Viên Hồng cũng thay đổi bộ dáng đĩnh đạc trước kia, thân thể khôi ngô nổi lên từng khối cơ bắp, biểu lộ hung ác cộng thêm thân thể khôi ngô của hắn, càng có một cổ khí thế không nói nên lời.
Ba người không tự chủ được tràn ra khí thế kinh người, phô thiên cái địa ập về phía Lâm Dịch.
Cường giả giao chiến, nếu phương nào khí thế kém hơn đối phương, vậy thì khi chiến đấu thực lực sẽ bị giảm nhiều. Ba người này rõ ràng đều muốn dùng khí thế của mình để ép ngược lại Lâm Dịch trước đã nói sau.
Lâm Dịch vẫn mỉm cười, nhưng cảm giác trong nháy mắt lại trở nên có chút phiêu miểu bất định. Trong khí thế cuồng bạo của ba người, Lâm Dịch tựa hồ trong nháy mắt biến thành một mảnh lá cây. Dù là khí thế của ba người có bàng bạc mãnh liệt thế nào, nhưng Lâm Dịch căn bản không ảnh hưởng chút nào cả.
Biểu lộ của ta người lập tức khẽ biến, nguyên một đám đều lộ ra có chút cẩn thận.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết được hay không.
Nếu như ngay tập kích ban đầu khiến bọn hắn biết được thực lực Lâm Dịch không kém thì phương pháp hiện giờ Lâm Dịch dùng để đối kháng khí thế lại khiến đáy lòng bọn hắn phải bắt đầu cẩn thận hơn.
Thực lực không kém nhưng cũng không có nghĩa là không cách nào đối phó hắn, chỉ là không muốn chịu tổn thương quá nặng thôi. Nhưng giờ phương pháp né tránh quỷ dị của đối phương lại khiến bọn hắn không thể nào hiểu được…Tuy rằng đã là Luyện Cách Kỳ, nhưng bọn hắn vẫn chưa tiếp xúc được với cấp độ Thiên Đạo.
Tuy rằng Thiên Đạo hiện giờ của Lâm Dịch là bắt chước, hơn nữa cũng chỉ có thể bắt chước một tia quỹ tích, nhưng chỉ một tia như vậy đã đủ để ba người Viên Khải phải cẩn thận thôi.
– Thiên Đạo quả nhiên rất mênh mông a…
Trong lòng Lâm Dịch thầm cảm khái, nếu là bình thường, đừng nói đối phó khí thế ba cường giả Luyện Cách Kỳ, dù chỉ một người thôi chỉ sợ hắn phải toàn lực mới có thể vững vàng ngăn chặn được đối phương a?
Nhưng hôm nay, dựa vào một tia Thiên Đạo bắt chướt, Lâm Dịch lại có thể dùng trạng thái bình thường đối diện trực diện khí thế của ba cường giả Luyện Cách Kỳ, hơn nữa còn không rơi vào hạ phong, lại nắm giữ thế chủ động tuyệt đối. Bởi vậy có thể tưởng tượng Thiên Đạo là một loại tồn tại cường đại thế nào rồi.
– Các ngươi đã muốn chết, ta cũng chỉ có thể thõa mãn các ngươi thôi.
Lâm Dịch đột nhiên không thể chờ đợi được muốn biết rõ một chút dùng Thiên Đạo năng địch là một loại cảm giác thế nào. Bất thình lình tâm huyết dâng trào, trong mắt Lâm Dịch lộ ra chút thần sắc mong đợi. Sau khi cười ha ha một tiếng, thần hình lập tức bay về phía ba người.
Ba người không nghĩ tới đối phương lại phát động công kích trước, sau khi sắc mặt khẽ biến lại lộ ra vẻ giận dữ…Thực lực đối phương quả thật không kém, nhưng bọn hắn cũng không phải ăn chay.
Lăn lộn ở Bạo Loạn Tinh Hải hơn ngàn năm nhưng vẫn có thể sống đến giờ, có thể là người yếu sao?
– Muốn chết!
Viên Hồng hừ lạnh một tiếng, thân hình cực lớn lập tức chụp về phía Lâm Dịch. Viên Tùng và Viên Khải cũng theo sát phía sau!
Thiên Đạo hiện giờ của Lâm Dịch là bắt chước. Tự nhiên xa xa không đạt đến trình độ giơ tay nhấc chân sẽ dẫn phát thiên địa dị biến. Bất quá chỉ một tia Thiên Đạo bắt chước này thôi, cũng đủ để khiến thân pháp hắn càng thêm linh hoạt rồi.
Khí tức của hắn, tựa hồ trong nháy mắt liền thay đổi, một cổ cảm giác vô cùng phiêu miểu phát ra từ trên người hắn. Khí thế vốn chưa từng có từ trước đến nay, rõ ràng trong khoảnh khắc liền biến thành bồng bềnh đung đưa, như khắp nơi nơi nào cũng có vậy.
Viên Hồng đã làm xong chuẩn bị cứng đối cứng đối cứng đột nhiên lại bị tác phong biến đổi đột ngột của Lâm Dịch làm cho cực kỳ khó chịu. Một quyền này đã tụ tập xong năng lượng nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài, loại cảm giác này khiến hai mắt Viên Hồng trừng lớn.
Cả tâm thần Lâm Dịch đều chìm vào trong Thiên Đạo bắt chước của Tố Vân, hắn phảng phất nhớ tới ngày đó khi Tố Vân đại chiến Chu Khắc. Trước mắt hắn lại xuất hiên thân ảnh vô cùng phiêu miểu của Tố Vân, mỗi lần nhấc tay nhấc chân đều hồn nhiên không nói nên lời, mang theo uy lực khổng lồ không nói nên lời.
Tay Lâm Dịch cơ hồ không tự chủ được có chút vung về phía trước.
Không có huyết sắc năng lượng khổng lồ bắn ra, nhưng nhìn như tùy ý như vậy, lại mang theo vẻ phiêu miểu không nói nên lời. Vung tay lên, không gian chung quanh lập tức “Bá” một tiếng, trong nháy mắt liền ầm ầm văng tung tóe! Viên Hồng ở cách hắn chưa đầy trăm mét sắc mặt lập tức đại biến, hai mắt trừng trừng, ầm ầm rót lực vào hai tay, vung về phía trước.
– Oanh!
Tiếng nổ mạnh kinh người lập tức vang lên, hai mắt Viên Hồng cơ hồ lồi cả ra!
PHỐC” một tiếng, hắn phun ra lượng lớn máu tưới, thân thể như bao tải rách bay ngược ra ngoài.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Viên Khải và Viên Tùng đi sau lưng Viên Hồng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã nghe một tiếng bạo tạc. Sau đó thân thể Viên Hồng lại bị đánh bay ra ngoài
Hơi sững sờ, lập tức…
– Tam đệ!
– Tam đệ!
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên. Viên Khải và Viên Tùng cơ hồ đồng thời quay đầu, chỉ thấy thân thể Viên Hồng đã bị ném bay ra ngoài cả ngàn mét mới miễn cưỡng dừng lại trên không trung. Tay phải che ngực, không dám tin nhìn Lâm Dịch, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
– Chuyện gì xảy ra?
Trong mắt Viên Khải và Viên Tùng cũng lộ ra thần sắc không dám tin, xoay người nhìn về phía Lâm Dịch vẫn giữ thần sắc như ban đầu, không chút thay đổi. Vừa rồi xảy ra quá nhanh, bọn hắn căn bản còn không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.
Viên Khải và Viên Tùng rất rõ thực lực Viên Hồng. Tuy rằng Viên Hồng có thực lực yếu nhất trong ba người, nhưng chỉ mới giao thủ một lần, không, căn bản còn chưa giao thủ đã bị người không hiểu thấu đánh hộc máu bay đi, chuyện này quả thật quá mức quỷ dị rồi.
Thần sắc Viên Khải và Viên Tùng đột nhiên trở nên cẩn thận, thần sắc Viên Khải lành lạnh, mà Viên Tùng lại oán độc!
– Các hạ hảo thủ đoạn!
Viên Khải nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn muốn muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lâm Dịch căn bản không tính nói thêm gì với bọn họ cả. Thân thể dừng lại chốc lát trên không trung, sau đó thân hình Lâm Dịch cũng lắc lư, nang theo một mảnh tàn ảnh đánh tới hai người.
Sắc mặt Viên Khải lập tức có chút xiết chặt, trên người bộc phát ra năng lượng màu xanh da trời. Không gian bên người trong nháy mắt sụp đổ, nắm tay phải nắm lại, ầm ầm chém ra!
Chỉ một thoáng, đầy trời đều là hào quang năng lượng màu xanh da trời, nhào tới Lâm Dịch như một đàn châu chấu.
Thần sắc của Lâm Dịch căn bản không chút biến hóa, cơ hồ như có điều kiện, trong đầu Lâm Dịch liền nghĩ đến cách làm của Tố Vân khi nàng chiến đấu với Chu Khắc, hắn cũng đã dùng loại công kích đầy trời này để tấn công.
Cảm thụ được tâm tính của Tố Vân lúc ấy, Lâm Dịch không chút nào để ý tới năng lượng màu xanh da trời phô thiên cái địa, bí mật mang theo thanh âm rít rào ghê người, hắn khoan thai vung tay lên.