Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, lộ ra vẻ cân nhắc.
Nguyên bản hắn muốn mượn lần này để dò xét nữ nhân này, lại không ngờ, nàng lại có thể biết được Terrence là người phương Đông…
Terrence tại Độc Lập Châu thập phần thần bí, có rất ít người từng gặp qua, phần lớn đều cho rằng Terrence là người phương Tây. Hơn nữa, ngay chính hắn hôm nay mới hiểu, Terrence nguyên lai là người phương Đông…
Cho nên, Thất Tinh lúc này mới an bài một gã người Tây diễn xuất, tiến hành dò xét Diệp Oản Oản…
“Phong tỷ…” Thất Tinh hướng về Diệp Oản Oản thấp giọng nói.
“Thế nào?” Nghe tiếng, Diệp Oản Oản làm bộ như không hề có cảm xúc nhìn về phía Thất Tinh.
“Không có việc gì…” Thất Tinh thần sắc phức tạp lẩm bẩm.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, lúc này, một tiếng cười lạnh giá từ ngoài cửa truyền tới, Diệp Oản Oản theo bản năng mà xoay người lại.
Một gã nam nhân mặc âu phục màu đen, khí chất thành thục trí thức, khoảng chừng 30 tuổi, tiến vào bên trong tầm mắt của Diệp Oản Oản.
“Bạch tiểu thư, 7, 8 năm không gặp, cô bây giờ càng ngày càng xinh đẹp rồi. Nếu như đi ở trên đường, vị lão bằng hữu này như tôi, chỉ sợ cũng không nhận ra cô.” Khí thế của gã ta cực mạnh, sau khi đi vào liền tùy ý ngồi ở một bên, ung dung thản nhiên mà đánh giá Diệp Oản Oản.
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Gã đàn ông phương Đông trước mặt này, chắc là Terrence chân chính rồi…
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Diệp Oản Oản nhìn về phía nam nhân, lạnh giọng mở miệng nói.
“Không có gì, cô rời khỏi Độc Lập Châu 7, 8 năm, bây giờ đột nhiên trở lại, tướng mạo cũng không giống như xưa. Tôi tự nhiên muốn nhìn một chút xem, cô có phải là Bạch Phong thật hay không? Nếu như là một đám a miêu a cẩu tới giả mạo, há chẳng phải là không tốt lắm hay sao?”
Gã ta vừa cười vừa tiếp tục mở miệng nói: “Hơn nữa, những thủ hạ này của cô, trong lòng ít nhiều cũng có chút nghi ngờ, tôi giúp cô chứng minh một phen, há không phải là vừa vặn? Cô hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng!”
Một bên Tam trưởng lão nghe nói như vậy, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Tại Độc Lập Châu, biết Terrence là người phương Đông, không có mấy người. Diệp Oản Oản nếu biết được Terrence là người nước Hoa, chẳng lẽ nàng thật sự là Bạch Phong?
Lúc này, Tam trưởng lão ung dung thản nhiên mà rời khỏi phòng hội nghị.
“Đi! Bắt đầu điều tra từ Chu gia cho ta, là chui vào hỏi thăm cũng được, hay là lấy thủ đoạn cứng rắn cũng được, đều phải tra rõ ràng cho ta, lai lịch của nữ nhân này…”
Tam trưởng lão Lý Tư hướng về phía đám thủ hạ, mở miệng phân phó.
Nghe vậy, mấy người trẻ tuổi gật đầu một cái, lĩnh mệnh xoay người rời đi.
“Tam trưởng lão, nếu ngài khẳng định nữ nhân kia là Minh chủ giả, tại sao lại không trực tiếp giết cô ta? Nhất định phải điều tra cho rõ đây?” Một vị nam nhân trẻ tuổi nhìn về phía Tam trưởng lão, sắc mặt không hiểu lắm, hỏi thăm.
“Hừ, chuyện này, nào có đơn giản như ngươi nghĩ!” Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Từ sau khi Minh chủ mất tích, Không Sợ Minh đã hoàn toàn chia rẽ. Ngươi cho rằng là, toàn bộ Không Sợ Minh trừ mấy đám ngu đần như Bắc Đẩu ra, ai lại sẽ tin tưởng ả ta là Minh chủ chân chính?”
Tam trưởng lão nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, thần sắc khinh thường mở miệng.
“Tam trưởng lão, ý của ngài là…” Nam nhân trẻ tuổi nghe nói như vậy, hơi sững sờ.
“Bây giờ Không Sợ Minh, thật ra thì đã sớm phân hóa ra làm nhiều trận doanh, trừ phe của Ôn Tử Nhiên ra, còn có phe riêng của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão…
Quan hệ trong này rối rắm phức tạp, mỗi cái trận doanh, đều muốn để cho người của mình lên làm Minh chủ.
Nữ nhân kia, sở dĩ không ai quản nàng, chính là bởi vì, các trận doanh lớn đem nàng coi như là một con rối, dùng thân phận Minh chủ của nàng, để đem ra làm bia đỡ đạn.” Tam trưởng lão phân tích.