Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Mấy người các ngươi, cút ngay!”
Tần Nhược Hi đảo mắt một vòng, nhìn đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu bên cạnh Diệp Oản Oản.
Nghe vậy, chân mày Bắc Đẩu khẽ nhíu lại, xoay người nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Oản Oản tỷ, đệ đánh chết con ả này… Hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
“Tùy cậu!” Diệp Oản Oản nhún nhẹ hai vai.
“Yes, Sir!!~”
Sau khi lấy được sự cho phép của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu trợn mắt trừng Tần Nhược Hi một cái, lạnh giọng cười nói: “Ngươi tính là cái thứ gì, a miêu a cẩu làm sao xứng động thủ với Oản Oản tỷ?”
“Tìm chết!”
Hàn quang trong mắt Tần Nhược Hi chợt lóe lên, tay phải giơ lên, trong chốc lát, hung hăng vỗ về phía Bắc Đẩu.
Nhưng mà, một chưởng này của Tần Nhược Hi còn chưa tới nơi, trong nháy mắt đã bị Bắc Đẩu chặn lại.
Giờ phút này, Tần Nhược Hi nhìn về phía Bắc Đẩu, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc. Bên cạnh Diệp Oản Oản, còn có cao thủ bực này…
“Yo, cái con gà mờ này, còn dám nói khoác mà không biết ngượng?” Trong lúc nói chuyện, cánh tay phải của Bắc Đẩu hung bạo đẩy về phía trước, trực tiếp đánh bay Tần Nhược Hi về phía trước.
Không đợi Tần Nhược Hi rơi xuống đất, Bắc Đẩu lại lướt lên, tóm lấy cổ chân còn đang ở giữa không trung của Tần Nhược Hi, mượn đà quăng một vòng, khiến cho ả ta ngã sóng xoài trên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, bụi đất tung bay, Tần Nhược Hi sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra một đường máu tươi.
“Ồ…”
Cách đó không xa, Tư Bá Ý nhìn về phía Bắc Đẩu, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Thân thủ của người này, tuyệt đối không giống như là cao thủ Hoa quốc…
Tần Nhược Hi sau khi chật vật bò dậy, khó tin nhìn Bắc Đẩu. Người này rốt cuộc có lai lịch gì, làm sao lại mạnh như vậy?
“Tư Bá Ý… Ta hỏi ngươi, ban đầu Vô Thiên Hội của ngươi khai chiến cùng với Không Sợ Minh tại Độc Lập Châu, bắt không ít thành viên tinh anh của Không Sợ Minh làm tù binh… Hiện tại, những người đó ở nơi nào?” Bỗng nhiên, Đại trưởng lão nhìn về phía Tư Bá Ý, mở miệng hỏi.
Đại trưởng lão vừa dứt tiếng, Tư Bá Ý sững cả người. Những người này… cũng biết Độc Lập Châu và Không Sợ Minh…
“Có ý tứ!” Tư Bá Ý nhìn chằm chằm đám người Đại trưởng lão, lẩm bẩm trong miệng.
“Lão già kia, hỏi ngươi đấy! Không nghe được à?” Bắc Đẩu lạnh lùng quát lên.
“Ta rất hiếu kỳ, các ngươi rốt cục là ai, làm sao lại biết Không Sợ Minh?” Giờ phút này, Tư Bá Ý mở miệng nói.
“Làm sao, có gan để cho Vô Thiên Hội tấn công Không Sợ Minh, mà ngay cả Minh chủ Không Sợ Minh chúng ta cũng không nhận ra?” Tam trưởng lão nhìn về phía Tư Bá Ý, lạnh lùng nói.
“Ý ngươi nói… Cô ta là Không Sợ Minh Chủ?”
Lúc này, ánh mắt của Tư Bá Ý, nhanh chóng rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Quả thực, trong lòng Tư Bá Ý hiểu rất rõ, Diệp Oản Oản là do lão Cửu Tư Dạ Hàn mang về từ Độc Lập Châu… Cho nên, nói cho cùng, con ả Diệp Oản Oản này, đến từ Độc Lập Châu…
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản có thân phận gì tại Độc Lập Châu, Tư Bá Ý cũng không biết được. Mặc dù vào thời điểm khi Tư Dạ Hàn mới vừa mang Diệp Oản Oản trở lại Tư gia Hoa quốc, Tư Bá Ý cũng để cho người của Vô Thiên Hội điều tra qua, những cũng không thể tra ra được gì, chẳng có lấy nổi một tin tức tương đối hữu dụng…
Mà lúc này, lão già bên cạnh Diệp Oản Oản, lại nói cô ta là Minh chủ Không Sợ Minh…
Tóc Húi Cua ca… Bạch Phong?
“Không… Không Sợ Minh… Làm sao có thể!!”
Một bên, sắc mặt Tần Nhược Hi đã trắng lại càng thêm trắng, dùng ánh mắt khó tin nhìn lấy Diệp Oản Oản.
Mặc dù Tần Nhược Hi cũng không biết tới Độc Lập Châu, cũng không hiểu được cách phân chia thế lực của Độc Lập Châu, nhưng lúc đi theo bên cạnh lão Đại Tư Bá Ý, cũng từng nghe Tư Bá Ý nhắc đến… Không Sợ Minh thuộc về thế lực siêu cấp đứng hàng đầu. Tại Hoa quốc, cho dù là 10 ngàn cái Tư gia gộp lại, cũng không cách nào sánh bằng Không Sợ Minh.