Không tệ, lời này, chính là thần thức truyền âm của thanh niên đội kim quan.
Trên không trung mấy trăm km phía trên phường thị, cương phong lạnh thấu xương gào thét, làm cho trường bào màu vàng của hắn bay phần phật. Khuôn mặt lạnh lùng như băng, trong đôi mắt màu nâu, mang theo sát ý lành lạnh.
Hắn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn phía dưới, một cổ áp lực và khí tức, đang lưu chuyển trên người của hắn, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Hắn cũng không lo lắng những người kia sẽ chạy trốn, phạm vi thần thức của hắn, đã vượt qua khoảng cách vạn km! Nếu như hắn nguyện ý, hắn có thể trong vòng vài phút giết chết những người dám chạy.
Tuy là lục giai đỉnh phong, nhưng so sánh với cường giả Hư Thần, chênh lệch quá xa, giết bọn họ, là một việc vô cùng đơn giản như động ngón tay mà thôi!
Nhưng mà, khi tất cả bọn họ đi lên, mình cũng không phải giết bọn họ…Bởi vì thanh niên đội kim quan muốn xác định, rốt cuộc là ai đã giết con của hắn…Chuyện này rất trọng yếu.
Nếu không, cho dù giết bọn họ, thanh niên đội kim quan cũng không cách nào khẳng định bọn họ có phải là hung thủ giết con của mình hay không, cũng không biết thù có báo hay chưa.
Đơn giản mà nói, thanh niên đội kim quan có thể khẳng định người giết con của mình chỉ nằm trong sáu người này, nhưng không biết rõ là ai…Mặc dù giết, cục tức trong lòng của hắn, cũng không cách nào vơi đi.
Lại nói, cho dù giết, lại có thể thế nào? Con mình…Cuối cùng cũng đã chết.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của thanh niên đội kim quan hiện ra thần sắc bi thương…Cho dù như thế nào, hắn là con mình, cho dù ngang ngược không chịu nổi, lại quần là áo lượt…Nhưng cuối cùng vẫn là con mình a!
Trong đôi mắt của thanh niên đội kim quan hiện ra sát cơ lành lạnh, càng phát ra rõ ràng hơn.
Sáu đạo lưu quang, từ trong phường thị bay thẳng lên không trung…Có thần thức của thanh niên đội kim quan tận lực dẫn dắt, vài phút sau, xuất hiện trước mặt thanh niên đội kim quan.
Năm nam, một nữ, trong đó có Lâm Dịch.
Lâm Dịch đánh giá thanh niên trước mặt không chút dấu diếm.
– Tên này, có lẽ là thành chủ thành Bạch Vân a?
Lâm Dịch thầm suy nghĩ.
Một bộ trường bào màu vàng, đầu đội kim quan, diện mục tuấn lãng, thân thể thon dài…Tên thành chủ thành Bạch Vân này là một thanh niên tuấn lãng khó gặp, thân thể cao lớn mang theo một cổ khí tức bàng bạc, nhưng trong hai mắt hiện giờ, chính là sát ý nói không nên lời.
Thần thức của Lâm Dịch hiện giờ cùng cấp độ với đối phương, tuy so với đối phương thì nhỏ yếu hơn, nhưng cũng có thể chặn khí thế của đối phương lại, cho nên hắn không có chút cảm giác gì. Nhưng đối với mấy người còn lại, ở dưới cổ khí thế bàng bạc như thế này áp lên người, cổ uy áp này, làm cho đối phương không thể sinh ra chút ý niệm chống cự trong đầu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt mang theo nét cẩn thận thật sâu.
– Vị đại nhân này, tìm chúng ta đến, có gì chỉ giáo không?
Một người trong đó cẩn thận mở miệng nói ra, vừa rồi thời điểm ở trong phường thị nghe được âm thanh, hắn cũng có chút kinh hãi, hiện giờ gặp trực diện đối phương, trong nội tâm hoảng sợ càng đậm hơn…Hôm nay phường thị xảy ra chuyện lớn như thế, với thần thức của bọn họ, không khó phát hiện đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn mở miệng hỏi một câu.
Thanh niên đội kim quan liếc mắt nhìn hắn một cái, từ từ nói ra.
– Chuyện gì, ta nghĩ các ngươi còn rõ ràng hơn ta đấy!
Sắc mặt tất cả mọi người hơi đổi, một người trong đó có thần sắc do dự một chút, lập tức mở miệng nói:
– Đại nhân, có lẽ ngài là thành chủ thành Bạch Vân đúng không? Chuyện của thiếu thành chủ, kẻ hèn này cảm thấy tiếc nuối sâu sắc…Nhưng kẻ hèn này có thể cam đoan, chuyện của thiếu thành chủ, tuyệt đối không phải do kẻ hèn này giết, thành chủ đại nhân, kính xin minh giám.
Nói xong, có chút chắp tay.
Cường giả Hư Thần mạnh mẽ hơn cương giả lục giai quá nhiều, nhưng hắn là cường giả lục giai hành tẩu ở Thiên Giới lâu như thế, hơn nữa còn là cường giả đỉnh phong chân chính ở Thiên Giới, vẫn có chút ngạo khí của cường giả, người nọ nhíu mày, do dự một chút, nghĩ đến việc không muốn vạch mặt với cường giả Hư Thần, mới nói ra những lời này, nhưng trong giọng nói, không có khách khí, cũng không có nịnh nọt.
Có người tỏ thái độ, mấy người còn lại cũng chắp tay, ngữ khí khách khí, tỏ vẻ mình vô tội.
Mà Lâm Dịch thì lẳng lặng đứng đó, cũng không tỏ thái độ là mình vô tội, cũng không có nói là mình làm, hắn cố tình muốn chiến với cường giả Hư Thần một trận.
Thanh niên đội kim quan khẽ nhíu mày, nghe mấy người tỏ vẻ chính mình vô tội. Lập tức, ánh mắt của hắn đạm mạc, nhưng lại nhìn Lâm Dịch không nói gì nãy giờ, khẽ chau mày:
– Tại sao ngươi không nói lời nào?
Ngữ khí hờ hững, ánh mắt lành lạnh.
Mọi người nghe được thanh niên đội kim quan mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, trong lòng đều có suy đoán, người kia là ai, chẳng lẽ không sợ thành chủ thành Bạch Vân sao? Không ngờ dám sĩ diện với cường giả Hư Thần!
Lâm Dịch cười nhạt một tiếng, nói:
– Tại sao ta phải nói?
Thanh niên đội kim quan nhíu mày, nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới, lập tức, sát ý lành lạnh trong mắt của hắn áp lên người của Lâm Dịch, quát lạnh nói:
– Lân nhi của ta, là ngươi giết?
Một cổ uy áp khổng lồ như núi áp lên người Lâm Dịch, nhưng trình độ thần thức của Lâm Dịch đã đạt tới cấp bậc Hư Thần, tuy yếu nhược hơn đối phương, nhưng muốn áp chế hắn, cũng không phải một chuyện đơn giản, nhưng người chung quanh lập tức biến sắc, năng lượng lóe lên, bao phủ thân thể, chống cự cổ khí thế cường đại này.
Cổ khí thế này áp lên người của Lâm Dịch, nhưng sắc mặt của hắn vẫn lạnh nhạt, giống như không để chút khí thế này trong lòng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Lâm Dịch nghiền ngẫm, nói:
– Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta giết?
Trong ánh mắt của thanh niên đội kim quan kinh ngạc, nhưng trôi qua tức thì, con mắt nhắm lại, thị lực như đao, nói:
– Ah, thì ra thần thức của ngươi đã đạt tới cấp bậc Hư Thần, khó trách dám kiêu ngạo như vậy…Nhưng ngươi không có tư cách hung hăng càn quấy với bản tôn, bản tôn hỏi ngươi, là ngươi đã giết Lân nhi của ta phải không?
Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, từ từ nói ra:
– Dựa vào cái gì ta phải trả lời ngươi?
Ánh mắt của thanh niên đội kim quan lạnh lại, nói:
– Chỉ bằng vào thực lực của ta!
– Thực lực?
Lâm Dịch bĩu môi, khinh miệt cười cười:
– Thực xin lỗi, thực lực của ngươi, còn chưa đủ để chất vấn ta đâu, cho nên, ta cự tuyệt trả lời.
Ánh mắt của thanh niên đội kim quan lạnh xuống, nói:
– Ý của ngươi là…Ngươi muốn đấu một trận với ta?
Lâm Dịch từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.
Thanh niên đội kim quan nhìn Lâm Dịch, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, sau một lát, không gian chung quanh rung động kịch liệt, ánh mắt của thanh niên đội kim quan nhìn Lâm Dịch, nói::
– Bản tôn hỏi lại một lần, có phải là ngươi giết Lân nhi của ta hay không? Lại nói nhảm, bản tôn sẽ không khách khí…Thần thức tiến vào Hư Thần, nhưng so sánh với bản tôn, ngươi còn kém quá xa.