Cười ha ha, Lâm Dịch nói:
– Chúng ta vào đi thôi.
Nói xong, ba người liền tiến tới trước.
Thủ vệ thấy ba người tới, vốn sững sờ, sau đó nhìn thấy bộ dáng của ba người liền biết người đến không phú thì quý, thân phận phi thường nên không dám lãnh đạm, vội vàng tiến ra đón, kính cẩn nói:
– Bái kiến đại nhân và hai vị tiểu thư…Không biết ba vị…
Thư Mộng cười cắt đứt lời hắn:
– Ta là tới tìm phu nhân các ngươi, xin hỏi nàng có ở đây không?
– Có…Không biết ba vị…
Hộ vệ vội vàng đáp, lập tức có chút chần chờ mở miệng.
– Ha ha, ngươi cứ nói là người bổn gia đến là được rồi.
Thư Mộng vừa cười vừa nói.
– Dạ dạ, ba vị thỉnh.
Nghe xong là bổn gia của phu nhân, hộ vệ kia không dám chân chờ, đánh một ánh mắt, hộ vệ khác liền vội vàng gật đầu chạy vào trong. Mà ba người Lâm Dịch thì đi vào dưới sự dẫn dắt của một hộ vệ khác.
Lọt vào trong tầm mắt là một lương đình nhàn nhã, màu xanh lá phủ khắp sân nhỏ, trong góc hòn non bộ trì trạch, các đình cầu nhỏ, một con đường nhỏ cong cong dùng đá vụn màu trắng lót đường theo dưới chân một mực kéo vào trong…Lâm Dịch và ba người đều nhíu mày, thầm khen loại bố cục trong thanh nhàn không mất trang nhã này.
Dưới sự dẫn dắt của hộ vệ, ba người đã đến sảnh. Hộ vệ cười nói:
– Ba vị ở đây chờ một chút, phu nhân có lẽ rất nhanh sẽ tới thôi, mời dùng trước chén trà a.
Trong khi nói chuyện, hai tỳ nữ tướng mạo thanh tú đã bưng ba chén trà xanh lên.
Lâm Dịch nhìn bố cục xung quanh, cũng cảm thấy rất hứng thú. Trong Thanh giản ấm áp lại không mất hào phóng, không khỏi cường nói:
– Nhà này của Yến nhi so với chúng ta còn tốt hơn nhiều.
Lời này ngược lại không sai…Vô luận là Cổ Văn hay Thiên Giới, đều truy cầu lực lượng đỉnh phong cả, đối với việc hưởng thụ vinh hoa trong thế tục cũng không để ý nhiều nắm. Mà Kim Trĩ Hàm với tư cách là thống lĩnh quân đội bổn thành, bình thường không thể thiếu liên hệ với người bình thường được. Bố cục của gian phòng, vừa phải chú ý đến phong độ, vừa phải chú ý ấm áp. Quả thật so với người của Cổ Văn vàThiên Giới còn cầu kì hơn nhiều…
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều gật đầu, lộ vẻ đồng ý với lời của Lâm Dịch.
Thư Mộng sau khi gả cho Lâm Dịch liền một mực ở trong Cổ Văn, đối với loại cảm giác này càng hiểu rõ hơn.
– Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.
Hộ vệ kia lại khom người kính cẩn nói một tiếng, sau khi thấy Lâm Dịch gật đầu cười với hắn, lúc này mới ra khỏi thiên thính.
Ba người liền chờ đợi trong sảnh.
Ước chừng sau khi qua hơn mười phút, lông mày Lâm Dịch hơi động, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.
Thư Mộng cũng khẽ nhích lông mày, quay đầu cười nói:
– Nhìn bộ dáng hẳn là Yến nhi đã đến.
Lâm Dịch gật đầu cười, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào. Chỉ sau chốc lát đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với một thanh âm dễ nghe thầm nói:
– Là một nam nhân và hai nữ nhân sao? Chẳng lẽ là cha mẹ và chị dâu?…Cũng không đúng ah, nếu là chị dâu thì không thể nào chỉ có một vị a…
Tuy rằng đã qua 300 năm nhưng Lâm Dịch vẫn nghe ra đây là thanh âm của muội muội Lâm Yến…Nhớ tới bộ dáng của muội muội hơn ba trăm năm trước, Lâm Dịch ngược lại rất hiếu kỳ, sau ba trăm năm, Yến nhi sẽ thành ra thế nào rồi?
Đang nghĩ ngợi, một thân ảnh đã đi vào thiên thính.
Một thân váy dài trắng tinh, tóc dài đen nhánh, trên khuôn mặt trái xoan tinh tế gắn một cặp mắt sáng ngời, trong ánh mắt lại mang theo một tia nghi hoặc. Đình đình ngọc lập, phong độ tư thái giống như người trong họa – chính là Lâm Yến năm đó!
Khác với ba trăm năm trước, trên người Lâm Yến hiện giờ đã nhiều thêm một phần kiều mị phong tình mà chỉ nữ nhân thành thục mới có, càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác. Tuy rằng là muội muội của mình, nhưng Lâm Dịch nhìn thấy hai mắt vẫn nhịn không được hơi sáng lên, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười.
Sai khi Lâm Yến thấy rõ bộ dáng người đến là ai, bước chân vốn định bước vào phòng bỗng ngừng lại, một đôi mắt to lập tức trừng lớn, bàn tay bưng kín miệng nhỏ không dám tin nhìn người đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn mình.
– Ca ca? Là ca sao?
Trong mắt Lâm Yến vẫn mang theo biểu lộ không dám tin, nỉ non nói.
Lâm Dịch và Lâm Yến có thể nói là cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh muội dù là ai cũng không thể sánh bằng. Thấy biểu lộ Lâm Yến không dám tin, hốc mắt đã ẩn ẩn nước mắt, con mắt Lâm Dịch cũng hơi ướt át.
Lâm Dịch đứng lên, trong mắt mang theo chút lệ quang, nhưng lại gật đầu cười, ôn nhu gọi một tiếng:
– Yến nhi.
– Ca!
Lâm Yến lập tức bổ nhào vào ngực Lâm Dịch, nước mắt rơi xuống tí tách.
Lâm Dịch hơi sững sờ, sau đó lại bật cười, nhu hòa sờ sờ đầu Lâm Yến.
Mà hai tiểu tỳ ở một bên lại mở to hai mắt nhìn…Phu nhân ở trước mặt người ngoài đều lộ ra bộ dáng lạnh nhạt ôn nhã, hôm nay sao lại thất thố như vậy? Ca? Công tử trẻ tuổi này, chính là ca ca của phu nhân sao? Khó trách, hai huynh muội đều trẻ tuổi như vậy…
Hai tiểu tỳ không chuyển mắt tò mò nhìn hai huynh muội Lâm Dịch và Lâm Yến, trong mắt Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng ẩn vài giọt nước mắt, rưng rưng nhìn hai huynh muội gặp được nhau này, cũng vì tình cảm huynh muội thâm hậu giữa họ mà cảm thán.
– Được rồi, đã thành đại cô nương rồi, còn động một chút lại chui vào ngực ca ca, như vậy còn ra gì nữa?
Lâm Dịch cười trêu ghẹo Lâm Yến.
Lâm Yến lúc này mới ngẩng đầu lên trong ngực Lâm Dịch, hai mắt ngập nước tràn đầy kinh hỉ, sau khi nghe thấy ca ca nói thì trên mặt đẹp liền nổi lên một tia đỏ ửng. Sau đó lại lộ ra nét mặt ngây thơ cười tươi như hoa:
– Nhân gia gặp ngươi nên rất cao hứng nha.
Nhìn thấy muội muội làm nũng như vậy, loại cảm giác này trọn vẹn 300 năm đã không gặp rồi, Lâm Dịch lập tức phá lên cười ha ha. Lâm Yến bị cười như thế hơi nhíu cái mũi tinh xảo lại, sẳng giọng:
– Đáng ghét…
Ánh mắt lóe lên, lúc này mới nhìn Thư Mộng và Thủy Linh Lung ở một bên mang theo nụ cười thiện chí nhìn mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Vội vàng chui ra khỏi ngực Lâm Dịch, lúc này mới có chút hành lễ nói:
– Yến nhi bái kiến hai chị dâu…Hắc hắc, vài năm không gặp, hai vị chị dâu càng thêm xinh đẹp nha.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều che miệng cười cười, Thư Mộng cười nói:
– Nha đầu ngươi, đã làm “Phu nhân” rồi còn nghịch ngợm như vậy
Lâm Yến lập tức le lưỡi về phía Thư Mộng…Hai vị chị dâu đối với nàng cũng không phải là người xa lạ. Thư Mộng cũng không cần nói, từ nhỏ đã cùng lớn lên, lúc trước còn rất thích quấn quít lấy nàng nữa. Mà Thủy Linh Lung lại là lão sư sau khi nàng tiến vào học viện dị năng, xưa nay vẫn rất chiếu cô nàng. Ở trước mặt các nàng, Lâm Yến tự nhiên không cần giả trang gì rồi.
Sau khi ho nhẹ vài tiếng, Lâm Yến nói với hai tiểu tỳ:
– Các ngươi lui xuống trước đi.
– Vâng phu nhân.
Tiểu tỳ tuân mệnh, rời khỏi đại sản.
Đợi đến lúc hai người đi, Lâm Yến liền khôi phục lại vẻ hoạt bát như trước, ôm lấy một tay của Lâm Dịch, trong mắt to tràng đẩy vẻ vui mừng nói:
– Ca, ca trở về lúc nào thế?
– Vừa về vào mấy ngày trước.
Lâm Dịch cười đáp trả.
– Ca là từ Thiên Giới trở về sao? Là ân huệ của Thiên Giới sao?
Lâm Yến lập tức hào hứng, chớp mắt to nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch khẽ gật đầu sau đó nói:
– Thú vị ah…Ta lần này đến kỳ thật chính là để đón muội lên Thiên Giới, đi không?
Lâm Yến nghe xong lập tức mở to hai mắt nhìn…Thiên Giới, danh từ kia đối với nàng mà nói quả thật quá mức xa xôi. Hôm nay Lâm Dịch lại còn nói muốn dẫn nàng đi Thiên Giới? Sau khi ngốc trệ trong ngắn ngủi nàng liền tung tăng như chim sẻ bắt đầu hoan hô:
– Thật vậy chăng, thật vậy chăng? Khi nào thì chúng ta đi thế? Thiên Giới nhất định có rất nhiều điều thú vị a? Hắc hắc…Mang Nhược Nhược theo nữa có được không.
Lâm Dịch sủng nịch vuốt vuốt đầu Lâm Yến:
– Tốt, không chỉ Nhược Nhược…Mà ngay cả con cái của các ngươi cũng có thể mang lên.
– À?…
Lâm Yến nao nao, khuôn mặt lập tức nóng bừng, vội vàng nói:
– Ca, ca nói gì thế? Người, người ta còn chưa có hài tử mà…
Lâm Dịch lập tức kinh ngạc…Đã 300 năm rồi, sao lại chưa có hài tử chứ.
Lâm Yến thấy biểu lộ của Lâm Dịch đã biết rõ hắn nghĩ gì, sắc mặt đỏ hồng giải thích nói:
– Muội và Nhược Nhược đã là cường giả tinh vị cảnh rồi, cho nên cũng không nóng lòng có hài tử…
Thanh âm càng nói càng nhỏ.
Tuy rằng là ca ca của mình nhưng nói loại chuyện này Lâm Yến vẫn cực kì e lệ.
Bất quá như huống như bọn Lâm Yến cũng không ít. Tánh mạng của Tinh vị cảnh gần như vô hạn, muốn hài tử cũng không cần vội gì. Huống chi tính tình của Lâm Yến vốn nghịch ngợm, bản thân giống như hài tử vây, nghĩ đến loại chuyện như có con cũng khiến nàng hơi sợ.
Đám người như La Á, Ám Tương cực kì nhỏ. Dù sao khi bọn hắn có hài tử còn chưa có đạt tới tu vi Tinh vị cảnh.
– Như vậy cũng tốt, vậy Mộng nhi, muội đi nói cho Nhược Nhược đi, chúng ta sẽ rời đi a.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu rồi nói.
– Vội vã như vậy sao?
Lâm Yến có quái lạ.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua Thư Mộng Thủy Linh Lung, hai người đều nhẹ gật đầu với hắn. Sau đó hắn mới thở dài một tiếng, biểu lộ trở nên trịnh trọng hơn nói:
– Yến nhi, kỳ thật lần này mang bọn muội đi Thiên Giới là có nguyên nhân…
Lúc này, Lâm Dịch nói tóm tắt chuyện xảy ra hôm qua cho Lâm Yến, biểu lộ của Lâm Yến cũng biến thành khiếp sợ.
Lâm Dịch nói xong, nhìn Lâm Yến không nói gì thêm. Toàn bộ phòng đều lâm vào trong trầm mặc.
Sau khi qua thật lâu, Lâm Yến mới thở thật dài, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch gật đầu nói:
– Muội biết rồi. Ca, muội đi tìm Nhược Nhược, các người ở đây chờ một lát.
Lâm Dịch nhìn Lâm Yến đã điều chỉnh tốt cảm xúc, trên mặt lộ ra một tia cười vui mừng…Thời gian 300 năm, Yến nhi quả thật đã trưởng thành lên nhiều.
Khẽ gật đầu sau đó nói:
– n, chúng ta đợi ngươi.
Lâm Yến nhẹ gật đầu, lại chào hỏi với Thư Mộng và Thủy Linh Lung, lúc này mới rời khỏi thiên thính.
Không đợi quá lâu, bất quá chỉ sau chốc lát, cửa của thiên thính lại được đẩy ra.
– Ca, Nhược Nhược đã đến.
– Đại ca.
Đi theo sau lưng Lâm Yến, một thanh niên nam tử mặc vây giáp đen đi vào.
Nam tử tướng mạo tuấn lãng, vây giáp màu đen vây bao trùm lấy thân thể thon dài của hắn, cả người nhìn qua anh vĩ phi phàm. Tướng mạo rất tuẫn lãng cộng thêm một thân vây giáp toàn thần, khiến cho cả người hắn nhìn qua có vài phần phong phạm của nho tướng. Hôm nay biểu lộ của vị nho tướng này lại mang theo vài phần kinh hỉ.
Lâm Dịch cao thấp dò xét nam nhân…Hắn không khỏi nghĩ đến tiểu nam hài năm đó đứng trước người mình, bộ dáng thanh tú kia, trong ánh mắt kiên định lại mang theo vẻ khẩn trương. Mà hôm nay, tiểu nam hài năm đó đã hoàn toàn phát triển, trên mặt cũng không còn vẻ trẻ trung và non nớt năm đó.
Chỉ thấy biểu lộ của hắn rất kinh hỉ, mà trong kinh hỉ, lại mang theo vài phần khẩn trương ngại ngùng…Chỉ riêng điểm này thôi, liền đủ để chứng minh những năm này tuy rằng hắn đã trở nên thành thục, nhưng bản tính cũng không biến hóa bao nhiêu cả.
Lâm Dịch thoả mãn cười cười với Kim Trĩ Hàn, trên mặt Kim Trĩ Hàn lộ ra dáng cười ngại ngùng, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, lúc này mới quay đầu cung kính hành lễ về phía Tô Mộng và Thủy Linh Lung nói:
– Bái kiến hai chị dâu.
Thư Mộng, Thủy Linh Lung cũng gật đầu cười, xem như đáp lễ.
Chào hỏi xong xuôi, Lâm Yến mới nhìn về phía Lâm Dịch nói:
– Ca, chuyện kia, ca nói cho Nhược Nhược đi.
Kim Trĩ Hàn vẻ mặt tươi cười, nghe thấy Lâm Yến nói thế, không khỏi hơi sửng sốt một chút, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi:
– Yến nhi, chuyện gì?
Rất hiển nhiên, Lâm Yến cũng chưa nói mọi chuyện cho Kim Trĩ Hàn. Lâm Yến nhìn Kim Trĩ Hàn mà mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến tính nghiêm trọng của tin tức mà Lâm Dịch mang đến, không khỏi lộ ra có chút trầm trọng, khẽ lắc đầu nhìn về phía Lâm Dịch.
Nhìn thấy biểu lộ Lâm Yến như thế, dáng cười trên mặt Kim Trĩ Hàn cũng thu liễm lại nhìn về phía Lâm Dịch đang ngồi trên ghế, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối với vị đại ca kia, trong lòng Kim Trĩ Hàn vẫn luôn cực kỳ tôn sùng. Truyền kì cả đời của hắn, Kim Trĩ Hàn cũng hướng đến không thôi. Chỉ dùng vài năm đã trở thành cường giả Thánh Cấp trẻ tuổi nhất đại lục, Ma nguyên động quật, Vô Song hội, Cổ Năng truyền thừa, Cổ Thuật truyền thừa, Cực Trú Hàn Viên…Những thứ đó cho dù đối với Kim Trĩ Hàn hiện giờ cũng là thứ trong truyền thuyết, nhưng từ hơn ba trăm năm trước đã lưu lại thân ảnh của đối phương rồi.
Tên của hắn được truyền bá rất ít trong dân gian, nhưng chỉ cần là gia tộc cỡ lớn có cường giả Thánh Cấp, thậm chí trong hoàng tộc đế quốc cũng như sấm rền…Trong lòng Kim Trĩ Hàn, vẫn có một loại cảm xúc gần như sùng bái với vị đại ca này. Cho đến ngày nay, hắn vẫn nhớ rõ áp lực và vẻ khẩn trương năm đó khi mình đối mặt với Lâm Dịch có biểu lộ lạnh nhạt, với thêm cả dáng cười hiền lành đối với mình nữa…
Hôm nay thấy lông mày Lâm Dịch cũng có chút nhíu lại, hắn theo bản năng liền cảm nhận được tính quan trọng của việc này.
– Kỳ thật lần này ta đến, là để đón đệ và Yến nhi lên Thiên Giới…Cũng chính là Thiên Vị giới trong miệng của các ngươi.
Câu nói đầu tiên của Lâm Dịch liền khiến Kim Trĩ Hàn sững sờ ngay tại chỗ. Ngay sau đó, lại là một cổ cuồng hỉ…Đối với người ở vị diện này mà nói, Thiên Vị giới, đây chính là tồn tại chỉ có thể mộng chứ không thể thành a!
Bất quá, sau khi cuồng hỉ ngắn ngủi, Kim Trĩ Hàn lại đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Lâm Dịch, Lâm Yến cùng với hai vị tẩu tẩu, liền biết rõ vấn đề khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.