Chỉ có sắc mặt Mâu Quân hơi đổi, nhưng lại lập tức phục hồi lại như cũ. Mà Cơ Nghiên ngồi bên cạnh hắn thì khẽ biến sắc mặt, lộ ra bộ dáng quan tâm.
Ngồi đây mà suy đoán lung tung, không bằng hỏi thẳng hắn.
Linh Nhiên cũng không phải là đồ đần, nếu đối phương thực sự là Chiến văn Hổ thần thì chắc chắn sẽ không thừa nhận, đến lúc đó gã sẽ không thể dễ dàng buông tha cơ hội như vậy. Nhưng nếu chiến văn của đối phương chỉ là loại bình thường thì cũng không cần thiết phải dây dưa với đối phương làm gì.
Lập tức phải tiến hành thăm dò xem đối phương thế nào mà làm cho cả Phiêu Miễu Thiên cũng phải làm thân, thực lực thế nào mà làm cho mọi người đều cực kỳ kiêng kị. Nếu hiện giờ gia nhập Phiêu Miễu, trong lúc xảy ra tranh đấu chỉ sợ cũng không phải là việc tốt.
Lâm Dịch nghe gã hỏi vậy, tâm tư bắt đầu suy tính. Hắn cũng không rõ đối phương hỏi vậy là có ý gì, nếu như hắn biết rõ Chiến văn Hổ thần đối với Ngưng Thần kỳ vô cùng có giá trị. Mọi người đều có thể suy đoán ra, đáng tiếc là hắn lại không biết.
Đương nhiên, mặc dù biết rõ nhưng Lâm Dịch cũng không tính toán dấu diếm làm gì, bởi vì chiến văn này cũng không phải là Chiến văn Hổ thần. Nơi này nhiều người như vậy đều nhìn thấy chiến văn của hắn, nếu lừa gạt thì ngược lại không tốt chút nào.
Hiện nay chính mình có thể sử dụng truyền tống trận để ly khai được hay không cũng còn chưa biết, người này quả thật có ý tứ.
Nghĩ vậy, Lâm Dịch gật đầu cười nói:
– Đúng vậy, không biết Linh Nhiên các hạ từ đâu mà biết?
Linh Nhiên cười nói:
– Các hạ còn nhớ tại Loạn Tinh Hải đã từng gặp một trăm tám mươi lăm tên đạo tặc không? Nói như vậy đó chính là các hạ sao?
Tâm tư Lâm Dịch khẽ động, nhất thời hiểu được đối phương ám chỉ năm người. Chỉ có điều hắn vô cùng nghi hoặc – không hiểu vì sao đối phương lại có thể biết được mình có chiến văn. Số người tại Loạn Tinh Hải cũng không ít, vì sao hắn lại có thể xác định được người kia chính là mình?
– Chẳng lẽ là Mâu Quân?
Trong lòng Lâm Dịch hiện lên một tia nghi hoặc, không rõ mình sở hữu hổ chiến văn kia có gì không thích hợp.
Tuy vậy hắn vẫn gật đầu nói:
– Đúng vậy.
– Có thể cho ta kiến thức một chút được không?
Linh Nhiên hiếu kỳ nhướn lông mày lên, nói.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Mâu Quân và Diệp Nhuận nhất thời hơi đổi, Vương Úc cũng nhíu mày. Hơi có chút bất đắc dĩ, mặc dù kế hoạch này hắn cũng nghĩ đến nhưng hắn cũng biết Linh Nhiên sẽ không rút lui dễ dàng. Chỉ là không ngờ hắn lại cứ thể hiện trắng trợn ra như vậy mà thôi.
Hắn hiểu được hóa ra chuyện Hổ chiến văn chỉ là chuyện giả dối, hư ảo mà thôi.
Theo truyền thuyết, thời gian Chiến văn Hổ thần xuất hiện là lúc Bạch hổ thần vẽ tranh, tàn hồn của Bạch hổ sẽ ký sinh lại trong máu huyết. Mà lúc đối phương sử dụng Hổ chiến văn rõ ràng không xuất hiện mười huyễn ảnh, thậm chí ngay cả Hổ chiến văn của hắn cũng không giống với lời đồn đại, lấy nhãn lực của Linh Nhiên tất nhiên nhìn ra không khó.
Hai mắt Vương Úc híp lại, hắn có hứng thú không nhỏ với Lâm Dịch nhưng mà “Cứ để đối phương dẫn dắt vấn đề một cách đơn giản như vậy, xem ra hắn cũng chỉ có thế mà thôi” – Nghĩ tới đây, một bên hắn hắng giọng, một bên truyền âm với Mâu Quân.
Đối với vấn đề Linh Nhiên hỏi, Lâm Dịch cũng hơi sửng sốt. Hắn thực sự không rõ vì sao đối phương lại nảy sinh hứng thú với chiến văn của mình, chỉ có điều suy nghĩ một chút, Lâm Dịch cũng gật đầu nói:
– Được.
Vừa nói xong, thân thể Lâm Dịch nhất thời xuất hiện biến hóa kinh người. Nguyên bản thân thể hắn chỉ cao hơn một thước tám, trong nháy mắt đã đề thăng lên tới hơn một thước chín, cơ thể như bị trương ra, giống như một ngọn núi đang trồi lên. Gân xanh nổi lên chằng chịt khắp mặt, màu sắc ngoài da thịt bắt đầu thay đổi bằng những đường đen trắng đan xen. Một chữ Vương nổi lên trên trán của hắn tỏa ra huyết quang dao động, đôi mắt đỏ như máu, nhìn qua không có tiêu cự, càng lộ ra vẻ yêu dị không nói nên lời.
Ánh mắt Linh Nhiên lộ ra vẻ kinh dị, lập tức quay đầu liếc mắt, hắng giọng với Mâu Quân. Tuy rằng chiến văn của Lâm Dịch quả thực vô cùng kinh người nhưng so với Chiến văn Hổ thần trong truyền thuyết thì vẫn còn kém quá xa.
Tuy rằng lời đồn đại chưa chắc đã đáng tin nhưng chỉ cần tưởng tượng là có thể biết, chắc chắn máu huyết Bạch hổ thần không chỉ có một chút lực lượng như vậy. Xem ra quả nhiên Mâu Quân muốn bắt mình ra đứng mũi chịu sào.
Linh Nhiên lộ ra một tia mỉm cười.
– Ba” vỗ tay lên một tiếng. Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn.
Chỉ thấy Linh Nhiên vừa vỗ tay hoan nghênh vừa cảm thán nói:
– Chiến văn này chỉ sợ đã hấp thu được thần thú thần cấp rồi, nói như vậy không phải sở hữu được toàn bộ máu huyết của Hổ thần sao?
Chiến văn trên người Lâm Dịch thối lui, khôi phục lại dáng dấp ban đầu, hắn chỉ mỉm cười, cũng không nói gì.
Linh Nhiên cười cười gật đầu, sau đó đứng lên nhìn Lưu Phong và Mâu Quân cười nói:
– Đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, ta cần phải ly khai gấp. Về phần chuyện của Lâm Dịch các hạ thì…
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
Tất cả mọi người đều nhìn tới hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
Linh Nhiên đành buông tay, bất đắc dĩ thở dài nói:
– Nếu đồng ý sợ rằng Mâu Quân đại nhân sẽ bất mãn với tiểu đệ. Nếu không đồng ý lại sợ rằng Lưu Phong đại nhân cũng bất mãn với tiểu đệ. Rơi vào đường cùng, tiểu đệ chỉ có thể không nói gì. Việc này có lẽ để các vị tự mình thương nghị thôi. Bất luận thế nào, tiểu đệ cũng không phản đối.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nao nao, chỉ có khóe miệng Vương Úc nổi lên một tia mỉm cười, cách làm này cũng không ngoài dự liệu của hắn.
Lâm Dịch cũng không biết rằng sự tình then chốt ở chỗ chiến văn của hắn không phải là Chiến văn Hổ thần. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được, tại sao đối phương lại làm ra hành vi như vậy. Nếu Linh Nhiên đã cố ý khơi mào ra chuyện này, trực tiếp nói ra ý tứ chuyện này trong truyền tấn linh thạch là được, cần gì phải tự mình đích thân đi một chuyến tới đây? Mà khi đã đến đây rồi, lại chỉ liếc mắt nhìn chiến văn của mình một cái, rồi nói ra những lời như vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc, mà sắc mặt Mâu Quân cũng trở nên sa sầm lại. Linh Nhiên hiển nhiên là đang phản kích lại hắn.
Linh Nhiên nói xong, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý, thu hết thần sắc trên mặt mọi người vào trong tầm mắt. Hắn biết mọi người cũng không phải là ngu ngốc, có lẽ đã biết được mục đích của mình là gì.
Nhưng biết rồi thì làm sao? Làm cho bọn họ tức giận thì Linh Nhiên cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Nếu vẫn còn tiếp tục ngang ngạnh thì càng tốt…Ước chiến sẽ không thể tránh khỏi. Tốt nhất là cao tầng song phương sống mái với nhau, hắn sẽ được “ngư ông đắc lợi.
Nghĩ đến đó, khóe miệng Linh Nhiên càng mở rộng vẻ tiếu ý, hắn chắp tay lại nói:
– Cứ như vậy đi, hai vị đại nhân chậm rãi thảo luận, tiểu đệ phải đi trước một bước.
Nói xong, hơi khom người, mang theo nữ nhân đi theo mình, ly khai khỏi gian phòng.
Nhìn đối phương ly khai như vậy nhưng nhân mã song phương cũng không có biện pháp nào để giữ đối phương lại.
Tình cảnh trong phòng bởi vì việc Linh Nhiên ly khai mà có chút trầm mặc. Lưu Phong hơi cau mày, Mâu Quân thì hắng giọng, sắc mặt xám xịt, không có một ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Mâu Quân mới đột nhiên mở miệng nói:
– Nếu sự tình đã làm rõ thì ta cũng nói thẳng. Lâm Dịch, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu, ngươi nghĩ muốn ly khai khỏi Tây Bắc Thiên? Rất đơn giản, ngoại trừ trả lại vật mà Phiêu Miễu Thiên đoạt được thì ngươi đừng nghĩ ra cách gì khác.
Mâu Quân không hề che giấu chút sát ý nào – Vững vàng tập trung nhìn Lâm Dịch, hành động của hắn nhất thời làm cho nhiệt độ trong phòng nháy mắt hạ xuống. Cảm thấy một cỗ sát ý mãnh liệt cuộn trào đến mình khiến cho lỗ chân lông toàn thân Lâm Dịch đều dựng đứng lên, thực lực của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ có điều loại sát ý này cũng không có khả năng làm Lâm Dịch e ngại.
Lâm Dịch hơi híp mắt lại, cười nói:
– Thật không? Vậy cũng được, chờ đến ngày ước chiến rồi ngươi sẽ thấy.
Lưu Phong quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.
– Ý tốt của đại nhân, tiểu đệ tâm lĩnh. Chỉ có điều ngày hôm nay xem ra không đi được. Ước chiến cũng không thể tránh khỏi. Linh Nhiên đột nhiên ly khai là muốn cho Phiêu Miễu Thiên và Phần Thiên xảy ra tranh đấu, không thể vì chuyện của tiểu đệ mà làm ảnh hưởng đến toàn bộ Phiêu Miễu Thiên. Cùng lắm thì tiểu đệ lưu lại thêm mấy ngày, Mâu Quân muốn giết ta cũng không phải là chuyện đơn giản.
Lâm Dịch nhẹ nhàng truyền âm cho Lưu Phong nói.
Biết trước rằng sự tình sẽ không thuận lợi dễ dàng, quả nhiên là gặp rắc rối. Ahh…
Lâm Dịch lộ vẻ bất đắc dĩ, không biết khi nào mới có thể trở về Đông Nam Thiên. Nghe xong lời Lâm Dịch, Lưu Phong khẽ nhíu mày, một lát sau đứng lên nói:
– Đi.
Ba người Lạc Kỳ, Việt Nhược, Lâm Dịch đều đứng lên, mặc kệ Mâu Quân vẫn đứng đó mà đi ra ngoài phòng.
Một trường phong ba bởi vì Lâm Dịch lui bước, cứ như vậy mà tan thành mây khói.
– Lão tiểu nhi Mâu Quân đúng là đê tiện.
Lạc Kỳ lộ vẻ tức giận, tuy rằng tiếp xúc không lâu nhưng mối quan hệ giữa hắn và Lâm Dịch cũng tương đối tốt. Lần này Mâu Quân làm khó Lâm Dịch, tất nhiên khiến cho hắn vô cùng tức giận.
Việt Nhược ở một bên cũng gật đầu liên tục, nói:
– Lâm Dịch ngươi yên tâm, lần ước chiến này chúng ta có thể cầm chắc thắng lợi, hắc hắc…Lưu Phong đại nhân được ban thưởng một thanh thần khí Phá Tàng Kiếm, lấy thực lực của đại nhân thì chức quán quân không ai giành được.
Lâm Dịch thấy thực lực của Lưu Phong quả thật vô cùng mạnh mẽ, nhưng nói hắn có thể giành được quán quân thì thực sự Lâm Dịch cũng không có chút lòng tin nào. Lưu Phong và Mâu Quân trước giờ đều ngang tài ngang sức, tuy rằng hiện giờ Lưu Phong đã có thêm thanh Phá Tàng Kiếm nhưng hắn cũng không phát huy được hết thực lực chân chính của nó. Chẳng những vậy, Mâu Quân chắc chắn cũng sẽ có thủ đoạn khác để giành thắng lợi. Vì thế sự thắng bại của hai người không ai có thể biết trước được.
Mà hiện giờ lại có thêm Linh Nhiên thực lực cũng không kém. Tuy rằng không rõ ràng lắm con bài chưa lật của đối phương, nhưng có lẽ so với Lưu Phong và Mâu Quân cũng không thua sút chút nào.
Dù sao đi chăng nữa, ba người cũng được mệnh danh là gần với thần cấp nhất tại Loạn Tinh Hải. Chuyện thắng hay bại còn phải nhìn vào tình hình thực tế trên chiến trường, thiên thời, địa lợi, cùng với vận khí…Chỉ cần có một chút sai lầm sẽ làm cho toàn bộ cuộc chiến khó có thể dự liệu.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch có chút đau đầu.
Ngoại trừ phải thắng, bằng không hắn cũng không có hy vọng ly khai khỏi đây.
Nếu Phần Thiên chiến thắng thì không cần phải nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho mình sử dụng truyền tống trận. Mà nếu Vô Thượng Thiên thắng, chỉ bời vì mình tương đối gần gũi với Phiêu Miễu Thiên mà thái độ của Linh Nhiên vẫn như ngày hôm nay sao? Hắn nhất định sẽ vô cùng thích thú xem Phần Thiên và Phiêu Miễu Thiên nổ ra đại chiến. Tuy rằng Phiêu Miễu Thiên giúp đỡ là do nợ mình một cái ân tình, nhưng loại chuyện này liên quan đến toàn bộ môn phái, chắc rằng Lưu Phong cũng sẽ phải suy nghĩ một chút, có thể vì mình mà khai chiến toàn diện với Phần Thiên hay không?
Suy nghĩ kỹ càng tới đó, Lâm Dịch càng cảm thấy tình cảnh của mình vô cùng khó xử, điều này làm cho hắn có chút đau đầu.
Sau một lát, Lâm Dịch đột nhiên nhìn Lưu Phong hỏi:
– Đại nhân, tham gia ước chiến cần bao nhiêu người?
Lưu Phong bị hỏi cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó trả lời:
– Sáu người.
– Hiện nay Phiêu Miễu Thiên xác định tham chiến bao nhiêu người rồi?
– Sáu người.
Lâm Dịch nhíu mày nói:
– Nếu như ta muốn tham chiến, nói vậy cũng không được?
Lưu Phong quay đầu nhìn Lâm Dịch, một lát sau lắc đầu nói:
– Chuyện này phải hỏi đại nhân.
Lâm Dịch hơi gật đầu, không nói nữa
– Cường giả thần cấp. Ahh…
Lâm Dịch than nhẹ, nếu như hắn có thực lực thần cấp thì còn cần gì phải suy nghĩ như vậy nữa? Chỉ cần chớp mắt là thành công, có khi hiện nay hắn đã đang ở cửa Thanh Nguyên Kiếm Tông rồi. Chớp mắt cái nữa khả năng hắn đang ở cửa nhà mình ở trấn Hi Mạn không chừng.
– Thực lực…
Lắc đầu, hắn theo sau mấy người, phá không mà đi.
Sau khi tới Phiêu Miễu Vân Cung, Lưu Phong phân phó để Lạc Kỳ an bài chỗ ở cho Lâm Dịch.
Là một cường giả Ngưng Thần kỳ, quy cách chiêu đãi Lâm dịch tất nhiên sẽ không thấp, hắn được an bài chỗ nghỉ cũng không cách xa đại điện lắm.
– Lưu ly phi diêm, ngọc điêu kim phấn.
thể hiện sự xa hoa không gì sánh được.
Lạc Kỳ và Việt Nhược nói chuyện với Lâm Dịch một lúc rồi mới ly khai, sau đó Lâm Dịch cũng tiến nhập vào trạng thái tu hành.
Từ trong miệng Lạc Kỳ mà hắn biết được tin tức, khoảng chừng ngày mười ba tháng này là ngày mà trăm năm một lần, cường giả Thần cấp giảng đạo. Trong vòng một ngày đêm, cường giả đã đạt Ngưng Thần kỳ đều có thể đi vào nghe. Điều này làm cho Lâm Dịch rất động tâm.
Cường giả Thần cấp trong truyền thuyết…Cường giả Thần cấp giảng Thiên đạo, làm sao không phải là một sự kiện kinh nhân?
Hiện nay, thực lực của hắn tất nhiên có thể so sánh được với đám người Mâu Quân, nhưng trên thực tế đẳng cấp của hắn lại chỉ là Ngưng Thần sơ kỳ. Tâm thần và năng lượng vẫn còn cần hắn rèn luyện rất nhiều. Cũng không biết năm nào, tháng nào mới đạt được trình độ ngưng tụ thần cách.
Hoàn tất việc thu công, Lâm Dịch suy nghĩ một chút, tính toán phương pháp che giấu việc hắn tiến nhập “Hổ thần cư.
Sau khi tiến vào phạm vi Phiêu Miễu vân cung, có khả năng tồn tại cường giả Thần cấp. Khi tiến nhập Hổ thần cư sẽ có năng lượng ba động cùng loại với không gian dị năng. Lâm Dịch cũng không dám khẳng định cường giả thần cấp có phương pháp nhận ra hay không. Nếu như thực sự bị cường giả thần cấp phát hiện ra thần khí…Lâm Dịch cũng không cho rằng mình có thực lực nắm giữ được “Hổ thần cư.
Đối với cường giả thần cấp thì Thần khí cũng có lực hấp dẫn vô cùng lớn.