ‘ linh tuyền ‘ ở trong đó, ngay cả yêu thú bình thường cũng có thể hấp thu được.
Qua đó có thể thấy được giá trị của Thượng Cổ linh mạch này…Có nó rồi, không những khiến tốc độ tăng lên của người bên phe mình được đề thăng, lớn mạnh thế lực. Mà linh tinh ở sâu trong linh mạch, lại càng là đồ vật khiến tất cả cường giả Hư Thần Cảnh đều điên cuồng. Có được nó, có lẽ bọn hắn có thể chính thức ngưng tụ ra được thần cách.
Thần cách…chính là thức khiến tất cả mọi người ở Thiên Giới đều điên cuồng. Liều chết liều sống tu hành, không phải là vì có một ngày có thể có được nó?
Cho nên, Kim Bằng Vương và Lan Kinh Vương, quyết không thể nào đơn giản dừng tay được. Thậm chí có thể nói là…Tình thế bắt buộc rồi.
Song phương sau khi mắng xong một phen, Lan Kinh lửa giận ngút trời.
Kỳ thật lẽ ra thần thú hỏa thuộc tính, chịu sự ảnh hưởng khí tức cuồng bạo của hỏa, tính tình càng dễ nóng nảy. Mà thần thú thủy thuộc tính thần thú, chịu sự ảnh hưởng khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng khí của thủy, tính tình lẽ ra phải nên lãnh tĩnh hơn một chút mới đung.
Nhưng hai đầu yêu thú hiện giờ, cũng không phải thần thú hỏa, thủy thuộc tính bình thường. Ngũ Thần lúc trước khi vẫn còn ở Thiên Giới, họ đã có tình huynh đệ huynh muội với nhau. Chu Tước với tư cách là nữ tính duy nhất trong Ngũ Thần, bài danh thứ ba, nhưng lại là người có tính cách tỉnh táo nhất trong Ngũ Thần ngoại trừ Thanh Long.
Mà Bạch Hổ, tuy rằng bài danh thứ hai trong Ngũ Thần, nhưng trên thực tế lực lượng của hắn lại mạnh nhất trong Ngũ Thần, loại khí tức cuồng bá thiên hạ, càng khiến người khác vừa nghe đã sợ vỡ mật. Lan Kinh này tuy rằng chỉ có một tia huyết mạch Bạch Hổ, nhưng cũng có một phần khí tức vô cùng cuồng bá vô cùng, tính tình, đương nhiên cũng không được tốt rồi.
Mắng nhau, vốn có ý nghĩ ngay thẳng, hắn dù thế nào cũng không phải là đối thủ của Kim Bằng Vương vốn rất có tâm cơ được. Sau khi bị chọc tức, hắn vung tay lên, quát:
– Đều xuống cho lão tử! Kim Bằng tiểu nhi, ngươi có dám tiếp Lan Kinh gia gia ngươi mấy chiêu không?
Sau đó mãnh liệt nhảy tới không trung, thở hổn hển, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, ẩn ẩn có tơ máu xuất hiện, có thể thấy hắn đã tức giận không nhẹ.
Kim Bằng Vương kia, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, thấy đối phương nổi trận lôi đình khiêu chiến, trong lòng càng là ẩn ẩn có chút khinh thường. Bất quá khinh thường tâm tính đối phương là một chuyện, chính thức đối chiến lại là một chuyện khác…Tên kia dù sao cũng là thần thú thủy thuộc tính, một thân thực lực không kém mình. Nếu đối phương vừa bắt đầu đã mạnh mẽ đâm tới, toàn bộ bằng bản năng, chỉ sợ mình còn phải nhường đối phương một đường.
Bất quá Kim Bằng Vương cũng sừng sững không sợ, vươn người đứng dậy. Chỉ thấy Kim Bằng Vương một thân cẩm bào màu vàng, đầu đội quan vũ, cộng thêm ngoại hình tuấn mỹ cường tráng, một cổ khí thế khổng lồ cũng bộc phát ra từ trên người hắn, không chút nào yếu hơn Lan Kinh đang trên không trung. Nếu so sánh thì một người nổi trận lôi đình, nhưng toàn thân cao thấp đều tản ra một cổ khí tức thô cuồng bạo ngược.
Một người ngạo nghễ nhìn nhau, ngoại hình vô cùng tuấn mỹ cũng tản ra uy áp khổng lồ, không chút thua kém.
– Tốt! n oán trong vài vạn năm này, hôm nay liền giải quyết đi!
Mồng một và ngày rằm, Kim Bằng Vương cũng bay lên trời, rơi vào đối diện Lan Kinh.
Mà lúc này, nhưng lục giai yêu thú vốn vẫn đang đánh nhau ở chung quanh, từ khi Lan Kinh nhảy vào tràng đã dãn ra toàn bộ rồi. Hiện giờ bọn hắn lại đang vô cùng sợ hãi nhìn không trung…Phải biết rằng, cao thủ cấp bậc Hư Thần Cảnh đối chiến, bọn chúng sao có thể chịu nổi? Làm không tốt thì chỉ cần hai người chống lại một chiêu, những lục giai yêu thú ở chung quanh này, hơi yếu một chút đều sẽ bị tai bay vạ gió.
Lan Kinh tuy rằng nổi trận lôi đình, nhưng tính cách hắn hào sảng thô cuồng, gần đây lại đối với con dân bên dưới không tệ. Biết rõ một khi mình và Kim Bằng chiến đấu, chỉ sợ không cách nào bận tâm đến bọn hắn. Chiến đấu lúc trước ngược lại còn dễ nói, dù sao phạm vi ảnh hưởng cũng chỉ mấy trăm km, hơn nữa đám con dân bên người đều có lãnh địa của mình, hơn nữa phạm vi lãnh địa rộng, cho nên không bao nhiêu người bị ảnh hưởng, vậy nên cũng không sao cả. Nhưng lần này toàn diện khai chiến với đối phương, con dân của mình có rất nhiều người đến đây, nếu như vì mình và đối phương kịch chiến mà khiến con dân của mình hao tổn đại bộ phận, đó cũng không phải là chuyện hắn muốn nhìn thấy.
Lúc này hắn quát với Kim Bằng:
– Chúng ta đi lên đánh!
Nói xong, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳn đến chân trời.
Kim Bằng thất đối phương như thế, tự nhiên cũng gãi đúng chỗ ngứa…Phải biết rằng, hắn chính là ‘ Xích Viêm Kim Bằng ‘, chiến đấu trên không trung, chính là ưu thế trời sinh của hắn. Lúc này, hắn cũng hóa thành một đạo lưu quang xông đi.
Thiên Giới đến cùng cao bao nhiêu, đoán chừng cũng không mấy người biết rõ. Cũng đã từng có người muốn xem xem Thiên Giới cao bao nhiêu, nhưng trọn vẹn đã bay mấy tháng cũng không phát hiện ra biên giới, cuối cùng không thể làm gì đành buông tha. Tóm lại, trời ở Thiên Giới này, cũng cực kỳ cao đấy.
Hai đạo lưu quang, một trước một sau phóng thẳng lên không trung.
Sương mù màu tím lượn lờ, sương mù màu tím này chỉ có tác dụng với yêu thú và thần thú, ít nhất, đối với yêu thú và thần thú ngoài lục giai, không còn tác dụng gì, sau khi bay trên biển chừng ngàn dặm, Lan Kinh mới dừng lại.
Lưu quang hiện ra, Kim Bằng Vương cũng xuất hiện phía trước Lan Kinh.
Ở loại độ cao này, mây trắng đã không còn tung tích, cũng chỉ có sương mù màu tím, nhưng nó lại càng nồng đậm dày đặc, vô cùng quái dị.
Nhưng sương mù màu tím này đối với cường giả Hư Thần mà nói, có cũng như không, hai mắt Lan Kinh bắn ra hào quang kinh người, nhìn thẳng vào Kim Bằng Vương. Kim Bằng Vương cũng không chút yếu thế, nhìn đối phương.