Chương 610: Tiến về trước.

Tiến về trước.

Người nọ nói xong, thần thức liền tản ra, thông tri đồng lõa của hắn. Mà hai người kia lại theo đuôi Lâm Dịch đi ra ngoài.

Lông mày Lâm Dịch không khỏi hơi nhăn lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ khác. Trong biển người đang qua lại có nhiều người đang tò mò nhìn Lâm Dịch đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nháy mắt một cái.

Lâm Dịch bật cười…Ở nơi này nhiều người như vậy, có ai đó nhìn mình vài lần cũng bình thường…Xem ra chiến đấu đã khiến đầu óc hắn cũng không khỏi có chút nhạy cảm rồi.

Lắc đầu, Lâm Dịch bước về phía đường cái.

– Lão đại, vừa rồi hình như hắn đã phát hiện ra chúng ta.

Đợi Lâm Dịch rời đi lần nữa, hai người mới cuống quít quăng ánh mắt sáng một bên, thở dài một hơi. Nhưng một người trong đó ẩn ẩn có chút bận tâm nói.

Lão đại có chút nhíu mày một cái, lập tức gật đầu nói:

– Thần thức tên này quả thật cực kỳ mẫn cảm…

Do dự một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, cắn răng nói:

– Bất quá thần thức mẫn cảm cũng vô dụng, hắn chỉ là cường giả Luyện cách kỳ, năm người chúng ta đấu một, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?

Người nọ sau khi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, lúc này mới nhẹ gật đầu không nói gì nữa.

Bất quá biết rõ thần thức của đối phương cực kỳ mẫn cảm, bọn hắn cũng không dám đi quá gần nữa, chỉ đi theo từ rất xa. Thần thức cũng không dám tập trung vào đối phương, sợ hắn cảm ứng được…Nếu thực sự đối phương đã nhận ra, đến lúc đó không ra khỏi thành nữa, bọn hắn cũng không còn cách nào. Thám Trắc Hoàn, coi như chính thức lãng phí…Loạn Tinh Thành sở dĩ có nhiều Chiến Sĩ cấp thấp như vậy, hoàn toàn là vì cường giả Thần Cấp mệnh lệnh không được động thủ trong này.

Ai dám bỏ qua lời của cường giả Thần cấp chứ?

Ít nhất, lão đại này không dám.

Hai người thu liễm ánh mắt và thần thức lại, Lâm Dịch cũng không phát hiện gì dị thường, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lập tức có chút nhíu mày.

Sắc trời dĩ nhiên đã dần tối lại, dù đối với Lâm Dịch thì chênh lệch ngày đêm cũng không lớn, bất quá vì tư duy theo quán tính nên Lâm Dịch vẫn có ý định đợi sáng mai lại xuất phát.

Nhìn chung quanh một chút, vừa vặn đến một khách sạn, hắn bước vào đó.

Thuê một phòng, sau khi tùy tùng dẫn hắn vào phòng liền lui xuống. Lâm Dịch sau khi đóng cửa phòng cẩn thận, trên người liền lóe lên ngâng mang, biến mất vô ảnh vô tung.

Trong lòng của hắn vẫn rất để ý đến chuyện trong Hổ Thần Cư đột nhiên xuất hiện một cổ uy năng khổng lồ không kém cường giả Thần cấp.

Lâm Phỉ vẫn còn trong tu hành, bình thường loại tu hành như vậy sẽ diễn ra cả mấy tháng, cho nên Lâm Dịch cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhìn Lâm Phỉ bị bao trong thanh mang, Lâm Dịch lộ ra dáng cười.

Lập tức, hắn hít sâu một hơi, lại gọi linh hạch ra. Lâm Dịch lại lần nữa dò xét cẩn thận mỗi một góc trong Hổ Thần Cư, muốn tìm ra nơi bộc phát ra năng lượng khổng lồ kia.

Về phần sau khi tìm được xử lý như thế nào, nói thực ra Lâm Dịch vẫn chưa nghĩ tới. Trên thực tế lấy uy năng khổng lồ kia, dù Lâm Dịch ở trước mặt nó vẫn không đáng nhắc tới. Bất quá loại sưu tầm này chỉ là một bản năng của con người đối với vật không biết thôi.

Trung thực mà nói, chỉ cần nghĩ đến trong Hổ Thần Cư rõ ràng có tồn tại cường đại như vậy, trong nội tâm Lâm Dịch liền không cách nào hoàn toàn yên tâm được.

Hổ Thần Cư này chính là chỗ dựa vào cuối cùng của Lâm Dịch, không thể tưởng được…Nếu ngay cả Hổ Thần Cư cũng xảy ra vấn đề, lấy thực lực trước mắt của Lâm Dịch, hắn còn có đủ can đảm để tiến vào trong Bạo Loạn Tinh Hải không nữa…Nơi đó quá mức hỗn loạn, dù là cường giả Ngưng Thần Kỳ cũng là không dám tùy ý xông loạn.

Mất đi sự che chở của Hổ Thần Cư, đối mặt với cường giả Ngưng Thần Kỳ, Lâm Dịch dù có mấy cái mạng cũng chỉ có con đường chết.

Nhưng tìn tòi một phen vẫn không có chút thu hoạch, Lâm Dịch không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhíu mày, cực kỳ bất đắc dĩ.

Tìm không thấy mục tiêu, cho dù muốn liều mạng, cũng không có chỗ để đi liều ah…

Lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, Lâm Dịch cũng chỉ có thể không tình nguyện đặt chuyện này ra sau. Nhìn Lâm Phỉ, trong nội tâm vẫn có chút bận tâm.

Bất quá Bạo Loạn Tinh Hải này hỗn loạn như thế, dù thực lực của Lâm Dịch cũng phải cẩn thận không dám có chút phân tâm. Hắn cũng không thể mang Lâm Phỉ ra ngoài được? Dù sao, tuy rằng cảm ứng được một cỗ uy năng cực kỳ cường đại trong Hổ Thần Cư, nhưng trong đó cũng không có ác ý gì cả.

Tổng thể thì Hổ Thần Cư vẫn an toàn hơn bên ngoài nhiều.

Nghĩ đến đây Lâm Dịch than nhẹ nhìn thoáng qua Lâm Phỉ, sau đó trên người lóe lên ngân mang, biến mất vô tung vô ảnh.

Cho nên Lâm Dịch cũng không phát hiện sau khi hắn rời khỏi, Lâm Phỉ vẫn một mực nhắm chặt hai mắt lại hơi hơi mở mắt. Tựa hồ cảnh thấy ánh mắt có chút bận tâm của Lâm Dịch lúc rời đi, khóe miệng của nàng tràn ra một vòng mỉm cười hành phúc.

– Dịch ca, không được bao lâu nữa, không được bao lâu…Phỉ Nhi có thể giúp đỡ chàng rồi.

Lâm Phỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm, khóe miệng tràn ra dáng cười hạnh phúc, tựa hồ nghĩ tới biểu lộ của Lâm Dịch khi mình xuất hiện trước mặt hắn.

Sau một lát, nàng lại nhắm hai mắt lại…

Lâm Dịch đi ra từ trong Hổ Thần Cư, nhìn thoáng qua gian phòng, cũng không thấy có người nào đi vào, sau đó đi tới bên cạnh, huyết sắc năng lượng trên người có chút phập phòng, hắn đã bắt đầu lâm vào tu hành.

Đương nhiên, trạng thái tu hành này chỉ ở mức độ nông, tùy thời đều có thể kết thúc.

– Đại ca, hắn quay trở lại rồi.

Ở trong phòng bên cạnh Lâm Dịch, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

– Trở về rồi sao?

Gia hỏa được gọi là đại ca kia con mắt sáng ngời, thần thức có chút xuyên ra.

Bất quá hắn cũng không dám không chút kiêng nể như lão Ngũ vốn có Thám Trắc Hoàn, sau khi xác định gian phòng của đối phương liền trở lại. Lập tức, hắn thả lỏng một hơi, sau đó lại nhíu mày.

– Không nghĩ tới tên này lại là Không gian dị năng giả…

Lão đại kia chau mày, trong đó còn có vài phần bực bội.

Không gian dị năng giả, trong số cường giả Hư Thần Cảnh chính là tồn tại có khả năng chạy trốn mạnh nhất. Cũng khó trách lão đại này lại buồn bực như thế. Dù là ai khi biết được đối tượng mà mình muốn đối phó là một không gian dị năng giả đều sẽ không vui vẻ gì.

– Làm sao bây giờ?

Một trong năm người cũng nhíu chặc mày hỏi.

Lông mày lão đại càng nhíu chặt, cuối cùng cắn răng một cái, hung hăng nói:

– Lão Tứ, ngươi đến Tinh Vân Bảo, mua một khỏa Không ngưng đạn nữa.

– Không ngưng đạn?

Có người hô lên, cuối cùng có chút do dự nói:

– Không ngưng đạn cũng không rẻ a…Đại ca, chúng ta đã lãng phí một khỏa linh tinh rồi, ngươi xác định phải mua một khỏa Không ngưng đạn nữa sao?

Trong mắt lão đại cũng có vài phần do dự, nhưng sau một lát vẫn hung hăng gật đầu nói:

– Không bỏ con tép sao bắt được con tôm. Tên kia không nháy mắt một cái đã xuất ra năm khỏa linh tinh, chứng minh trên người hắn cũng có không ít linh tinh, chỉ cần giết chết hắn, chúng ta tuyệt đối có lời.

Nghe lão đại nói như vậy, người mở miệng nói chuyện vẫn không khỏi có chút do dự, cuối cùng cũng cắn răng một cái, quay đầu đi ra ngoài. Nhìn bộ dáng chính là đi mua cái gọi là Không ngưng đạn rồi.

Nếu như Lâm Dịch biết rõ vì mình tiến vào Hổ Thần Cư mà khiến những người này cho rằng mình là không gian dị năng giả. Thậm chí không tiếc hao phí một khỏa linh tinh mua thứ xa xỉ Không ngưng đạn có hiệu quả với không gian dị năng giả thì sẽ có biểu lộ gì nữa?

Lão Tứ rời đi, trong phòng liền yên lặng lại.

– Lão Ngũ, nhất định phải trông đối phương cho tốt, không thể để cho hắn chạy thoát đấy.

Giờ năm người bọn hắn đã dùng một phần ba gia sản rồi, nếu như vẫn để đối phương chạy thoát chỉ sợ sẽ buồn bực đến chết mất.

Lão Ngũ nhẹ gật đầu, thần thức thông qua sự điều chỉnh của Thám Trắc Giới, chăm chú tập trung vào Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch lại không phát giác ra được gì cả.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày mới đã đến.

– Đại ca, hắn phải đi rồi!

Lão Ngũ vẫn một mực trầm mặc con mắt có chút sáng ngời, lập tức quay đầu hô lên.

Bốn người ngồi ở một bên lập tức đình chỉ tu hành, ánh mắt lão đại lộ ra tham lam và sát ý kinh người, lếm liếm đầu lưỡi, cắn răng nói:

– Lần này chúng ta không thể thất thủ được.

Mọi người gật đầu, trong mắt đều lộ ra sát ý kinh người…

Lâm Dịch tỉnh lại từ trong nhập định, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn sắc trời đã dần sáng lên bên ô cử, biết đã đến lúc rời đi rồi.

Hắn rời giường, ngưng tụ ra một khỏa thủy cầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ một phen, lúc này đi ra khỏi cử.

Thanh toán sổ sách, đi thẳng ra khỏi khách sạn, bước về phía cửa thành.

Loạn Tinh Thành không có hộ vệ gì cả. Ở cửa thành thỉnh thoảng lại có người xuất nhập, bất quá Lâm Dịch phát hiện, xuất nhập thành ít nhất cũng cường giả Hư Thần Cảnh, về phần những người cấp bậc thấp, căn bản không dám tùy ý đi ra ngoài.

Ngược lại không biết những người này năm đó vào bằng cách nào.

Mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng ra khỏi thành thị, xác nhận phương hướng một chút, liền hóa thành một đạo lưu quang, ầm ầm bắn ra.

– Tên kia đã đi ra, không sử dụng không gian dị năng!

Trong thành, lão Ngũ hô lên, trong mắt có chút hưng phấn.

Con mắt của lão đại cũng sáng ngời. Vốn bọn hắn đã làm tốt chuẩn bị từ đầu đối phương sẽ sử dụng không gian dị năng, nếu vậy thì bọn hắn chỉ có thể sử dụng thần thức của lão Ngũ để xác định vị trí của đối phương thôi…Dù sao, một lần di động không gian được hơn vạn mét phi thường khó khăn. Mà thần thức của lão Ngũ lại có thể bao trùm phạm vi ba vạn, có năng lượng của Thám Trắc Hoàn ủng hộ, không sợ bị người phát hiện.

Nhưng đối phương rõ ràng lại không sử dụng Không gian dị năng khiến bọn hắn rất mừng rỡ…Trên thực tế bọn hắn nào biết, đối phương không phải không sử dụng, mà căn bản là không biết…

– Theo sau, lúc thích hợp sẽ động thủ.

Lão đại ra lệnh một tiếng, năm người lập tức hóa thành lưu quang theo đuổi từ rất xa…Đương nhiên, vì có Ẩn Tức Hoàn nên bọn hắn không thể dùng toàn lực được.

Lâm Dịch tự nhiên cũng như thế.

Sau khi phi hành một hồi, thần thức Lâm Dịch tiến vào trong Thám Trắc Chi Giới. Lập tức, tất cả tình huống trong vòng vạn dăm lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Nhưng lập tức, lông mày hắn có chút nhíu lại một cái…Bởi vì hắn cảm ứng được ở chỗ cách hắn trăm km, đang có năm đạo thân ảnh đi theo mình.

Đương nhiên, cũng không dám xác định có phải theo mình không. Dù sao, con đường hắn đang đi hiện giờ chính là con đường tốt nhất để đi vào trong Bạo Loạn Tinh Hải.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch lại thay đổi hướng khác.

Trong Bạo Loạn Tinh Hải rất rộng lớn, thay đổi phương hướng tuy quãng đường sẽ dài một chút nhưng vẫn sẽ đến nơi. Mục đích của hắn, tự nhiên là muốn xem thử những người kia có phải là xông tới chỗ mình hay là chỉ tiện đường thôi.

Lâm Dịch đang quan sát đối phương, đối phương tự nhiên cũng đang quan sát Lâm Dịch.

– Đại ca, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, làm sao bây giờ?

Lão Ngũ vẫn một mực quan sát đột nhiên mở miệng nói.

Lão đại hơi sững sờ, lập tức nhíu mày nói:

– Đổi sang hướng nào?

Lão Ngũ quan sát nói:

– Hướng phía Đông.

– Phía Đông?

Lão đại lại nhíu mày, sau khi suy nghĩ một chút, cắn răng một cái nói:

– Xem ra đối phương cũng có Thám Trắc Hoàn, hẳn đã phát hiện ra chúng ta đuổi theo rồi. Giờ ở khoảng cách này nếu như hắn muốn dùng dị năng không gian thì chúng ta không thể nào ngăn cản được…Không cần thay đổi phương hướng nữa, chúng ta đi thẳng! Hắn nhất định đang thăm dò chúng ta.

Nghe lão đại phân tích, lão Ngũ khẽ gật đầu, không đổi sang hướng đông.

Nhưng thần thức vẫn tập trung vào Lâm Dịch.

Lâm Dịch tự nhiên vẫn đang quan sát đối phương, thấy đối phương không đuổi theo liền thở dài một hơi. Xem ra chỉ là cùng đường thôi.

Ước chừng thay đổi phương hướng bay được chừng trăm km, Lâm Dịch lại lần nữa thay đổi phương hướng, bay về phía Đông Nam.

– Quả nhiên, phương hướng của hắn lại quay lại như cũ rồi.

Lão Ngũ thở dài một hơi, lập tức cười nói.

Không chỉ hắn mà lão đại cũng thở dài một hơi, lập tức nói:

– Thần thức của tên này rất linh mẫn, hơn nữa bộ dạng cũng rất cẩn thận…Chúng ta cẩn thận một chút, đừng để hắn trốn mất.

Tất cả mọi người nhẹ gật đầu nhưng sau khi lão Ngũ kia suy nghĩ một chút liền có chút lo lắng nói:

– Hắn có thể đã phát hiện ra chúng ta…Chúng ta làm sao bây giờ?

Lão đại nghĩ nghĩ rói:

– Ở phía trước chính là nơi hỗn loạn nhất bên ngoài Bạo Loạn Tinh Hải, nơi đó có tương đối nhiều cường đạo mai phục. Chúng ta có thể phát hiện, tin rằng với thực lực của hắn đoán cũng sẽ không bỏ qua những cường đạo kia. Chỉ cần chúng tiếp cận hắn một cách xảo diệu…đợi đến khi đến gần mấy chục km đột nhiên bộc phát, dùng Không Ngưng Đạn khóa chặt hắn lại, sau đó tốc chiến tốc thắng. Tin rằng sẽ không có vấn đề gì đâu…Dù sao, Thám Trắc Hoàn cũng không phải mỗi người đều mua, hơn nữa thực lực của năm người chúng ta trong số đạo tặc cũng không yếu, chắc hắn bọn hắn sẽ không ngốc đến mức can thiệp vào đâu.

Mọi người nghe xong đều cảm giác có lý, sau khi nhẹ gật đầu liền trầm mặc lại. Đi sau lưng lão đại hướng về phía nơi tụ tập của đạo tặc ở phía trước.

Tuy rằng đã xác định đối phương chỉ là cùng đường thôi, nhưng Lâm Dịch cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên vẫn bảo trì khoảng cách chừng trăm km với đối phương.

Đương nhiên, cũng không phải vì Lâm Dịch sợ bọn hắn mà là không xảy ra tranh đấu vô vị thôi. Hơn nữa Lâm Dịch cũng không dám xác định đối phương có Thám Trắc Hoàn hay không, có phải đã phát hiện ra vị trí của mình không cho nên không dám tự tiện đến gần.

Song sau khi bay được mấy ngàn km, lông mày Lâm Dịch lại hơi nhíu lại.

Trong phạm vi của Thám Trắc Chi Giới, trong vòng 1 ngàm km đã dần dần xuất hiện một ít khí tức che dấu. Theo trình độ mạnh yếu thì Lâm Dịch có thể đơn giản nhìn ra những người này đều sử dụng Ẩn Tức Hoàn cả.

Chung Cực Truyền Thừa

Chung Cực Truyền Thừa

Score 9
Status: Completed Author:

Truyện kể về Lâm Dịch, năm 15 tuổi Lâm Dịch phá vỡ Hưu Môn trở thành thiên tài đứng thứ 5 trong suốt lịch sử đại lục kể từ sau hoàng đế khai quốc.. Thân mang cả thiên phú về thể thuật (Chiến sĩ) lẫn dị năng giả (ma pháp).

Cấp độ:

- Bát Môn chiến sĩ có sức mạnh hủy thiên diệt địa, bát môn bao gồm: "Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai".

- Dị năng giả chỉ cần một ý niệm cũng khiến cho thiên địa biến sắc, ngũ hành thuật giả bao gồm: "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ".

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset