Ninh Mẫn mặc quần áo của nhân viên tạp vụ, rất thuận lợi chạm mặt với Cố Hiểu, tìm thấy một nơi kín đáo, mặc lên bộ lễ phục màu da xinh đẹp kia, đem bản thân trang điểm vô cùng trong sáng động lòng người. Lúc đi ra, cô liền cùng Cố Hiểu đi vào trong bữa tiệc.
“Nhiều người thật”
Cố Hiểu vừa nhìn xung quanh nhẹ nhàng nói: “Đông gia giàu có, không hổ danh nhà giàu số một phương nam”
Ninh Mẫn cũng cảm thán. Loại tình thế này, những nhân vật nổi tiếng ở Quỳnh Thành đều có mặt. Có một số người giới chính trị không mời mà đến. Khí thế này, thậm chí còn có thể so sánh tiệc sinh nhật 24 tuổi của Hoắc Khải Hàng___ ở Đông Ngải Quốc tiệc sinh nhật 24 tuổi của nam giới vô cùng quan trọng, người nào nhà có tiền sẽ mở tiệc linh đình, nghe nói, đây cũng là truyền thống từ xưa đến nay có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
“Ai, cậu nói Đông gia tổ chức sinh nhật cho Đông thiếu ở đây, có phân cao thấp với tiệc kia của Hoắc đại thiếu không?” Cố Hiểu hỏi.
Hai nhà Hoắc Đông đều là hai gia tộc lớn, nhưng hai gia tộc đã nhiều năm chưa từng qua lại. Ninh Mẫn ngẫm lại thật đúng là có khả năng. Hai người ở trong góc nói chuyện một lát, rồi phân chia nhau đi khóa nhân vật mục tiêu. Ninh Mẫn tận dụng khả năng ở trong góc quan sát xung quanh.
Có mấy người đàn ông độc thân, nhìn thấy cô đều đi đến bắt chuyện, muốn mời cô làm bạn nhảy, cô mỉm cười từ chối. Ai ngờ gặp đúng phiền phức không rõ, nhiệt tình đi theo cô xin số điện thoại.
Cô nhịn không được thiếu chút nữa là đạp người này.
“Chân tiên sinh, thật ngại quá Hàn tiểu thư là khách quý của Đông gia, anh như vậy sẽ làm khách mất hứng, xin có chừng mực”
Một giọng nói ôn hòa của đàn ông vang lên bên tai. Ninh Mẫn quay đầu nhìn, một người đàn ông rất tao nhã, nếu như cô nhớ không lầm người này, hẳn là trợ lý đặc biệt bên cạnh Đông Đình Phong: Trang Văn.
“Là tôi muốn cùng vị tiểu thư này kết giao bạn bè”
“Tính cách của Hàn tiểu thư hướng nội không thích kết bạn, thật xin lỗi, tôi phải đưa tiểu thư qua bên kia, Đông thiếu vừa mới cắt bánh ngọt, đang tìm Hàn tiểu thư….. xin lỗi không tiếp được…..Hàn tiểu thư, mời….”
Trang Văn nói một chữ mời, Ninh Mẫn cũng không khách khí đi theo. Lúc mới đầu cô suy nghĩ a, có phải Trang Văn này cũng mượn cớ nhận ra cô <> đợi đến lúc hắn dẫn cô hướng về trung tâm bữa tiệc, cô mới biết thì ra hắn nhận nhầm người.
Một khắc kia, cô nhìn thấy Đông Đình Phong người đàn ông khôi ngô tuấn tú chỉ có thể nhìn thấy ở trên truyền thông, trước mặt mang một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra nụ cười dịu dàng, dáng dấp tao nhã cùng nói chuyện với mấy vị khách quý, trên tay cầm ly rượu đỏ, cả người toát ra một loại khí chất mê người.
Cô có khoảng khắc bị hấp dẫn bởi ánh mắt dịu dàng nơi đáy mắt của anh. Con ngươi màu đen ngọc, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, loại màu đen này từ trước đến giờ cô chưa từng thấy.
Ngay lúc đó, người đàn ông kia, tựa như cảm nhận được sự tồn tại của cô, nói một tiếng xin lỗi không tiếp được với những quan khách, đi về phía cô. Cô không hiểu sao có chút lo lắng, anh mỉm cười đi qua.
“Tiểu Tịnh, một mình có phải có chút lẻ loi hay không, có cần anh bảo tiểu Lôi đi cùng em?”
Chuyện lạ nha, một người đã nhận nhầm cô, giờ lại đến người này, thiếu gia đứng đầu Ba Thành, việc này có chút mơ hồ. Cô mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đáp
“Không cần, em tùy ý ngồi một chút, mọi người không cần trông nom em”
“Đói bụng thì tự mình đi kiếm đồ ăn, phòng anh đã đặt, sáng sớm mai sẽ đưa em về Ba Thành, ông nội lần này tự mình làm chủ, cảm ơn về sự hiếu khách của em….yên tâm, anh làm việc ở chỗ đó, ông nội có cho người thay anh chào hỏi.”
Đông Đình Phong thái độ cực dịu dàng, làm người ta cảm thấy, những chuyện xảy ra trước mặt chỉ là một phiếm ôn hòa ánh sáng xinh đẹp. Chạm đến nổi dậy vô cùng tinh tế.
Cô lại một lần nữa trừng mắt lớn, thật sự ngạc nhiên, người con gái trong miệng bọn họ là người như thế nào, bộ dạng có bao nhiêu giống cô, mới để cho bọn họ không hẹn mà cùng nhận nhầm cô….
Xem ra quan hệ giữa vị Hàn tiểu thư và Đông gia không bình thường nha…..
ừm phải nói là rất kỳ quái, phán đoán chút a, Tiểu Tịnh này là cô nữ sinh thay người khác làm việc, lại có quan hệ tốt với Đông gia như vậy…. đây rút cuộc là người có thân phận như thế nào?
“Anh đi làm việc đi, em sẽ chăm sóc tốt bản thân”
Đông Đình Phong nói gì thêm, xoay người rời đi, cùng những vị khách khác bắt tay nói chuyện phiếm, trên người có một loại phong thái của thủ lĩnh.
Ánh đèn có lực tương tác làm toát vẻ đặc biệt của anh, điều này cùng với Đông Đình Phong cô thấy trên truyền thông có chút không giống nhau, ước chừng điều này cùng với việc anh chào hỏi đều nguyên do là bạn thân hoặc buôn bán có vẻ thân mật đối tác làm ăn. Cho nên anh mới có vẻ như vậy___ cô cảm giác, người bình thường thì rất khó tới gần anh.
Ninh Mẫn sau đó đối với người đàn ông này bắt đầu tiến hành nghiên cứu một phen, đã đem mọi chuyện vứt ra sau đầu, không rảnh đi suy nghĩ tại sao bọn họ lại nhận nhầm người, mà đi ra ngoài sảnh bữa tiệc.
Bên ngoài trời đầy sao lấp lánh, không khí có chút oi bức, cô tìm đến mục tiêu, người kia là Thiên Lang, kéo người bạn gái tới một gốc cây thì thầm to nhỏ. Một hồi hai người lại đi vào trong bữa tiệc, cũng không có dự định hẹn gặp mặt người kia.
Sau nửa giờ theo dõi, một chút kết quả cũng không có. Lúc này, tên Thiên Lang kia cầm một ly rượu, uống một hơi hết sạch, sau khi nhìn xung quanh một vòng, chợt từ cửa phụ đi ra. Cô đang muốn đuổi theo, phía sau có người gọi lại
“Hàn tiểu thư, muốn đi đâu sao?”
Cô hướng bên cạnh quan sát, gần đây chỉ có một mình mình, hiển nhiền lại có một người nữa nhận nhầm.
“Hàn tiểu thư, Đông lão gia mời cô đi qua một chuyến…”
Ninh Mẫn xoay người , nhìn thấy đằng sau có một thân sĩ đang đứng cũng đã qua cái tuổi 50 rồi. Thái độ rất cung kính. Cô vốn định nói: tôi căn bản không phải là Hàn Tịnh, đảo mắt lại lần nữa, nếu phủ nhận, phải mất rất nhiều lời lẽ để giải thích lai lịch của mình, đành sửa lại miệng
“Tôi đi toilet, sau đó sẽ qua”
“Xin cứ tự nhiên”
Ninh Mẫn đi rồi, ở trong phòng toilet gửi tin nhắn cho Cố Hiểu và Hòa Bình, sau khi đi ra, từ cửa phụ khác chạy đi, đang muốn chạy tới hội họp cùng Cố Hiểu, lại một lần nữa bị người gọi lại.
“Tiểu Tịnh, vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy?”
Thanh âm của người đàn ông này mỏng manh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trong bóng đêm vô cùng dễ nghe, nghe như tiếng đàn vậy.
Cô quan sát, thấy Đông Đình Phong cởi lễ phục màu trắng trên người anh, bên trong chiếc áo sơ mi hoa văn màu xanh đậm, nơ đã được kéo xuống, anh cởi cúc áo trên cùng, đang ngồi trên xích đu, hai gò má phiếm hồng, con mắt bị ngọn đèn chiếu vào sáng long lanh, đang lay động nhè nhẹ…
Người đàn ông này, tao nhã giống như con báo gấm đang chìm đắm dưới ánh trăng__ đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Ninh Mân nâng mặt lên, cô không tự chủ được trong lòng so sánh người này với bạn trai, đều là người đàn ông nổi tiếng, một mặt ngoài lãnh khốc, thực tế thì lại như một đứa trẻ cô đơn khao khát sự ấm áp, người trước mặt này, bên ngoài nhìn thì trong trẻo nhưng lạnh lùng tẻ nhạt, vì sao cô lại thấy có một phần dịu dàng dễ gần?
Là do uống rượu sao? Có lẽ vậy, đột nhiên trong lúc này, cô cảm thấy nuối tiếc, hai người này, nên trở thành bạn tốt mới đúng, làm sao có thể tranh dành với nhau được.
“Còn đứng ở đó phát ngốc, đang nhìn cái gì vậy?”
Anh dựa vào một bên hỏi.
“Không có gì….em chỉ tùy tiện đi dạo chút”
Có thể đừng để ý tới cô được không, trực tiếp tránh đi được không? Cô và anh không quen được không,
“Lại đây ngồi một chút”
Anh rất tự nhiên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Người đàn ông này, đoán chừng có chút men say. Vốn dĩ không nên để ý người này. Kỳ quái là hai chân của cô kìm lòng không nổi lại đi qua bên đó. Nhất định là kỳ lạ rồi.
Đến khi tới gần, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu, cùng với mùi hương bạc hà thanh mát như ẩn như hiện.
Dưới ánh trăng, ngọn đèn mông lung, bọn họ đứng sóng đôi, một cảnh yên tĩnh thật tuyệt đẹp, gió thổi tà váy, bay bồng bềnh, tóc dài buông xuống trước ngực, vừa lúc tuổi trẻ, dung mạo kiều mị, có ngũ quan xinh xắn, nhàn hạ ngồi xuống, cằm chữ V, chớp mắt liếc nhìn, khuôn mặt thanh tú, đôi lông mày giương cao, khí chất cao quý trời sinh, tự nhiên bộc lộ….
Cô nhìn chằm chằm, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào đàn ông khác ngoài Hoắc Khải Hàng, thái độ dịu dàng như ngọc, khiến người ta an tâm thưởng thức tình cảm này, từ trong lòng phát ra.
Trên đời này, có rất ít người đàn ông khiến cô cảm thấy tài giỏi, Hoắc Khải Hàng tính là một người, Đông Đình Phong này, cũng tính là một người nữa.
Đông Đình Phong thì cũng nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. vừa rồi ở trong phòng họp anh liếc mắt một cái cũng cảm nhận được sự khẩn trương của cô, lần thứ hai ở trong bữa tiệc anh cảm giác cô đang đánh giá anh, còn bây giờ, lại là ngượng nghịu đang hiện trong mắt anh, càng khiến người ta cảm thấy có chút càn rỡ.
Vốn dĩ cô là một cô gái nhát gan, cũng có lúc khó thuần phục như vậy. Cũng đúng, mỗi người đều có một cá tính riêng của mình, anh nghĩ nghĩ lại nói
“Hôm nay, em có chút không giống”
Anh nào biết rằng người trước mặt, căn bản không phải là Hàn Tịnh.