Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Người đàn ông mặc âu phục nói xong, nâng cánh tay phải lên, tự vả thẳng một cái vào miệng của mình.
Diệp Oản Oản trong lúc nhất thời có chút cạn lời. Gã Tóc Húi Cua ca này, tại Độc Lập Châu này thật sự là một kẻ hung hãn…
“Đừng nói nhảm, còn không mời Minh chủ chúng ta vào sòng!” Thu Thủy hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Đúng đúng đúng, tới tùy tiện vui đùa một chút, mấy vị khách quý mau mời vào…”
Âu phục nam tử lập tức gật đầu, dẫn theo ba người Diệp Oản Oản và Bắc Đẩu, đi về phía bên trong sòng bạc.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản ngừng lại trước một bàn đánh bạc.
Trên chiếu bạc có 5 gã đàn ông đang ngồi, nhà cái đang phát bài.
Đối với đánh bạc, Diệp Oản Oản một chữ cũng không biết. Nếu đổi lại là chơi thảy xúc xắc, vậy có lẽ nàng còn có thể chơi vài ván. Nhưng kiểu chơi bài như đánh bạc, cơ hồ chưa từng tiếp xúc qua, cũng không hề có chút hứng thú nào.
Nhưng mà, nghe nói kỹ năng đánh bạc của Tóc Húi Cua ca lại hết sức không tệ, cơ hồ mỗi tuần đều sẽ đi các sòng bạc lớn chơi vài ván, thua ít thắng nhiều. Chỉ tiếc, Diệp Oản Oản không biết đánh bạc, chỉ có thể đi nướng tiền mà thôi.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể ngồi xuống.
“Các vị, các vị lại thua rồi!”
Diệp Oản Oản mới vừa ngồi xuống, một vị nam tử mặc đồ thể thao, tóc dài tới eo, tướng mạo tuyệt đẹp nhàn nhạt mở miệng, chợt đem tiền đặt cuộc toàn bộ đều gom tới bên cạnh mình.
Lúc này, bốn người kia đồng thời thở dài, ném bài trong tay lên bàn, xoay người rời đi.
“Trời má!!”
Sau khi nhìn thấy vị nam tử tướng mạo tuyệt đẹp kia xong, Bắc Đẩu sững cả người, ngay sau đó sắc mặt đại biến, theo bản năng liền muốn rời khỏi nơi này.
Về phần phản ứng của Diệp Oản Oản, lại là hơi nhíu mày, trong đầu nghĩ, giá trị nhan sắc bình quân của Độc Lập Châu đều cao như vậy sao?
Tùy tiện đến sòng bạc, đều có thể gặp được trai đẹp như vậy.
Bất quá, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ riêng từ góc độ thị giác mà xem, giống như là nhìn thấy một đóa hoa đẹp mắt, không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần.
Dù sao, nàng là người từng va chạm xã hội, từng cùng nam nhân đẹp trai như vậy sớm chiều sống chung hai đời. Hiện tại dù nhìn ngắm dạng tuyệt sắc gì, cũng như mây khói thoảng qua.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Oản Oản khó tránh khỏi có chút khổ sở.
Kiếp trước và kiếp này suốt hai đời, nàng vẫn chưa bao giờ hiểu rõ được người kia.
Tư Dạ Hàn!! Vô luận như thế nào, nàng đều phải tìm ra được anh ta!
Bây giờ bị vây ở Không Sợ Minh mặc dù nguy hiểm nặng nề, nhưng chỉ cần có thể khiến cho người của Không Sợ Minh hoàn toàn tin tưởng mình chính là Tóc Húi Cua ca, liền có cơ hội mượn nhờ năng lực của Không Sợ Minh để đi tìm Tư Dạ Hàn!
Nếu không bằng vào năng lực của nàng, muốn tại Không Sợ Minh tìm một người, không khác nào mò kim đáy biển.
“Này, cậu làm sao vậy?”
Thấy thần sắc Bắc Đẩu không đúng, chân mày Thu Thủy hơi hơi nhíu lại.
“Không có… Không có gì!!” Bắc Đẩu quay đầu, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, ánh mắt người nam tử tóc dài kia, chậm rãi rơi vào trên người Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi: “Chơi không?”
Diệp Oản Oản nghe vậy phục hồi lại tinh thần, nàng làm sao biết chơi như thế nào, chỉ nói: “Tùy anh!”
“Phát bài.” Nam tử tóc dài cũng không nói nhảm, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho nhà cái.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiền cuộc trên chiếc bàn trước mặt anh ta tính toán một chút, chỉ riêng số tiền này, ít gì cũng phải hơn 10 triệu đi… Thật con mịa nó biết vung tiền mà!
Cũng còn may, Tóc Húi Cua ca không thiếu tiền, Không Sợ Minh càng không thiếu tiền! Coi như là thua, cũng không phải là thua tiền của mình…
Trước mắt, trên chiếu bạc, chỉ có Diệp Oản Oản và gã đàn ông tóc dài hai người, đang đánh bạc với nhau.
“Một trăm.”
Nam tử tóc dài cầm bài lên, ném ra 1 triệu tiền đặt cuộc.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm mấy lá bài trên tay mình, ngoài mặt tỉnh táo, nhưng trong nội tâm lại vô cùng kích động.
Con mịa nó! Hoàn toàn không biết mấy lá bài này có nghĩa là gì…