Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Nghe câu này, Thập Nhất nhất thời giận dữ: “Ngươi dám!”
Tư Bá Ý khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Từ trước đến giờ, ta không thích tự mình động thủ giết người.”
Tư Bá Ý vừa dứt tiếng, từ cách đó không xa, một cô gái sắc mặt lạnh lùng chậm rãi bước ra.
“Tần Nhược Hi…”
Sau khi nhìn thấy cô ta, chân mày Thập Nhất khẽ nhăn lại một chút.
“Eric tiên sinh.”
Tần Nhược Hi cũng không phản ứng với Thập Nhất, mà lại nhìn về phía Tư Bá Ý, vô cùng cung kính hành lễ.
“Ha ha…” Tư Bá Ý hướng về phía Tần Nhược Hi, cười nhạt.
“Con bà nó! Ngươi không phải là Eric sao… Tại sao Eric lại biến thành cái gã lão Đại Tư gia đó rồi hả?”
Sau khi nghe cách xưng hô của Tần Nhược Hi đối với Tư Bá Ý, Bắc Đẩu không cách nào hiểu được, nhìn về phía Thập Nhất.
“Eric cũng không phải là tên của một người…”
Rất nhanh, Thập Nhất đưa ra lời giải thích.
“Eric có hai hàm nghĩa. Thứ nhất, Eric là một cái tên tiếng Anh, mà một hàm nghĩa chân chính khác… chính là bí danh ám chỉ “người lãnh đạo”. Ban đầu, lão Đại Tư Bá Ý âm thầm gây dựng một số thế lực tại Hoa quốc, vì muốn cho tôi thuận lợi làm việc tại Hoa quốc, có năng lực đi giết chết lão Cửu, cho nên đem danh hiệu “người lãnh đạo” – Eric giao cho tôi… Mà tại Hoa quốc, dựa vào danh nghĩa của chính mình, tôi không cách nào điều động lính đánh thuê cao cấp được… Nhưng danh hiệu người lãnh đạo – Eric thì lại khác…”
“Con bà nó! Làm nửa ngày, ngươi ngoại trừ bị cái thằng già kia khích bác ly gián ra, lại còn là con rối của hắn… Ngươi cũng thật là được quá đấy chứ!” Bắc Đẩu hướng về phía Thập Nhất, giơ ngón tay cái lên.
“Ha ha, Thập Nhất, ngươi lại sai lầm rồi!” Tư Bá Ý nhìn về phía Thập Nhất, lạnh giọng cười cười: “Eric ngoại trừ ý tứ là người lãnh đạo ra… Tại Độc Lập Châu, còn có một tầng hàm nghĩa khác… Ác Ma Báo Thù…”
“Eric… Eric… Chẳng lẽ là…” Giờ phút này, con ngươi Đại trưởng lão híp lại.
Ngay cả Tam trưởng lão, sau khi nghe Đại trưởng lão nói, thần sắc cũng không nhịn được mà thoáng kinh ngạc.
“Có ý gì?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, cau mày hỏi.
Cho tới nay, Diệp Oản Oản đều cho rằng, Eric là tên của một người mà thôi.
“Tử Vong Hoa Hồng…” Âm thanh của Đại trưởng lão cực kỳ thấp, cứ như thể đang thì thầm vào tai Diệp Oản Oản.
“Tử Vong Hoa Hồng?”
Diệp Oản Oản thoáng kinh ngạc. Chuyện này có liên quan gì tới Tử Vong Hoa Hồng?
Tử Vong Hoa Hồng, không phải là một tổ chức trong tiểu thuyết sao? Một cuốn tiểu thuyết mà Nhiếp gia sáng tạo ra, thậm chí, bản quyền đều đã được bán cho mình…
Đương nhiên, mặc dù Diệp Oản Oản cảm thấy nghi ngờ trong lòng, nhưng lại không hề biểu hiện ra bên ngoài.
“Minh chủ… Ngài hẳn có biết đến Tử Vong Hoa Hồng. Tên gọi của tổ chức Tử Vong Hoa Hồng (Death Rose) một đời trước… thật giống như chính là Eric.” Đại trưởng lão nhỏ giọng nói, thật giống như sợ xúc phạm đến một loại cấm kỵ nào đó.
Diệp Oản Oản: “…” Con mịa nó, cái tổ chức Tử Vong Hoa Hồng này lại còn là cha truyền con nối? Đời trước? Chẳng lẽ còn có đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba?
“Tại Độc Lập Châu, Tử Vong Hoa Hồng còn được gọi là Kẻ Báo Thù Khủng Bố… Bởi vì thế lực quá lớn, ảnh hưởng đến sự thăng bằng của Độc Lập Châu, cho nên, Độc Lập Châu không cách nào dễ dàng bỏ qua. Về tiền thân của Tử Vong Hoa Hồng… tôi cũng không nhớ rõ cho lắm, nhưng ắt hẳn là không sai… dường như gọi là Eric. Mà theo cách phiên dịch của từ Eric, tại Độc Lập Châu… hoàn toàn khớp! Tử Vong Hoa Hồng đời trước, được gọi là Eric – Ác Ma Báo Thù… Chính là có ý này!” Đại trưởng lão nhíu chặt lông mày.
Tại Độc Lập Châu, căn bản không có một ai sẽ cố ý đi nhắc đến Tử Vong Hoa Hồng, thậm chí còn nói ra chân tướng khiến Tử Vong Hoa Hồng diệt vong… Thậm chí, căn bản không có mấy người biết, Tử Vong Hoa Hồng một đời trước bị hủy diệt như thế nào.
Diệp Oản Oản: “…”
Hóa ra Nhiếp Vô Danh là đang chém gió? Cái gì mà tự viết tiểu thuyết… Còn lừa tiền bản quyền của mình?
…
Editor: Đoạn này hơi lòng vòng. Theo mình hiểu là lão Tư Bá Ý đặt biệt danh ăn theo tên của tổ chức tiền thân của Death Rose, là Eric…