Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Mịa nó!!!”
Trong đám người đang ngơ ngác há hốc mồm, không biết là ai kích động mở miệng lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng này, sau đó chính là một loạt tiếng xôn xao đầy kích động.
“Giang Yên Nhiên đã có người đại diện rồi hả? Người đại diện của nàng là Diệp Bạch?”
“Diệp Bạch… Diệp Bạch không phải là người đại diện của Lạc Thần cùng Cung Húc sao?”
“Ta phi! Bưng ra một Đôi Ảnh Đế đã quá đáng sợ, vậy mà còn không thỏa mãn, tiếp theo lại ra một cái Ảnh Hậu! Diệp Bạch này! Có phải là quái vật hay không vậy!”
“Quá đáng sợ đi!”
…
Vào giờ phút này, dưới đài Chử Hồng Quang ngồi ngây ngốc như một pho tượng ở chỗ đó, “Mới vừa… Mới vừa rồi cô bé kia nói… Nói cái gì?”
Hạng Kiệt vẫn còn đang trong sợ hãi, nghe vậy vội vã phục hồi lại tinh thần, lau mồ hôi, nuốt nước miếng, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch như mất máu quá nhiều của Chử Hồng Quang, cẩn thận từng li từng tí trả lời, “Mới vừa… Mới vừa rồi Giang Yên Nhiên nói, người đại diện của nàng… là Diệp Bạch… Nàng… Giang Yên Nhiên nàng đã có người đại diện rồi!!”
Chử Hồng Quang: “Diệp Bạch?”
Hạng Kiệt: “Đúng thế…”
Gương mặt trắng bệch của Chử Hồng Quang biến thành màu gan heo, há hốc miệng, run rẩy đưa tay ôm lấy tim, một chữ cũng đều không nói được…
Hạng Kiệt sợ hết hồn, “Chử tổng! Chử tổng ngài không sao chứ?”
Chử Hồng Quang tay run run lục lọi trên người.
Hạng Kiệt vội vã lấy ra một viên thuốc trợ tim để cho hắn ăn vào.
Chử Hồng Quang lúc này mới khó khăn dần dần hồi lại, bất quá sắc mặt so với sắp chết cũng không sai biệt lắm…
Một giây kế tiếp, ánh mắt của Chử Hồng Quang giống như băng nhận bắn về phía Thái Dũng Thắng ở bên cạnh.
Thái Dũng Thắng đã cảm nhận được ánh mắt dường như muốn giết hắn, đem hắn ăn tươi nuốt sống của cậu mình, vào lúc này đã hoàn toàn không dám ba hoa nữa, sợ đến mức rúc ở trong góc, một cái rắm cũng không dám thả…
Chuyện này… Đây thật là con mẹ nó gặp quỷ!
Diệp Bạch tên khốn kia, vẫn là người sao?
Đáng chết!! Sớm biết… Sớm biết thì ban đầu đã đối tốt với hắn một chút là được rồi! Cũng không đến nỗi trở thành như vậy…
Chử Hồng Quang hiện tại tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, hắn dường như có thể nhìn thấy được tương lai bi thảm của chính mình.
“Khục… Chuyện này… Chuyện này… Cái chuyện này…”
Bên kia, Phó Tổng Giám Đốc Hoàng Thiên Giải Trí Đàm Uy cũng đầy lúng túng, hiển nhiên hoàn toàn không phán đoán ra được cái kết quả này.
So với kết quả bị Hoàn Cầu cướp người đi, còn bết bát hơn…
Tin tức của bọn họ không biết là sai ở đâu, Giang Yên Nhiên đã có người đại diện rồi!
Người đại diện của nàng, vẫn là Diệp Bạch của Chư Thần Thời Đại, người dưới tay của Diệp Mộ Phàm…
Hắn là tâm phúc của Diệp Thiệu An cùng Diệp Y Y, cũng hiểu rõ được Diệp Mộ Phàm đã dần dần uy hiếp được địa vị người thừa kế của Diệp Y Y và Diệp Thiệu An tại Diệp gia.
Kết quả giải thưởng Kim Lan lần này cũng đã đại biểu cho quyết định của lão gia tử…
Lần này, có thể coi như là xong đời…
“Y Y tiểu thư… Chuyện này…” Đàm Uy đứng đó nửa ngày cũng không hề nói tiếp, đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngón tay của Diệp Y Y bấm vào trong lòng bàn tay, trân trối nhìn chòng chọc về hướng của Diệp Mộ Phàm và Diệp Bạch.
Nếu không phải là giờ phút này vẫn còn đang có máy quay phim, nàng sợ là đã ném điện thoại di động, tại chỗ rời đi…
Dưới ánh mắt khiếp sợ đến gần như muốn chết lặng của tất cả mọi người, Giang Yên Nhiên cầm lấy giải, từng bước từng bước đi xuống đài, hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản đi tới.
Diệp Mộ Phàm trong nháy mắt lùi về sau, Hàn Thiên Vũ cũng vừa vỗ tay vừa đứng lên nhường vị trí.
Diệp Oản Oản đứng dậy, mỉm cười nhìn cô bé, giang hai cánh tay ra.
Giang Yên Nhiên quả thực không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, “Thật ra thì, một mực… Một mực đều rất muốn nói với cậu một câu… Cảm ơn!!”
Thật cám ơn cậu, Oản Oản.