Chương 73: Độc thân ra đi.

Độc thân ra đi.

Trong đại sảnh, còn có vài chục tên giám sát, nhìn thấy nhiều thợ mỏ đi ra như vậy, bọn chúng biết đại thế đã mất, tự động đi tới quỳ rạp xuống đất, khóc lúc cầu xin thợ mỏ tha thứ.

Đến lúc này, Lâm Dịch cảm giác đã không cần mình tiếp tục làm chủ, cũng không nói gì, chúng thợ mỏ thấy Lâm Dịch không nói gì, cho rằng Lâm Dịch cố tình bỏ qua đám giám sát nay. Nhớ tới công lao Lâm Dịch giúp cho bọn họ có được tự do, tuy trong lòng hận đám giám sát này tới cực điểm, nên cũng không lấy mạng của chúng, hơn mười tên giám sát kia lập tức khóc lóc rối tinh rối mù, quỳ rạp xuống trước mặt thợ mỏ thừa nhận tội lỗi. Trong đó có vài tên trong quá trình sám hối cảm thấy tội lỗi của mình đã quá rõ ràng, một hồi áy náy không chịu nổi, liền đâm đầu xuống đất tự sát.

Thấy một màn này, đột nhiên Lâm Dịch cảm thấy nghi hoặc, việc mình làm, chỉ sợ đã giết hơn mấy trăm người rồi a? Nhưng những người này, thật sự chỉ có phương pháp giết chết là tốt nhất hay sao?

Lần đầu tiên Lâm Dịch sinh ra nghi hoặc với thủ đoạn của mình, trên mặt biệu lộ vẻ đăm chiêu khó hiểu.

Tất cả chuyện này đã chuẩn bị hoàn tất, Lâm Dịch liền ở lại trong doanh địa một đêm, sáng sớm ngày mai, liền ngồi Ước Ba Long trở về thành thị.

Lập tức đưa tới một hồi hoan hô…Trong bọn họ, tới nơi này thời gian dài nhất là mười năm. Ngắn nhất cũng tiếp cận sáu bảy năm. Thành thị, đối với bọn họ mà nói là giấc mộng không thể thực hiện được, bởi vì quá kích động, rất nhiều người giám sát trong phòng kia, một đêm không ngủ được.

Mà Lâm Dịch thì đi suốt đem đến rừng rậm bên ngoài nơi trú quân, đem bọn người Lôi Cách tiếp trở lại. Sau khi bọn Lôi Cách biết rõ Lâm Dịch đã giải cứu tất cả thợ mỏ, đương nhiên lại cảm tạ một hồi, một hồi quỳ xuống, làm cho Lâm Dịch rất đau đầu.

Một đêm dưới sự kích động tâm tình của đám thợ mỏ qua đi.

Sáng sớm hôm sau, ba mươi đầu Ước Ba Long chờ xuất phát.

Số lượng thợ mỏ khoảng chừng bốn trăm người. Cũng may ba mươi đầu Ước Ba Long có thể ứng phó. Mà trong đám thợ mỏ có ít người giống như Lôi Cách, trước kia có chăn nuôi qua Ước Ba Long, phương diện điều khiển không bị ảnh hưởng, dần dần, Ước Ba Long bay lên không trung, với tư cách là vật chuyên chở đồ vật tiếp tế từ bên ngoài vào đây, cho nên không cần đám người Lôi Cách thao túng, Ước Ba Long đã dựa theo phương hướng quen thuộc xuất phát…

– Rốt cuộc cũng rời đi.

Trong lòng Lâm Dịch thở ra một hơi, mặt trời vừa lên, câu chuyện vẫn còn tiếp tục.

Có Ước Ba Long thay đi bộ, tốc độ rời đi cũng cực kỳ mau lẹ, xem ra những con Ước Ba Long này đều đã tiếp nhận huấn luyện chuyên môn, có thể duy trì phi hành trong thời gian dài.

Đương nhiên, cho dù phi hành thời gian dài, cũng không có khả năng tiếp tục phi hành mấy tháng. Cũng may những con Ước Ba Long này thường xuyên đi tới đi lui từ nơi trú quân nô lệ và ngoại giới, cho nên trong cái rừng rập khắp nơi đều không an toàn này trong mắt của Lâm Dịch, không ngờ lại xuất hiện khu vực không có cây cối và ma thú nên rất an toàn…Xem ra tổ chức này rất phí tâm tư đối với những nơi này. Mặc dù không có phái người tới đóng ở, nhưng cây cối trong phương viên mấy ngàn trượng đều bị chặt đứt, đủ chỗ cho ba mươi đầu Ước Ba Long dùng làm nơi nghỉ ngơi và khôi phục sức lực.

Đương nhiên, thời điểm dừng lại này, những người thợ mỏ kia cũng không dám tùy ý hạ xuống người Ước Ba Long. Chỉ có Lâm Dịch là đi dạo ở gần đó một chút, gặp được vài đầu ma thú Nhị Tam cấp, đều thuận tay giết chết, cảm thấy nghi hoặc tại sao trong chỗ sâu của rừng rậm, như thế nào lại tồn tại địa phương như thế này.

Cũng may Lâm Dịch cũng không có ý định miệt mài theo đuổi, cứ như vậy mà liên tục đi tới không ngừng.

Thời điểm Lâm Dịch ở trên lưng của Ước Ba Long nhìn thấy tòa thành thị đầu tiên, đã là ba tháng sau.

Lúc này chính là vào giữa trưa, lúc trước ở trong doanh địa nô lệ những thợ mỏ này đã mang theo đồ ăn và thức uống đủ nhiều, trải qua những ngày nghỉ ngơi và hồi phục điều dưỡng, mặc dù nói muốn khôi phục thân thể hoàn toàn giống như trước khi tiến vào nơi trú quân là chuyện không thể nào, nhưng thần sắc của bọn họ đã tốt hơn so với lúc còn ở lại trong nơi trú quân, sau khi thấy được thành thị, tất cả nô lệ của nơi trú quân đều ôm lấy nhau khóc lóc, đại đa số bọn họ cho rằng cả đời nay, không còn có cơ hội sống cuộc sống như người bình thường.

Tòa thành thị này cách rừng rậm chừng một ngàn dặm. Mà những thành thị ở gân rừng rậm, đều là những nơi cực kỳ hoang vu.

Người trong thành thị của Bạch Đế đại lục, không người nào dám tùy ý tiến vào vùng hoang dã hoang vu. Tuy cách rừng rậm hơn ngàn dặm, dã ngoại hoang vu cũng không coi vào đâu. Nhưng ở trong đó vẫn có ma thú cường đại ẩn nấp. Người bình thường đơn độc tiến vào, căn bản chẳng khác gì muốn chết.

Thành thị này đương nhiên cũng không phải là thành phố lớn, tuy nhiên như thế, từ trên không trung quan sát bao quát, thực sự còn lớn hơn so với Thành Hi Á nhiều.

Hơn ba mươi đầu Ước Ba Long từ không trung hạ xuống, lập tức khiến cho cư dân trong thành phố không lớn này hiếu kỳ đi ra xem. Ước Ba Long thì bọn họ vẫn nhận ra.

Sau khi thay đổi quần áo giám sát, những thợ mỏ này nhìn từ trên xuống đã không còn vẻ chán nản. Nhưng bộ dáng của bọn họ vẫn còn là da bọc xương, làm cho những cư dân nhìn thấy rất là rung động.

Kế tiếp phải an trí những thợ mỏ này thế nào làm cho Lâm Dịch cảm thấy rất đau đầu. Càng nghĩ, Lâm Dịch liền đánh chủ ý lên một bao ma hạch trên người.

Bảo bọn họ chờ ở ngoài thành phố một chút. Lâm Dịch liền đi thẳng vào trong thành, mà lúc những thợ mỏ này nhìn thấy cư dân thành phố ở gần đó nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, cũng không khỏi cúi đầu xuống…Nhiều năm sinh hoạt trong cảnh nô dịch, làm cho tận đáy lòng của bọn họ sinh ra cảm giác tự ti, sau khi cao hứng bừng bừng lúc ban đầu, thời điểm những người này nhìn thấy cư dân của thành phố, vẻ tự ti ẩn sâu trong đáy lòng đã không ức chế được mà xuất hiện.

Cũng may bản thân các cư dân cũng chỉ hiếu kỳ với bọn họ mà thôi, hơn bốn trăm người đứng chung một chỗ, cũng không ai dám tùy ý đi qua bắt chuyện với bọn họ.

Lâm Dịch đi trên đường phố, tâm tình đúng là rất tốt, sau hai năm sinh hoạt sâu trong rừng tậm mới được trở lại thành phố, làm cho hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu nói không nên lời.

Gương mặt của Lâm Dịch đã sớm trưởng thành và có râu quai nón, sau hai năm hắn sinh hoạt trong rừng rậm, mang theo một tia sát khí lành lạnh, không có chút dáng vẻ nào là của thanh thiên mười tám mười chín tuổi, ngược lại giống như một thanh niên Liệp Ma Giả.

Mà trên lưng của Lâm Dịch là một cái bao da rắn cũng đáng chú ý, người đi trên đường đều đứng lại và liếc nhìn hắn, hiển nhiên loại đồ vật tục tằng này, ở trong thành thị tương đối hiếm thấy.

Liên tục hỏi thăm mấy người đi đường, Lâm Dịch mới đi tới trước cửa của Liệp Ma công hội.

Liệp Ma công hội, Bạch Đế đại lục là một tổ chức siêu cấp mà cả đại lục đều biết. Cơ hồ là vượt qua chín phần mười các thành thị trên đại lục đều có phân chi của tổ chức này.

Cũng giống như Vũ Môn, Liệp Ma công hội cũng là một thế lực lệ thuộc trực tiếp vào hoàng tộc Bạch Đế, công năng của nó, kỳ thật cũng giống như cửa hành, là nơi các Liệt Ma Giả đem ma hạch từ các nơi trên đại lục tới bán, sau đó chuyển ra ngoài, bán cho những người khác. Từ đó thu chênh lệch, nộp lên cho Bạch Đế đế quốc, cũng có thể xem đây là một cái máy chuyên vơ vét của cải chủ yếu của Bạch Đế đế quốc.

Mà Liệp Ma công hội ở cái tiểu thành thị này cũng không phải rất lớn, cao ước chừng ba tầng lầu, chiếm diện tích chưa đủ một trăm mét vuông, nhưng người ra kẻ vào cũng không ít, trong thời gian vài cái hô hấp, đã có vài đám người đi ra đi vào.

Tiến vào Liệp Ma công hội, bên trong còn có rất nhiều người xếp hàng, đợi chừng nửa canh giờ, đã tới phiên Lâm Dịch.

Lâm Dịch cũng đã nghĩ kỹ đổi thành bao nhiêu kim tệ, từ lúc trước khi tới Liệp Ma công hội hắn đã muốn lấy ma hạch ra hối đoái, tổng cộng bảy khỏa ma hạch lục cấp.

Mà theo tỉ lể hối đoái kim tệ của đại lục, đại khái một khỏa ma hạch cấp một là mười kim tệ, ma hạch cấp hai là một trăm kim tệ, ma hạch cấp ba là một ngàn kim tệ…Theo thứ tự suy ra, dù sao chênh lệch một đẳng cấp, giá cả sẽ tăng lên gấp mười lần, mà ma hạch từ thất cấp tới bát cấp trở lên, có tiền cũng không cách nào mua được, mà ma hạch Thánh giai, chưa từng có người nào nghe nói qua, thế cho nên với bảy khỏa ma hạch lục cấp, cũng làm cho Lâm Dịch thu nhập được bảy trăm vạn kim tệ.

Lâm Dịch bán ra ma hạch lục cấp làm cho mọi người trong Liệp Ma công hội đều khiếp sợ! Phải biết rằng, nơi bọn họ ở cũng không phải là đại thành thị gì, cho nên ma hạch ngoài tứ cấp rất ít. Trên thực tế cho dù ở những đại thành thị, sự xuất hiện của ma hạch lục cấp cũng rất ít.

Mà hôm nay Lâm Dịch vừa ra tay chính là bảy khỏa, lập tức dẫn phát bạo động, tất cả mọi người đều đối với thanh niên tuổi tác không lớn này, trong nội tâm sinh ra cảm giác kính sợ.

Lâm Dịch có Kim Hành tạp của học phủ, nhưng cũng không có mang ra, cũng may Liệp Ma công hội có tiến hành nghiệp vụ Kim Hành tạp, sau khi trả một trăm kim tệ, Lâm Dịch tiến hành ký danh một cái, liền nhận lấy sáu cái thẻ vàng chưa có ký danh.

Tên như ý nghĩa, Kim Hành tạp ký danh đương nhiên sẽ ghi chép tên của chủ nhân, chỉ có người cầm Kim Hành tạp này tới Kim Hành mới có thể đổi lấy kim ngạch, năng lượng trong đó có ghi chép vân tay của chủ nhân, người khác không cách nào lấy được tiền ở bên trong được.

Mà Kim Hành tạp không ký danh, lại không có nhiều quy định như vậy, chỉ cần biết mật mã, bất cứ kẻ nào cũng có thể đi lãnh.

Sau khi làm xong Kim Hành tạp, Lâm Dịch liền rời khỏi Liệp Ma công hội dưới thần sắc khiếp sợ của những người chung quanh.

Rời khỏi Liệp Ma công hội, Lâm Dịch đi thẳng về vị trí của những thợ mỏ ở ngoài cửa thành.

Hơn bốn trăm thợ mỏ đang đợi ở bên ngoài thành, thời điểm nhìn thấy Lâm Dịch, vốn đang cúi đầu lập tức giơ tay lên, trên mặt lộ ra biểu lộ cực kỳ cao hứng:

– Đại nhân, đại nhân…

Mà một ít cư dân đi ngang qua cửa thành cũng với những tên chiến sĩ đứng ở hai bên cửa hàng cũng ghé mắt mà nhìn.

Lâm Dịch gật đầu, đi qua.

Bọn người Lôi Cách chào đón, xem ra, Lôi Cách ở bên trong những thợ mỏ này rất có uy vọng, trên cơ bản có thể xem là đại biểu của những thợ mỏ này.

– Đại nhân.

Trong mắt của bọn họ Lâm Dịch nhìn thấy lòng cảm kích và biểu tình cuồng nhiệt, bởi vì chính Lâm Dịch đã mang theo bọn họ từ trong địa ngục đi ra ngoài.

– Lôi Cách đại thúc!

Lâm Dịch cười gật gật đầu, sau đó trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra sáu tấm Kim Hành tạo không ký danh đưa cho hắn:

– Đại thúc, chuyện sau này ta giao cho ngài, ta cũng phải rời đi, trong này có chút tiền, ngài cầm lấy chia đều cho tất cả các vị đại thúc khác, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để mọi người an ổn sống qua cả đời.

Lâm Dịch có tổng cộng bảy trăm vạn kim tệ, chia đều cho mỗi tấm Kim Hành tạp chính là một trăm vạn kim tệ mỗi tấm, bản thân của hắn chỉ cầm một tấm, cũng còn lại sáu trăm vạn! Cho dù chia đều cho bốn trăm người, mỗi người cũng có được hơn mười vạn.

Mà một trăm kim tệ đủ cho một nhà ba người vượt qua một năm ở cái thế giới này, mà bọn họ cũng có thể được gọi là phú hào rồi.

Nghe được Lâm Dịch nói lời này, bọn người Lôi Cách lập tức đại biến, nói ra:

– Đại nhân ngài phải rời đi?

Lâm Dịch gật đầu nói:

– Đúng vậy a, ta còn phải chạy về học viện.

Tính toán thời gian, thời gian mình tu hành ở dã ngoại đã hơn hai năm, đương nhiên Lâm Dịch rất muốn nhanh chóng trở lại học viện, hắn không muốn các lão sư và đồng học trong học phủ lo lắng cho mình.

– Thế nhưng mà…

Ny Nhi ở bên cạnh Lôi Cách muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lôi Cách đưa tay bảo ngừng.

Lôi Cách nhìn Lâm Dịch, sau đó khom người bái hắn thật sâu, nói ra:

– n tình của đại nhân, bọn Lôi Cách chúng tôi trọn đời không quên!

Lâm Dịch lần này cũng không có từ chối, mà thụ cái khom người này của hắn, sau đó mới cười nói:

– Tốt rồi, cầm tấm tạp này, đây là không ký danh tạp, sau khi cầm được tiền, các vị nên nhanh chóng tìm nơi định cư a.

Đối với Lôi Cách, Lâm Dịch vẫn tương đối yên tâm.

Lôi Cách thận trọng tiếp nhận Kim Hành tạp mà Lâm Dịch đưa qua, trong âm thanh có chút nghẹn ngào.

– Đại nhân, xin ngài bảo trọng thân thể.

Lâm Dịch cười cười, sau đó nói với Lôi Cách:

– Ta cũng không chào hỏi các đại thúc khác nữa, phiền lát nữa Lôi Các đại thúc nói một tiếng cho bọn họ biết a.

Lâm Dịch biết rõ đã giải quyết xong chuyện của thợ mỏ, cho nên quyết định cứ như vậy rời đi.

Lôi Cách nghe xong hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu.

Lâm Dịch chỉ chào tạm biết hắn thêm một lần nữa, liền xoay người tiếp tục đi vào trong nội thành.

Nhìn thấy Lâm Dịch rời đi, những thợ mỏ còn không rõ ràng liền cảm thấy sững sờ, hỏi lẫn nhau:

– Đại nhân lại đi làm gì?

Sau đó, thân hình của Lâm Dịch biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lôi Cách lại nhìn xem, lúc này mới cẩn thận bỏ kim tạp vào trong ngực, quay người lại cùng với Ny Nhi đi vào trong đám người.

Lập tức có thợ mỏ vây quanh hỏi:

– Lôi Cách đại ca, đại nhân lại đi làm cái gì thế?

Lôi Cách nhớ tới lời nói của Lâm Dịch, miễn cưỡng cười cười nói:

– Đại nhân còn có chút chuyện tối nay trở lại.

Tên thợ mỏ kia cũng không nghi ngờ gì, liền không nói thêm gì nữa.

Rời khỏi những thợ mỏ kia, Lâm Dịch lại lẻ loi một mình, lúc này, hắn bắt đầu nghĩ xem mình nên làm bước tiếp theo như thế nào.

Tìm một người nghe ngóng, hắn lập tức ngây người.

Vị trí lúc này của hắn, chính là cảnh nội phía đông nam của Lý Khăc hành tỉnh, khoảng cách với Khắc Lâm hành tỉnh, không dưới mấy chục ngàn ức dặm.

Mặc dù là cưỡi Ước Ba Long muốn bay trở về, chỉ sợ cũng phải hao tốn một hai năm a? Nhưng thời gian đó với điều kiện tiên quyết là không dừng lại nghỉ ngơi, nếu như dừng lại nghỉ ngơi giữa đường, chỉ sợ không mất hai ba năm là chuyện không thể nào.

Chính vì điều này đã làm cho Lâm Dịch có chút mê mang…Đứng trên đường phố, liếc nhìn những người qua đường, nhưng trong nội tâm của Lâm Dịch lại sinh ra một cảm giác cô độc khó hiểu.

Trong đầu của Lâm Dịch biến thành một mảng hỗn loạn. Bị cổ lực lượng mạc danh kỳ diệu kia lôi kéo hôn mê, sau khi tỉnh lại, không ngờ lại biến thành mấy chục ngàn ức dặm? Con chuột kia rốt cuộc là vật gì?

Nghĩ tới đây, trong lòng của Lâm Dịch có chút nôn nóng, tinh thần lực chấn động một hồi, sát khí tiềm phục trong tinh thần lực lúc này tản mát ra một tia.

Nhưng một tia sát khí này đã đủ dọa ma thú Tam Tứ cấp hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, thực lực của hắn cường đại tới mức nào thì có thể biết, lúc này chỉ tản mát ra một tia, nhưng đã đủ dọa người chung quanh hoảng sợ.

Một cổ ác hàn từ trên thân thể của Lâm Dịch bộc phát ra, mấy chục người chung quanh bị sát khí này làm chấn động, một cổ cảm giác từ trong đáy lòng dâng lên, sợ hãi hiện ra trong ánh mắt của bọn họ, mà ánh mắt, lại không tự chủ được quay đầu lại nhìn về phía Lâm Dịch vẫn không nhúc nhích kia.

– Oa…

Một tiếng tiếng khóc lập tức làm cho tâm tình hoảng hốt của Lâm Dịch tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chung quanh người hắn, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn mình, một tiểu hài như đang ngồi dưới đất, biểu lộ cả kinh hoảng sợ nhìn mình.

Lâm Dịch lập tức biết rõ phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên tinh thần lực thu lại, sát khí cũng thu trở về, lúc này đáy lòng ác hàn của người đi đường chung quanh mới xuất hiện một tia cám giác ấm áp, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch cũng tràn ngập sợ hãi.

Lâm Dịch bị mọi người nhìn sắc mặt ửng hồng, thầm nghĩ vừa rồi mình không khống chế được, lập tức cúi đầu, nhanh chóng đi về phía trước, mà những người đứng trước mặt con đường hắn đi tới, lập tức sắc mặt tái nhợt tránh ra hai bên, mà Lâm Dịch cũng nhìn ra nét hoảng sợ trong ánh mắt của bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Thẳng cho tới khi Lâm Dịch rời đi thật lâu sau, ác hàn trong lòng của tất cả mọi người theo thời gian mới từ từ tiêu tán.

– Phù, đúng là người trẻ tuổi đáng sợ a.

Trong lòng của mọi người cũng thầm rung động, nói thầm.

Mà trong một gốc khuất, đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, gió lốc không lớn, nhưng xuất hiện một người, sau khi xoay chung quanh một lát, đột nhiên tán đi, mà ở vị trí gió lốc là một người đang đứng.

Người nọ nhìn về vị trí đứng của Lâm Dịch lúc xuất thần trầm tư một lúc.

– Oa, tốc độ của ngươi thật nhanh a.

Đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh, quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu niên, tướng mạo của thiếu niên cực kỳ tuấn tú, nhưng không được hoàn mỹ vì chiều cao của hắn có hơi thấp, chưa đủ một mét bảy, đứng ở bên cạnh người vừa xuất hiện, thấp hơn một cái đầu.

Mà hình như đối phương với việc tên thấp bé này xuất hiện quá đột nhiên cũng không có giật mình, sau khi liếc nhìn thấy là thiếu niên thấp bé tuấn mỹ này, lại liếc nhìn về phía Lâm Dịch vừa đứng.

– Hình như đã tới chậm một bước, hắn đã rời đi rồi.

Đối phương không có trả lời, nhưng thiếu niên thấp bé kia cũng không chú ý mà tiếp tục nói ra, trong ánh mắt hiện ra nét hứng thú.

– Thật sự là thật không ngờ…Nghỉ ngơi một lần, ở trong quê nhà lại xuất hiện một nhân vật như vậy a.

Thiếu niên thấp bé lầm bầm, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện bộ dáng tươi cười.

– Người nọ rất mạnh.

Một âm thanh lãnh đạm từ trong miệng của thiếu niên đang trầm tư truyền ra, hình như thiếu niên thấp bé có chút kinh ngạc nên cũng liếc mắt nhìn hắn, nói ra:

– Rất khó được a, gia hỏa này đủ sức đứng ngang hàng với phong tử Khắc Lý Tư ngươi a…Bây giờ ta rất có hứng thú với hắn.

Mà người được gọi là Khắc Lý Tư cũng chau mày khẽ nói:

– Người nọ có thuộc tính gì còn chưa biết, dị năng chúng ta tuyệt đối không buông tha.

Khắc Lý Tư không hiểu thấu lời nói của thiếu niên thấp bé nên nhẹ gióng cười, nói:

– Nếu chưa biết thuộc tính, ngươi muốn buông tha cho Ngũ Hành sao?

Khắc Lý Tư lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên thấp bé, sau đó quay người lại liếc nhìn phương hướng Lâm Dịch biến mất, bỗng nhiên chung quanh hắn xuất hiện con gió lốc. Trong khoảnh khắc bao phủ cả người của hắn, sau khi xoáy lên mấy vòng, cũng lúc đó tiêu tán, biến mất không thấy gì nữa.

Thấp thiếu niên nhìn địa phương Khắc Lý Tư biến mất, trong miệng theo thói quen thì thầm một câu:

– Yêu huyễn gia hỏa.

Sau đó lại liếc mắt nhìn về phía phương biến mất của Lâm Dịch, trên khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười, nói:

– Ngươi là thuộc tính gì? Hình như rất là tốt a.

Sau đó chỉ thấy thân thể của hắn thẳng tắp lên, giống như đang rơi xuống một cái hố, mà mặt đất hắn đang đứng, vẫn bằng phẳng như cũ.

Lâm Dịch nhanh chóng rời khỏi con đường vừa rồi, sau đó đi một lúc lâu mới chậm lại, nhưng tim đập vẫn nhanh như trước.

– Vừa rồi không có khống chế được a!

Trong nội tâm Lâm Dịch thầm tự giễu một tiếng, nhưng chuyện này cũng khó trách, bất luận kẻ nào sau khi liều sống liều chết trong rừng rậm, sau khi biết được tin tức quê quán của mình xa xôi như vậy, cũng không khống chế được cảm xúc giống như Lâm Dịch cả a.

– Chẳng lẽ…Còn phải tốn thời gian hai ba năm để chạy về sao?

Lâm Dịch cảm thấy có chút do dự, tuy thời gian hai ba năm nghiêm khắc mà nói không tính là quá lâu, nhưng hắn đã tu luyện hai năm rồi, bay giờ quay trở lại thì phải tốn tốn thời gian tới hai ba năm, cảm giác có chút không tính nguyện.

Càng nghĩ càng bực bội, không khỏi lắc đầu nói ra:

– Kệ nó! Đi một bước tính một bước a.

Sau đó, ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Lúc này cảm thấy không có chuyện gì, Lâm Dịch mới có thời gian cảm thấy phong cách kiến trúc nơi này không giống như Khắc Lâm hành tỉnh a, ở đây rất ít khi nhìn thấy kiến trúc cao hơn hai ba mươi mét, mà phòng ốc ở đây cũng chỉ có tầng hai va tầng ba là nhiều.

Xem một hồi, Lâm Dịch không tự giác mà sờ sờ cằm, nhưng bàn tay vừa sờ lên, cảm giác râu của hắn đã mọc dài, lúc này Lâm Dịch mới tới mình cần phải nghỉ ngơi và hồi phục a, cúi đầu xem xét, bộ trang phục tu hành mặc trên người đã biến thành màu đen, tuy chất lượng không có vấn đề gì, nhưng trong rừng rậm thì khó tránh khỏi bị dính một ít bùn đất và nước bẩn a, cho nên rất dơ dáy bẩn thỉu.

Hơn nữa, hôm nay đã tiến vào mùa đông, mà trang phục tu hành lại là tay ngắn, tuy không cảm giác được lạnh, nhưng hắn ăn mặc như thế này cũng có người không nhịn được mà ghé mắt nhìn.

– Khó trách một đường đi tới, tất cả mọi người đều dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

Ngay từ đầu còn cho rằng người ta hiếu kỳ với bao da rắn màu tím của mình…Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là bọn họ đang nhìn quần áo của mình a!

Loại suy nghĩ này, lại nhìn thấy người đi đường chung quanh dùng một loại ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn, cho nên trong lòng Lâm Dịch có chút khó chịu, vội vàng liếc nhìn chung quanh, vừa vặn có một cửa hàng quần áo ở gần đó, ở ngay trước mặt, Lâm Dịch cất bước tiến vào.

Tiến vào cửa tiệm quần áo, Lâm Dịch trực tiếp bảo người bán hàng tùy tiện tìm hai bộ quần áo giày tất, dùng tổng cộng mười một ngân tệ, cũng may thời điểm ở Liệp Ma công hội Lâm Dịch bảo nhân viên phục vụ đổi cho mình một trăm kim tệ thành tiền lẻ, cũng không có hành hạ người thanh toán tiền.

Sau khi mua quần áo hắn cũng không có trực tiếp mặc liền, chạy đi liên tục ba tháng, một đường đi không có tắm rửa, trên người đều tản ra mùi hôi khiến người ta nhíu mày.

Trả tiền, rời khỏi tiệm quần áo, Lâm Dịch đi thẳng tới một lữ điếm.

Cũng may thành thị này tuy không lớn, nhưng lại có rất nhiều lữ điếm, sau khi thuê một căn phòng, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, Lâm Dịch đi theo, sau đó bảo bồi bàn chuẩn bị một thùng nước cho mình, bắt đầu sửa sang lại dung nhan của mình.

Tổng cộng tốn hao chừng một tiếng đồng hồ, thời điểm Lâm Dịch đi trở ra, đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Rốt cuộc gương mặt thanh tú cũng nhìn thấy ánh mặt trời, tóc dài chạm vai cũng được Lâm Dịch dùng tiểu đao cắt ngay ngắn, hai năm sinh sống trong rừng rậm không có mặt trời, màu da của Lâm Dịch cũng biến thành màu sắc tái nhợt, nhìn thấy hắn giống như người bị bệnh.

Đôi bông tai màu bạc tản ra ánh sáng từ lỗ tai, cũng bị những sợi tóc che khuất lập lòe, nếu luận vẻ bề ngoài, đúng là một thiếu niên thanh tú gầy yếu.

Nhưng kiếp sống hai năm trong rừng rậm, trong bất tri bất giác đã làm cho Lâm Dịch tản ra sát khí cực kỳ đậm đặc, tuy bị tinh thần lực khống chế nên không trực tiếp tản ra, nhưng trong lơ đãng, khí tức lạnh lùng này đã làm cho Lâm Dịch biến thành khí chất lãng tử.

Tổng thể mà nói, Lâm Dịch đã trở lại hình tượng hai năm trước khi vào trong học phủ. Chỉ có điều, khi đó trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng trải qua hai năm ma luyện sinh tử, đã hoàn toàn biến mất, Lâm Dịch hiện tại, không thể nghi ngờ chính là một nam nhân cực kỳ có mị lực.

Từ buổi sáng cho tới giữa trưa Lâm Dịch cũng không có dùng cơm, nghỉ ngơi và hồi phục dung nhan của mình, Lâm Dịch tùy ý đi đến đại sảnh ăm một ít điểm tâm, liền bắt đầu dùng cơm.

Nhưng thời điểm hắn dùng cơm, Lâm Dịch vẫn suy nghĩ bản thân mình nên hành động như thế nào, tuy lần này đi tới hành tỉnh Khắc Lý cần thời gian hai năm, đường xá cực kỳ xa xôi, nhưng sau khi Lâm Dịch trải qua nghỉ ngơi và khôi phục dung nhan của mình đã có thời gian cân nhắc, cũng có quyết định.

Nhưng nói đi cũng nói trở lại…Trở về làm gì? Sau khi bản thân mình trở lại Khắc Lâm hành tỉnh, chỉ sợ bọn người La Á cũng đã sớm tốt nghiệp và trở về nhà rồi, bản thân của mình trở về có thể làm được gì đây?

Hơn nữa…Phụ thân và Lâm Yến, lúc này cũng không có ở nhà, vậy hắn trở về làm gì đây?

Nghĩ đến phụ thân Lâm Cường và muội muội Lâm Yến, Lâm Dịch đột nhiên sững sờ, trong đầu rất nhanh hồi phục trở lại, dị năng của Lâm Yến thức tỉnh, Lâm Cường quyết định mang nàng đi học tập dị năng…Mà mục tiêu của bọn họ là…

Chung Cực Truyền Thừa

Chung Cực Truyền Thừa

Score 9
Status: Completed Author:

Truyện kể về Lâm Dịch, năm 15 tuổi Lâm Dịch phá vỡ Hưu Môn trở thành thiên tài đứng thứ 5 trong suốt lịch sử đại lục kể từ sau hoàng đế khai quốc.. Thân mang cả thiên phú về thể thuật (Chiến sĩ) lẫn dị năng giả (ma pháp).

Cấp độ:

- Bát Môn chiến sĩ có sức mạnh hủy thiên diệt địa, bát môn bao gồm: "Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai".

- Dị năng giả chỉ cần một ý niệm cũng khiến cho thiên địa biến sắc, ngũ hành thuật giả bao gồm: "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ".

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset