Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Nghe được lời này của thiếu nữ, cả người Cung Húc giống như bị sét đánh, không cách nào tin tưởng được.
Cái tên gia hỏa đáng ghét này, lại là ca ca của mứt hoa nhỏ?
Ca ca của mứt hoa nhỏ không phải là Diệp Bạch sao? Mắc mớ gì đến Diệp Mộ Phàm?
Cung Húc ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm: “Anh… Anh là ca ca của mứt hoa nhỏ? Làm sao có thể!”
“Thật là ngại quá, tôi chính là anh nàng, hơn nữa còn là anh ruột Cùng – Cha – Cùng – Mẹ!” Diệp Mộ Phàm cố tình nhấn mạnh 4 chữ cuối cùng.
Anh ruột!?
Cung Húc đột nhiên nghĩ đến, Diệp Mộ Phàm dường như quả thực có một người muội muội. Nhưng hắn làm sao lại có thể nghĩ tới, mứt hoa nhỏ hắn tìm lâu như vậy, lại sẽ là em gái của Diệp Mộ Phàm…
Mà Diệp Bạch mặc dù nói mứt hoa nhỏ là em gái của anh ấy, nhưng lại không hề nói là thân muội, biểu muội, hay là đường muội…
* tương ứng: em gái ruột, em họ ngoại, em họ nội.
Đệt! Nếu như Diệp Mộ Phàm mới là anh vợ chính quy, vậy hắn chẳng phải là chết chắc rồi!
Quá không khoa học rồi! Mứt hoa nhỏ rõ ràng giống với Diệp Bạch hơn…
Bên này Diệp Mộ Phàm đang chuẩn bị cùng Cung Húc đại chiến 300 hiệp, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Diệp Mộ Phàm không yên tâm đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, cảnh giác nhìn chằm chằm Cung Húc dặn dò: “Anh đi nhận điện thoại, em cẩn thận với tiểu tử này một chút! Lời hắn nói một chữ cũng đều chớ tin! Biết không?”
Diệp Oản Oản thản nhiên liếc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, “Em chẳng qua chỉ là thay quần áo khác, không phải là thay não khác.”
Diệp Mộ Phàm nháy mắt một cái, thật giống như cũng đúng nha…
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản nói câu nói này, đôi mắt của Cung Húc khẽ co giựt một hồi.
Vì sao trong nháy mắt mới rồi, lại cảm thấy mứt hoa nhỏ thật đẹp trai…
Diệp Mộ Phàm vừa đi, Cung Húc không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức thừa cơ tiến tới trước mặt cô gái.
Người mình tìm lâu như vậy, rốt cuộc sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, hắn quả thật là có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Chào… chào em… Em còn nhớ tôi không? Ngày hôm đó ngay tại cửa hàng bán đồ ngọt, em đưa cho tôi một hộp mứt hoa quả.”
Diệp Oản Oản gật đầu, “Có nhớ, chẳng qua là, khi đó tôi cũng không biết, anh là minh tinh.”
Cung Húc nghe vậy có chút nóng mặt, “Minh tinh cái gì chứ… Chỉ là tùy tiện vui đùa một chút mà thôi…”
Diệp Oản Oản cười khẽ: “Tôi có xem buổi lễ trao giải của giải thưởng Kim Lan, anh là diễn viên rất chuyên nghiệp, rất đáng được tôn vinh, hoàn toàn xứng với danh hiệu Ảnh Đế.”
Cung Húc nghe nói vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giống như vừa uống 300 cân máu gà: “Thật… Thật sao?”
Trong chớp mắt này, hắn cảm thấy tất cả khổ cực vất vả phải trải qua để quay bộ phim kia cũng đều đáng giá, cũng đột nhiên hiểu được ý nghĩa mấy câu nói mà ban đầu Diệp Bạch nói.
Hắn vô cùng vui mừng vì mình đã nỗ lực cố gắng, để cho hắn có một ngày đứng trước mặt người mình yêu thích nở mày nở mặt.
Cung Húc gãi đầu một cái, “Ngày đó quá vội vàng rồi, cũng không kịp nói cảm ơn em… Tôi… Tôi sau này vẫn luôn tìm em…”
Một bên, Đường Tinh Hỏa nghe Cung Húc đang ở đó lúng túng bắt chuyện với thiếu nữ, xạm mặt lại, “Trời ơi… Lạc Thần, cậu nhéo tôi một cái, là tôi sinh ra ảo giác sao? Tên này con mịa nó vẫn là Cung Húc sao? Lại có thể không ba hoa tán gái, xin số điện thoại, mà lại lúng ta lúng túng, ngây thơ y như một đứa con nít vậy sao…”
Cung Húc lập tức trợn mắt nhìn gã bạn xấu nhà mình một cái, “Im miệng, bổn thiếu gia vốn luôn ngây thơ!”
Đối với phản ứng của Cung Húc, Lạc Thần ngược lại cũng không quan tâm, chẳng qua là hơi có chút để ý, nhìn về phương hướng của cô gái.
Là ảo giác của cậu sao?
Tại sao… Luôn cảm thấy cô bé này đem lại cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc…
Lúc này, Diệp Mộ Phàm gọi điện thoại xong, sau đó chạy thật nhanh về.
“Điện thoại của ai?” Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi một câu.