Trong một lát khi ánh sáng hoàng sắc bao phủ Lâm Phỉ, đôi mắt nàng liền trở nên mê man. Thời gian trôi qua…
Lại thêm một gã nam tử tuấn mỹ từ trong tầng mây đi ra, toàn thân mặc một bộ trường bào trắng noãn, trong hai tròng mắt mang theo một tia kim sắc, trên trán cũng có một đạo hoa văn ký hiệu phức tạp không gì sánh được
– Để chúng ta xem Hân Dao gặp phải chuyện gì.
Tên nam nhân xuất hiên cuối cùng kia vung tay lên điểm một cái, một mặt kính màu vàng xuất hiện giữa không trung ba người. Trong mặt kính xuất hiên sương trắng nồng đậm, một lát sau hiện lên một tiểu hài nhi, chính là dáng dấp của Lâm Phỉ khi còn bé.
Phía trên đỉnh đầu bên ngoài kết giới, nước biển vẫn điên cuồng cuộn trào lên như cũ, tất cả mọi người ở Phiêu Miễu Vân Cung đều phải toàn lực rót năng lượng để duy trì kết giới không bị vỡ nát. Tác dụng chủ yếu duy trì kết giới là lực lượng của ba người Lưu Phong, Lạc Kỳ, Việt Nhược. Ba người lúc này sớm đã uể oải, sắc mặt tái nhợt, mồ hổi chảy ròng ròng.
Mặc dù như vậy nhưng bọn họ vẫn phải nỗ lực tiếp tục chống đỡ cho kết giới.
– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có người ngưng tụ thần cách, hiện nay dị biến đã kết thúc, chứng tỏ rằng người nọ đã trở thành cường giả Thần cấp rồi, vì sao vẫn không ra tay?
Lạc Kỳ cắn chặt hàm răng, đột nhiên mở miệng rống lớn.
Mặc dù là cường giả Thần cấp làm ra sự tình thế này rồi không chịu trách nhiệm, nhưng vẫn làm cho Lạc Kỳ cảm thấy phẫn nộ.
– Phải biết rằng đây là Phiêu Miễu Vân Cung, địa bàn của Khương Như đại nhân, mặc dù đã trở thành cường giả Thần cấp nhưng làm vậy có phải quá càn rỡ hay không?
Lâm Dịch nghe họ nói chuyện như vậy, lại nghĩ đến Lâm Phỉ đã ly khai, trong mắt hơi hiện lên một tia buồn bã, lập tức âm thầm tăng cường lực lượng của mình, miễn cưỡng được thêm vài phần. Dù sao Phiêu Miễu Vân Cung gặp phải chuyện này một phần trách nhiệm cũng là do hắn.
– Vì sao Đại nhân còn chưa đến?
Việt Nhược cũng hơi sốt ruột, hiện tại bọn họ đã tới cực hạn rồi, nếu như đại nhân không xuất hiện chỉ sợ kết giới chẳng mấy chốc sẽ bị nghiền nát. Nghĩ xem, áp lực của mấy ngàn km, đó là loại lực lượng lớn như thế nào? Ngay cả kết giới của cường giả Thần cấp cũng không chịu được hải áp lớn như vậy mà vỡ nát, bọn họ cũng không cho rằng cơ thể của chính mình có thể so sánh được với kết giới của cường giả Thần cấp.
Trong ánh mắt Lưu Phong hiện lên một tia dứt khoát, đột nhiên hô lớn:
– Tất cả các đại đội trưởng soái lĩnh mọi người, trừ trung đội trưởng và tiểu đội trưởng tiếp tục chống đỡ cho kết giới, còn lại tất cả những người khác rời khỏi Phiêu Miễu Vân Cung.
Thanh âm Lưu Phong trong nháy mắt vang lên khắp Phiêu Miễu Vân Cung. Mọi người còn đang nỗ lực chống đỡ kết giới không khỏi ngẩn ra một chút, tức thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
– Nhanh lên một chút, kết giới không còn chống đỡ được lâu nữa.
Thấy không ai chấp hành, Lưu Phong lại lớn tiếng hô to.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngây dại.
Tuy rằng lần hạo kiếp này không biết vì sao mà đến, Phiêu Miễu Vân Cung đã tồn tại bao nhiêu năm qua nhưng đây là lần hạo kiếp lớn nhất, hầu như tất cả mọi người đều chưa từng suy nghĩ tới việc này không thể giải quyết, sự khẩn trương ban đầu cũng chỉ chốc lát mà thôi. Bản thân là thuộc hạ của cường giả Thần cấp, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc kết giới của cường giả Thần cấp bố trí để bảo vệ Phiêu Miễu Vân Cung cũng có lúc gặp phải nguy hiểm.
Nhưng hiện tại nghe lời nói của Lưu Phong, mỗi người đều trở nên ngây dại.
Không thể nghi ngờ, Lưu Phong ra mệnh lệnh như vậy cho thấy tình thế hiện nay đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có khả năng Phiêu Miễu Vân Cung sẽ bị tiêu tan trong Loạn Tinh Hải.
Tình huống đó là sao?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác quên cả phản ứng. Bọn họ đều là người tự lấy Phiêu Miễu Vân Cung để tự hào, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị bắt phải rời bỏ Phiêu Miễu Vân Cung. Mà lần hạo kiếp này tự nhiên cứ xuất hiện như vậy, không ai biết rõ là vì sao, thậm chí cho tới bây giờ bọn họ đều không biết đến tột cùng là ai đã ngưng tụ ra thần cách.
Lưu Phong lại tiếp tục kêu gào, thúc giục mọi người. Trên bề mặt kết giới lại xuất hiện thêm vài vết nứt.
Ba…
Nghe thấy thanh âm nứt vỡ đó, ba người Lưu Phong không khỏi khẩn trương, viên tinh thể màu vàng trong tay họ cũng xuất hiện thêm một khe nứt.
– Đệ nhất đại đội, trừ trung đội trưởng và tiểu đội trưởng, tất cả người còn lại tập trung rút lui khỏi Phiêu Miễu Vân Cung.
– Đệ nhị đại đội, trừ trung đội trưởng và tiểu đội trưởng, tất cả người còn lại tập trung rút lui khỏi Phiêu Miễu Vân Cung.
– Đệ tam đại đội…
– Đệ tứ…
…
Tiếng gầm gừ, tiếng rống giận, tiếng bi phẫn…Dường như tất cả Phiêu Miễu Vân Cung đều nổ tung lên. Những người đang lui lại ngẩng đầu lên nhìn vài người còn cố gắng duy trì kết giới, cắn chặt hai môi, sau đó dứt khoát xoay người, rất nhanh tập trung rời ra bên ngoài.
Hiện tại kết giới vẫn chưa bị nghiền nát, bằng vào thực lực của bọn họ vẫn có thể đi vào trong nước biển mà không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng nếu chờ đến lúc kết giới bị nghiền nát, nước biển cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt vào trọng thì không thể nghi ngờ, bọn họ sẽ bị nghiền nát thành một đống bùn.
Những người còn lại đều đang nỗ lực chống đỡ kết giới, trong mắt họ đều lộ ra thần sắc quyết tâm, không ai lui bước, không ai giữ lại chút lực lượng nào cho bản thân mình, toàn lực rót năng lượng vào trong kết giới trên đỉnh đầu, cố gắng kiên trì thêm một chút thời gian cho những người khác.
Cửa ra của Phiêu Miễu Vân Cung lúc này đang có một số lượng lớn Hư Thần cảnh cường giả chen chúc nhau ra ngoài. Đáng tiếc kết giới này là kết giới đơn phương, nói cách khác, muốn duy trì kết giới thì phải rót năng lượng vào từ bên trong, bên ngoài kết giới chỉ có năng lượng mang tính công kích mà thôi. Sau khi ly khai Phiêu Miễu Vân Cung, bọn họ cũng không lập tức bay ra ngoài khơi mà khẩn trương quay lại nhìn vết rạn trên bề mặt quang cầu màu vàng, hai tay họ đều nắm thật chặt, âm thầm khích lệ chính mình và mọi người xung quanh.
Thấy một màn như vậy, không thể nghi ngờ Lâm Dịch là người xúc động lớn nhất. Hắn không khỏi nghĩ về khoảng thời gian khi vừa trở thành cường giả Hư Thần cảnh, Quỷ Linh cùng với hắn kết bạn đồng hành cũng đã từng làm những chuyện như vậy. Ai dám nói Thiên giới vô tình?
Trong toàn bộ không gian Phiêu Miễu Vân Cung, ngoại trừ tiếng long ngâm, hổ gầm ở bên ngoài, cũng chỉ có Lâm Dịch phóng ra lam sắc quang mang ma sát với không khí tạo ra thanh âm ầm ầm, cố gắng khép lại vết nứt trên bề mặt kết giới. Một lúc lâu sau, cuối cùng một thanh âm trầm đục vang lên, kết giới đột nhiên lại khôi phục dáng dấp như ban đầu, kim quang lóng lánh, thậm chí còn có vẻ vững vàng hơn so với lúc trước.
Lâm Dịch lúc này mới nhắm mắt, cắn chặt răng, không gian hơi tối sầm lại, luồng năng lượng mà hắn phát ra biến mất vô tung vô ảnh.
Thấy chiêu thức điều khiển năng lượng đó của Lâm Dịch, đám người Lưu Phong lại một lần nữa dại ra.
Hắn không những chịu đựng được luồng năng lượng ba động cường đại, không những thế còn làm cho nó đình chỉ lại. Như vậy năng lượng mà hắn nắm trong tay phải mạnh như thế nào? Chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung được.
Lâm Dịch lúc này một con mắt màu lam, một con mắt màu đỏ. Hắn liếc nhìn về phía đám người Lưu Phong. Chỉ một cái liếc mắt đơn giản nhưng làm cho đám người Lưu Phong nhất thời đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, bọn họ căn bản không biết phải làm thế nào khi cảm giác bị một đôi âm dương song nhãn đảo qua.
Con mắt bên trái là một màu lam sắc, băng lãnh không có một chút tình cảm nhân loại nào, có lẽ nhìn vào nó cũng chỉ có băng lãnh và lý trí mà thôi. Con mắt bên phải hồng sắc yêu dị, mang vẻ bạo ngược vô cùng. Một tà dị, một bạo ngược, hai loại khí tức từ trong mắt hắn biểu hiện ra bên ngoài.
Giờ khắc này nhìn Lâm Dịch giống như một ma thần, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi.
Nhưng đúng vào lúc này, huyễn ảnh Bạch Hổ đột nhiên bộc phát ra một tiếng rít gào thật lớn, tiêu tán vô hình trên không trung, trên người Lâm Dịch cũng đang chậm rãi biến đổi lại, bộ lông trên người đang từ từ biến mất. Khi huyễn ảnh Bạch Hỗ biến mất vô ảnh vô tung, Lâm Dịch cũng đã khôi phục trở lại trạng thái bình thường.
Sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, nhãn thần mờ đục, hô hấp kịch liệt. Khi nãy thi triển năng lượng đã là cực hạn của hắn rồi.
Đồng thời với lúc Bạch Hổ huyễn ảnh biến mất, Hắc Viêm Long cũng ngâm lên một tiếng, rồi chủ động chui vào trong hắc động, chỉ một lát sau đã biến mất, hắc động kia cũng thu nhỏ lại rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh trở lại, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Nhưng mà tất cả mọi người xung quanh sau khi chứng kiến được việc vừa rồi đều trở nên ngơ ngác nhìn Lâm Dịch. Bọn họ biết rằng một màn này sẽ khiến bọn họ cả đời không bao giờ quên.
Bạch Hổ thần, Hắc Viêm Long, cùng với đôi mắt âm dương một lam một đỏ yêu dị kia làm cho mọi người đều trở nên sợ hãi.
– Kết…Kết thúc rồi?
Việt Nhược từ trạng thái ngơ ngẩn đang phục hồi lại tinh thần, nhưng vẫn không thể tin được mọi chuyện vừa xảy ra.
Ngẩng đầu lên nhìn kết giới Thần cấp phía trên, so với bình thường nó còn sáng sủa, trơn bóng hơn trước, hắn có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ.
– Kết thúc.
Lâm Dịch uể oải cười cười, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Hoàn hảo, lúc này lại có thể thành công. Trong dĩ vãng Lâm Dịch cũng từng bộc phát ra Thú văn chi nguyên, nhưng không có cách nào thao túng nó. Nhưng lúc này hắn đã cảm giác được chính mình có thể thao túng nó được một phần nào.
Năng lượng của Thú văn chi nguyên quá mức khổng lồ, hắn không có cách nào có thể dễ dàng sử dụng. Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi uể oải một chút.
Mặc dù Lâm Dịch đã nói vậy nhưng Việt Nhược vẫn không dám tin tưởng, mà Lạc Kỳ đứng bên cạnh hắn cũng biểu hiện hoài nghi như vậy. Bọn họ đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên kết giới, dường như đang cố gắng ép buộc mình tiếp thu một vấn đề nào đó.
So với hai người kia thì Lưu Phong biểu hiện trấn tĩnh hơn một chút. Chỉ một thời gian ngắn khiếp sợ, hắn đã có thể tiếp nhận được rồi, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn sang Lâm Dịch, mở miệng nói:
– Đa tạ.
Lâm Dịch hơi giật mình, lập tức cười cười một cách vô lực. Lần đại họa này vốn là do hắn dựng lên, hiện giờ hắn giải quyết hoàn toàn là do trách nhiệm, căn bản không cần đến sự tạ ơn của bọn họ.
– Để cho mọi người quay trở lại thôi, kiến trúc trong Phiêu Miễu Vân Cung lúc nãy bị phá hư cũng không nhỏ.
Lưu Phong nhìn về phía khu vực lúc nãy Hắc Viêm Long vừa hiện ra, long thân khổng lồ của nó cũng phá hủy rất nhiều nhà cửa, cả một khu vực trở thành một mảnh phế tích. Chỉ có điều nếu so sánh với việc toàn bộ Phiêu Miễu Vân Cung trở thành bình địa mà nói thì tổn thất đó cũng không tính là gì.
– Vâng.
Có người lĩnh mệnh, xoay người bay đi. Cũng không cần hắn phải ra ngoài gọi, mọi người bên ngoài từ lâu đã nhìn thấy hết sự việc vừa phát sinh, cả đám lại chen chúc nhau trở về, tụ tập xung quanh đám người Lâm Dịch, dùng nhãn thần kính nể và sùng bái mà nhìn Lâm Dịch. Hiển nhiên là bọn họ không thể quên được một màn sự kiện vừa rồi.
– Các vị đại nhân đi nghỉ ngơi trước đi, mọi việc ở đây giao cho chúng ta làm là được rồi.
Một gã đại đội trưởng bay tới gần bên cạnh đám người Lưu Phong, vẻ mặt quan tâm nói. Khi nhìn về phía Lâm Dịch, thần sắc hắn mang thêm một tia kính nể, kèm theo cảm kích sâu sắc.
Lưu Phong hơi gật đầu:
– Còn lại giao cho các ngươi.
Nói xong liền mang theo mấy người ly khai khỏi chỗ này.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ uy áp khổng lồ lại xuất hiện thêm một lần nữa. Tất cả mọi người không khỏi biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên. Bọn họ lúc này dường như đều có cảm giác “Chim sợ cành cong.
..Thời gian một ngày đêm vừa rồi, bọn họ đều phải chịu đựng uy áp của cường giả Thần cấp, so với rất nhiều người có khi còn nhiều hơn cả đời họ gặp phải. Đám người Lưu Phong, Lạc Kỳ, Việt Nhược nhất thời ngưng trọng lại sắc mặt, cung kính hướng lên phía trên hô lớn:
– Cung nghênh đại nhân.
Nghe được lời Lưu Phong nói, các cường giả Luyện Cách kỳ xung quanh cũng nhất thời trở nên sợ hãi, cả đám quỳ rạp xuống, hô to:
– Cung nghênh đại nhân.
Không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn. Đối với rất nhiều người mà nói thì đây là lần đầu tiên bọn họ được gặp trực tiếp cường giả Thần cấp. Đó chính là cường giả Thần cấp trong truyền thuyết! Tất nhiên làm cho bọn họ trở nên vô cùng khẩn trương.
Lâm Dịch lúc này cũng hiểu ra đã có cường giả Thần cấp xuất hiện, vẻ mặt hắn hơi ngưng trọng một chút, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu.
Một mảnh kim quang từ trên không trung xuyên qua vô số km trong biển sâu, thẳng tắp phóng tới gần trên đỉnh đầu đám người Lưu Phong. Lúc kim quang lóe lên, một đạo thân ảnh chậm rãi, nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh mắt của Lâm Dịch chăm chú nhìn người đó. Xuyên thấu qua kim quang, Lâm Dịch có thể thấy đó là một khuôn mặt của một người thanh niên lạnh lùng, nghiêm nghị, mái tóc dài đen như mực bay lượn giữa không trung, da thịt trong suốt, sáng bóng như ngọc, dưới ánh sáng rực rỡ màu vàng chiếu rọi xuống càng làm lộ ra vẻ hoàn mỹ, không chút tỳ vết. Không khoa trương mà nói thì bất kỳ nam nhân nào đứng trước mặt hắn đều cảm thấy trở nên buồn bã, thất sắc.
Mà ở trên trán hắn cũng có một đạo ký hiệu hoa văn phức tạp giống như lúc Lâm Phỉ thành thần. Lâm Dịch suy đoán, chẳng lẽ đó là ký hiệu biểu hiện cường giả Thần cấp hay sao?
Người này so với tưởng tượng của Lâm Dịch còn lạnh lùng hơn nhiều, đôi con ngươi nhìn lại dường như có thể ngưng kết ra thành băng. Sau khi kim quang tán đi hoàn toàn, lộ ra thân hình đứng huyền phù giữa không trung.
– Đứng lên đi.
Thanh âm thản nhiên, lạnh lùng từ trong miệng hắn vang lên.
– Vâng.
Ba người Lưu Phong lĩnh mệnh, hơi ngẩng đầu, lui về phía sau nửa bước…Bọn họ căn bản không dám ngẩng hẳn đầu lên nhìn. Chỉ có điều giờ phút này họ đang vô cùng nghi hoặc, bình thường đại nhân phi thường nhu hòa như vậy, vì sao ngày hôm nay lại lạnh lùng như thế?