Giữa không trung vang dội tiếng sét, hai đạo nhân ảnh khó phân biệt mỗi một lần giao thoa với nhau, đều khiến năng lượng thiên địa ở chung quanh ầm ầm bạo liệt, che khuất bầu trời, giống như tận thế vậy.
Mà trong một mảnh hắc ám đã, có một ít không gian vẫn yên lành như cũ, đây là kết qua do Lâm Dịch toàn lực chèo chống. Dùng lực lượng của hắn, cũng chỉ có thể nổ lực duy trì một không gian ổn định không đến trăm mét bên ngoài vòng chiến của cường giả Ngưng Thần Kỳ thôi.
Lâm Dịch hai mắt tỏa sáng, không hề chớp mắt nhìn hai người đang kịch chiến trong tràng, thỉnh thoảng trong mắt lại hiện lên một vòng hiểu ra. Tựa hồ đã hiểu được điều gì đó, hoa chân múa tay vui sướng một phen. Nhìn trảng cảnh kia, dĩ nhiên có một loại xúc động nhịn không đến muốn lao lên đại chiến một phen để xác minh xem cảm ngộ của mình đến cùng là đúng hay sai.
Chỉ thấy hai người Chu Khắc và Tố Vân cơ hồ hồ cả người đều vùi đầu vào cảm giác xác minh Thiên Đạo. Mỗi lần hành động nhấc tay nhấc chân đều thể hiện rõ ràng Thiên Đạo chi uy. Năng lượng cuồng bạo khe khuất cả bầu trời kia giống như không hề ảnh hưởng đến bọn hắn vậy.
Giờ bọn hắn đã hoàn toàn vùi vào trong chiến đấu, phát huy cảm ngộ đối với Thiên Đạo của mỗi người một cách vô cùng tinh tế.
Loại tình huống này chỉ sợ là dù bọn hắn cũng không nghĩ đến. Hiện giờ, trong nội tâm bọn hắn đã không còn thắng bại, không quan tâm đến sinh tử nữa, chỉ muốn phát huy cảm ngộ đối với Thiên Đạo của mình một cách vô cùng thỏa thích.
Kỳ phùng địch thủ, rượu gặp tri kỷ. Khí tức của Chu Khắc bàng bạc mà ổn trọng dày đặc, giống như một tòa cự sơn nguy nga. Khí thế kinh người cơ hồ ép cho người khác không thở nổi. Khí tức của Tố Vân mênh mông mà nhẹ nhàng phiêu miểu, thao thao bất tuyệt như nước biển. Khiến người chỉ nhìn thôi đã không nhịn được cảm giác vô lực, thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.
Khí tức của hai người hiện giờ đã hoàn toàn trái ngược với lúc giao thủ, nhưng loại cảm giác phù hợp với bản thân này mới là Thiên Đạo chính thức mà bọn hắn lĩnh ngộ.
Thiên Đạo bách biến. Người khác nhau, Thiên Đạo ngộ ra cũng hoàn toàn khác nhau. Như Chu Khắc trầm ổn, như Tố Vân nhẹ nhàng, tính chất không giống nhau, nhưng lại cùng là Thiên Đạo.
Nhiều khi, chiến đấu chính là thời cơ tốt nhất để tăng lên, nhất là loại lực lượng ngang nhau, hơn nữa dứt bỏ tất cả để chiến đấu lại càng như vậy. Không ngừng xác minh, không ngừng cảm ngộ, tăng lên cảm ngộ đối với Thiên Đạo của mình.
Hai người chiến đấu như si mê như say sưa, Lâm Dịch cũng xem như si mê như say sưa.
Ngẫu nhiên lại hoa chân múa tay vui sướng, ngẫu nhiên hai mắt lại hơi nhíu lại, một lát lại hiện lên một tia hiểu ra. Cường giả Ngưng Thần Kỳ dốc sức mà chiến không hề giữ lại như vậy có tác dụng tiến bộ rất mạnh đối với bản thân bọn hắn. Đối với cường giả Hư Thần Cảnh đứng ngoài xem có cảm ngộ Thiên Đạo yếu nhược hơn bọn hắn thì đó càng là một cơ hội.
Đương nhiên, Thiên Đạo quỷ bí, Thiên Đạo của mỗi người đều vô cùng giống nhau. Nếu muốn chính thức cảm ngộ Thiên Đạo, từ đó ngưng tụ ra thần cách thì bắt chước theo Thiên Đạo của người khác sẽ không thể thành công được.
Mỗi người đều có Thiên Đạo thuộc về mình. Hoặc bàng bạc, hoặc quỷ lệ, hoặc đại khí, hoặc mênh mông, hoặc trầm ổn, hoặc khinh linh…Nhiều vô số. Không phải trường hợp cá biệt. Dù ngươi có bắt chước Thiên Đạo của một gã cường giả Thần cấp cũng đừng mơ có thành tựu. Dù sao bản thân người bắt chước cũng đã trở nên tầm thường rồi.
Thiên Giới có vài cường giả Hư Thần Cảnh vì ngưng tụ thần cách nên không tiếc hao tổn đại lượng thời gian cùng với khổ tâm bái nhập môn hạ một vài cường giả Thần cấp, học tập Thiên Đạo của đối phương. Như vậy tuy rằng cũng có thể ngưng tụ ra Thần cách, nhưng sau này muốn phát triển cao hơn lại khó như lên trời.
Thiên Đạo chỉ có do mình chính thức hiểu ra, mới là Thiên Đạo thuộc về mình. Phát triển sau này mới được rộng lớn không cách nào hạn chế. Bắt chước người khác, cũng chỉ được nhất thời thôi. Học tập thì có thể, nhưng nếu chỉ tập trung tinh thần để bắt chước người khác lại quên đi truy cầu Thiên Đạo của mình lại là được không bù mất.
Lâm Dịch hiểu rõ đạo lý này, nhưng hiện giờ hắn lý giải với Thiên Đạo còn dừng ở ngoài cửa, thậm chí còn chưa tính là nhập môn. Hôm nay Chu Khắc và Tố Vân chiến đấu, lại như tiếp hắn vào đại môn Thiên Đạo vậy. Nhất thời hấp thu nhiều, lĩnh ngộ nhiều cũng có thể hiểu được.
Lâm Dịch chưa bao giờ biết rõ, nguyên lai ngoại trừ năng lượng mạnh yếu ra, còn có một quái vật khổng lồ không thể nói rõ như Thiên Đạo có thể quyết định đến sự mạnh yếu của bản thân.
Nếu như nói trước kia Lâm Dịch cho rằng dựa vào tất cả bài tẩy của mình là có thể đánh một trận với cường giả Ngưng Thần Kỳ thì giờ Lâm Dịch rất rõ ràng, dù năng lượng của mình có tăng lên gấp trăm lần, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cường giả Ngưng Thần Kỳ.
Thiên Đạo chính là mượn xu thế của thiên địa để ngăn địch a! Năng lượng dù cường thịnh trở lại, đó cũng là năng lượng của bản thân. Người sinh giữa trởi, lực lượng của người sao có thể là đối thủ của Thiên được? Dù sao, người chính là được nó thai nghén ra a.
Mặt trời lên mặt trời lặn, vòng đi vòng lại.
Chu Khắc và Tố Vân đã kịch chiến được một khoảng thời gian.
Năng lượng trong mảnh không gian này đã sớm tàn phá không chịu nổi, cương phong lạnh thấu xương, tiếng lôi minh bạo tạc, tia chớp chói mắt.
Nhưng hai người này vẫn không để ý mà tiếp tục chiến đấu, không hề có ý muốn dừng lại.
Lâm Dịch hiện giờ đã không còn giữ bộ dáng kích động như trước nữa, song vẫn nhìn vào giao chiến trước mắt.
Thời gian một tháng, hai người điên cuồng kịch chiến, mà Lâm Dịch cũng hấp thu như đói. Mà sau một tháng, Lâm Dịch đối với Đạo cũng đã hiểu được nhất định, thậm chi đã có thể hơi vận dụng được một chút nữa.
Tuy rằng Thiên Đạo này vẫn không phải là Thiên Đạo chính thức thuộc về hắn, nhưng cũng có thể khiến hắn duy trì được không gian ổn định chừng ngàn mét rồi.
Khí chất của hắn cũng đã phát sinh một chút biến hóa.
Sự trầm ổn của Chu Khắc, nhẹ nhàng của Tố Vân tựa hồ hỗn hợp tiến vào trong khí thất quái dị vốn mang theo chút tà ý và thân hòa của Lâm Dịch, một đôi mắt nhìn như ảm đạm, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra, hai con ngươi ảm đạm này, kỳ thật lại sáng chói thâm thúy như thần vậy! Ngay linh hồn người cũng bị hấp thu vào trong.
Hắn lẳng lặng nhìn. Đột nhiên có chút phát lên một cảm khái.
Chiến đấu quả nhiên là phương pháp tăng lên tốt nhất. Trước đó tuy rằng Chu Khắc và Tố Vân giơ tay nhấc chân đều không bàn mà hợp với quỹ tích Thiên Đạo, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có vài phần không lưu loát và mất tự nhiên. Mà hôm nay, bọn hắn giơ tay nhấc chân, đã dần dần gần như mượt mà, cảm giác tự nhiên kia, khiến người cơ hồ sinh ra một loại cảm giác hư ảo không chân thực.
Đây chính là kết quả của hai người giao chiến lẫn nhau, song song xác minh.
Lâm Dịch thậm chí có thể ngắt lời. Trải qua trận chiến này, người thắng muốn ngừng tụ thần cách chỉ là chuyện trong tầm tay thôi.
Phương thức lấy chiến tranh nuôi chiến tranh chính là phương thức nhanh nhất để tăng lên. Mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trạng thái chiến đấu như Chu Khắc và Tố Vân lại cực kỳ khó có được.
Cũng may Thiên Đạo của hai người này hoàn toàn hợp nhau. Chợt nhẹ nhàng linh hoạt, chợt trầm ổn, nếu không muốn đi vào loại trạng thái này rất khó.
Cứng rất dễ gãy, nhu cực lại thiếu khuyết vài phần cường ngạnh. Trước khi chiến đấu, Thiên Đạo mà hai người cảm ứng đã tiến nhập vào giai đoạn bình cảnh.
Tố Vân tất nhiên không cần nhiều lời, tiến vào Ngưng Thần Kỳ hơn ba nghìn năm, đã sớm gặp phải bình cảnh, một mực không thể đột phá. Thời gian ba nghìn năm này, vẫn chỉ một mực tích lũy về lượng.
Mà Chu Khắc lại tiến vào Ngưng Thần Kỳ chưa được bao lâu, về mặt lĩnh ngộ Thiên Đạo, cũng đã lâm vào trong bình cảnh. Cũng như Tố Vân ba nghìn năm trước, tuy rằng về mặt tích lũy lượng hắn thật sự không bằng Tố Vân, nhưng về mặt cảm ngộ đối với Thiên Đạo lại kém không xa.
Hơn nữa hắn là hỏa thuộc tính. Tố Vân là mộc thuộc tính. Mộc sợ hỏa. Tuy rằng thực sự không hoàn toàn tương khắc, nhưng vẫn có tác dụng kiềm chế. Vậy nên Chu Khắc và Tố Vân mới đánh ngang tay nhau. Huống chi, càng về sau, hai người đều không tự giác tiến nhập vào trong cảnh giới xác minh Thiên Đạo, lại càng không tự giác xác minh lẫn nhau, vậy nên mới khiến cuộc chiến một mực kéo dài hơn một tháng.
Thắng bại hiện giờ, chính là Thiên Đạo của ai sẽ hoàn thiện trước.
Ít nhất theo Lâm Dịch thấy thì Thiên Đạo của Tố Vân đã trở nên càng hoàn thiện hơn. Nhìn động tác tự nhiên, nhẹ nhàng như một đầu Bạch Hạc khinh vũ ưu nhã, lại càng phù hợp với Thiên Đạo, mị lực tỏa ra càng kinh người.
Xem ra trận chiến này nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ lấy thắng lợi của Tố Vân mà kết thúc.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn, bộ dạng hết sức chăm chú.
Giờ tuy rằng hắn đã tiến vào cánh cửa Thiên Đạo, nhưng nếu so với hai người Chu Khắc và Tố Vân lại vẫn lộ ra không được lưu loát. Ít nhất. Hai người kia đã đã có được Thiên Đạo của mình, mà Lâm Dịch vẫn còn trong cấp độ bắt chước. Chênh lệch trong đó, không cần nói cũng hiểu. Vậy cho nên trong mắt hắn, ngẫu nhiên vẫn lóe ra một tia hào quang hiểu ra, càng xem càng chăm chú.
Thời gian thấm thoát trôi qua…
Ba tháng!
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, đã trọn vẹn ba tháng. Mà hai người kia, lại vẫn đang chiến đấu không biết mỏi mệt.
Năng lượng chung quanh đã hỗn loạn đến không chịu nổi, nếu loại chiến đấu này vẫn tiếp tục…Không cần phải nói, năng lượng không gian trong mảnh không gian này sẽ bị tổn thương vĩnh viễn. Đến lúc đó, dù hình thành một không gian loạn lưu cỡ nhỏ, Lâm Dịch cũng nghĩ không phải không thể được.
Chỉ thấy động tác của hai người hiện giờ đã như hoàn mỹ, rất tự nhiên, cảm xúc chợt nhẹ nhàng linh hoạt, chợt trầm ổn như núi, tạo nên một loại thẩm mỹ không nói nên lời.
Lâm Dịch im im lặng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó con mắt sáng ngời. Lập tức mang chút cảm khái lẩm bẩm nói:
– Trận chiến đấu này, cuối cùng cũng đã xong.
Quả nhiên, sau khi Lâm Dịch nói xong câu đó, chiến cuộc lập tức đã có biến hóa.
Chỉ thấy cả người Tố Vân đột nhiên thay đổi, vẻ nhẹ nhàng phiêu miễu trước kia, đột nhiên biến thành trầm tĩnh.
Trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Mặc dù nàng tấn công nhưng vẫn trầm tĩnh.
Cả người nàng phảng phất, trong nháy mắt như dung hợp vào thiên địa. Dung hợp, đúng vậy, dung hợp!
Dường như thiên địa không có nàng, lại như nàng chính là thiên địa! Thiên địa chính là nàng, nàng như là thiên địa!
Việc này khiến Chu Khắc vốn đang cùng nàng chiến đấu đột nhiên phục hồi tinh thần. Ánh mắt vốn trầm lãnh trong nháy mắt lộ ra thần sắc kinh hãi, liền có chút tiếc nuối.
Oanh!…
Sau tiếng nổ kịnh liệt, hai thân ảnh liền tách ra. Không gian tan vỡ, liền ổn định lại.
Không người nào nhìn về phía Lâm Dịch, dường như đã quên xung quanh còn có những người khác. Hai người xa xa nhìn nhau.
– Chúc mừng ngươi.
Chu Khắc phá vỡ im lặng, thanh âm khô khốc, khàn khàn của hắn lộ ra. Trong mắt lóe ra một tia thèm muốn, một tia vui mừng.
– Cảm ơn.
Tố Vân trầm im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói. Đây là lần đầu tiên Tố Vân dùng thanh âm nhu hòa như vậy để nói chuyện với Chu Khắc.
Chu Khắc ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng thở dài. Lập tức trên mặt lộ ra một tia thanh thản, như tươi cười nói:
– Trận chiến này tuy rằng ta thua, nhưng ta thấy vô cùng hài lòng. Trước khi chết có thể hiểu được tia quỷ bí của Thiên đạo. Đối với ta như vậy là đủ rồi.
Tố Vân trầm mặc, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài nói:
– Thiên đạo xa xôi. Dù cho là ta cũng chỉ mò tới một tia lối đi thôi.
Chu Khắc vốn im lặng đột nhiên nở nụ cười:
– Đúng vậy a. Lối đi mà thôi, lối đi mà thôi…
Thanh âm dần dần nhỏ lại. Đôi mắt mới vừa rồi còn hết sức sáng ngời, trong nháy mắt đã ảm đạm mất đi màu sắc. Thân thể lập tức từ không trung chậm rãi té xuống.
Tố Vân khẽ thở dài một tiếng, yên lặng nhìn thân thể hắn bị tầng mây dưới thân thôn phệ cũng không có động tác gì. Kết quả như vậy đối với người truy cầu Thiên đạo có lẽ là tốt nhất rồi.
Lâm Dịch yên lặng nhìn, cũng không có can thiệp. Quan sát một hồi cường giả Ngưng Thần Kỳ đại chiến, tâm cảnh Lâm Dịch dường như tăng lên rất nhiều. Tâm thần tu vi của hắn dưới sự thay đổi liên tiếp của Thiên đạo đã tiến vào trình dộ luyện cách rồi.
Còn muốn đi vào Ngưng Thần Kỳ, Lâm Dịch biết rõ bây giờ là không thể. Trừ khi hắn bế quan, chuyên tâm diễn luyện Thiên đạo thuộc về mình. Ngày hắn ngộ ra Thiên đạo của bản thân, là lúc đạt đến Ngưng Thần Kỳ.
Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải có thời gian. Nhưng bây giờ Lâm Dịch không còn thời gian nữa rồi.
Hắn một mực lo lắng cho mọi người ở đại lục Bạch Đế. Thanh Nguyên Kiếm Tông lúc hắn rời khỏi tuy rằng đã chiếm ưu thế rất lớn, nhưng loại chiến đấu lập tức sẽ thay đổi, ai cũng không chắc đến cuối cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như Thanh nguyên Kiếm Tông thật sự đã xảy ra chuyện gì thì vị diện Gia Nhĩ Ba Tư thuộc về Thanh Nguyên Kiếm Tông, có thể thay đổi gì hay không?
Hết thảy hắn đều không biết, điều này càng làm cho Lâm Dịch muốn quay trở lại.
Tuy nhiên, trong lòng lo lắng về tình hình như vậy, hắn làm sao có thể bình tĩnh quyết tâm diễn luyện Thiên đạo thuộc về mình?
Chẳng qua lâu nay hắn học tập Thiên đạo của Tố Vân và Chu Khắc.
Tuy rằng còn chưa đạt tới nguyên thần kỳ, nhưng phối hợp với Hắc Viêm Long và Lĩnh Vực, đối mặt với Ngưng Thần Kỳ cường giả, hắn cũng không đến mức một chút năng lực phản khán cũng không có.
Năng lượng chung quanh vẫn hỗn loạn không chịu nổi. Hai cường giả sử dụng Thiên đạo kịch chiến ở nơi này 3 tháng, nếu mảng không gian này muốn khôi phục ít nhất cũng phải trăm năm sau rồi.
Tố Vân lẳng lặng nhìn Chu Khắc rơi xuống, lúc lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng, ngẩn đầu nhìn vè phía Lâm Dịch xa xa. Chân nhẹ nhàng một bước, khoảng cách tiếp cận khoảng 20km, bất quá lập tức đã đến. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ không thua thuấn di.